- Trong vòng một tháng đạt tới Linh Hư Thần Tịch kỳ sao? Cũng không uổng phí ba năm nay khổ tu, chịu nhiều khổ sở như vậy.
Giờ phút này trong nội tâm Nhạc Vũ đã xúc động khó nói nên lời, nhưng vẫn bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống tới. Nếu như nói Trúc Cơ cảnh giữ nguyên căn cơ, như vậy Linh Hư cảnh mới xem như chân chính nhập môn. Không chỉ tuổi thọ bản thân, được kéo dài tới hai ba trăm tuổi, còn có rất nhiều điểm lợi như ngự khí phi hành, Tam Muội Chân Hỏa đủ loại thần thông đạo gia có thể sử dụng. Mà Nhạc Vũ để ý nhất chính là ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, nếu về sau đơn giản thôi diễn hoàn toàn hoàn thành. Như vậy lấy tu vi Linh Hư cảnh sử dụng, mặc dù không sánh kịp uy lực nguyên lai, nhưng ở trong những tu sĩ Linh Hư cảnh đồng cấp có thể xác nhận ít có địch thủ. Nếu đem hai bộ Ngũ Hành phù văn tạo thành trong đan điền, như vậy cho dù gặp phải Kim Đan tu sĩ cũng có được lực đối kháng! Nếu như nói chiến lực của cường giả Kim Đan cảnh chỉ trình độ của Đoan Mộc Hàn cùng Lệ Thiên Tuyết thì khác biệt.
Lúc đó hai người có thể chưa sử dụng toàn lực, nhưng Đoan Mộc Hàn có thể nổi danh trong số những Kim Đan tu sĩ trong Quảng Lăng Tông, trấn giữ Tiểu Quan Phong, nghĩ ra chiến lực của nàng ít người sánh kịp. Về phần Lệ Thiên Tuyết, chỉ sợ ít có người giống như hắn, có được thần thông phân thân.
Trong số những tu sĩ nhân loại, cho dù thành công đột phá Nguyên Anh Phân Thần kỳ, luyện ra được hai ba nguyên thần, cũng không nhất định có bản lĩnh luyện chế ra phân thân.
Tuy đây là thuật bảo vệ tính mạng tuyệt hảo, nhưng rất nhiều người nếu không cần thiết cũng không chế luyện. Phần lớn chỉ sử dụng pháp bảo thật tốt ký thác nguyên thần. Dù chính bản thân Nhạc Vũ khi nhìn vào ghi chép thân ngoại hóa thân, cũng cảm thấy da đầu tê dại. Không thể không nói bí thuật này thật sự quá mức phiền toái.
Hít một hơi thật sâu, Nhạc Vũ lại điều tiết hô hấp một phen, hoàn toàn đè nén tâm tư kích động bình phục trở lại.
Linh Hư cảnh giới chia làm bốn kỳ, Ích Cốc, Tâm Động, Thần Tịch cùng Dung Hợp. Bản thân hắn tuy có thể vượt lên tầng thứ ba, nhưng trong cảnh giới này, Tâm Động kỳ là nguy hiểm nhất, Dung Hợp kỳ lại có phân lượng nặng nhất.
Các tu sĩ, ở ba cảnh giới trước tư chất khác nhau, có thể ở trong vòng mười năm tới hai mươi năm hoàn thành. Nhưng cảnh giới cuối cùng, cho dù là người có thiên tư kiệt xuất cũng cần tốn hao thời gian. Vận khí yếu kém, thậm chí phải hao phí trăm năm thời gian mới có thể hoàn thành giai đoạn này.
Cho dù là hắn, ngoại trừ tích lũy thời gian cũng không có phương pháp nào tốt hơn xử lý. Muốn kết thành Kim Đan, sợ còn cần thời gian thật dài.
- Sư thúc tổ vừa nói bản thân ta nguyên khí tràn đầy, khí huyết hưng vượng, vì vậy tâm kiếp sẽ mạnh, cũng vượt xa người khác mấy lần. Thậm chí còn ban cho ba viên Ngũ Chuyển Linh Tịch đan để phòng ngừa, sư thúc tổ kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm hơn ta mười lần, nếu như thận trọng như thế, nghĩ như vậy lần này hơn phân nửa là cực kỳ hung hiểm. Lần này trở về tiện lợi bế quan tu luyện, vượt qua tâm kiếp rồi hãy tính.
Nghĩ đến tâm kiếp, trong lòng Nhạc Vũ hơi trầm xuống, tuy hắn xem rất nhiều điển tịch miêu tả, nhưng trong sách đều nói nhiều cách khác nhau. Rốt cục là tình hình thế nào hắn chưa từng thể nghiệm qua, chỉ biết do Vực Ngoại Thiên Ma đưa tới. Trong vạn năm nay trong Quảng Lăng Tông cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ vẫn lạc, trong đó còn có không ít đệ tử chân truyền từng được tông môn xem trọng.
- Vốn theo quy củ tông môn, sau khi Tâm Động kỳ tới, sẽ như Mục Hi Ngọc tạm thời áp chế tiến cảnh, đi ra nhân gian lịch lãm mấy năm, nhận thức đau khổ nhân gian, vững chắc tâm tình mới độ tâm kiếp. Nhưng tình hình của ta hôm nay chỉ sợ là không còn kịp nữa. Sư thúc tổ không nói rõ nhưng cũng không biểu lộ có thể chế trụ được tu vi của ta hay không. Nhưng quản là Vực Ngoại Thiên Ma gì, dùng tuệ kiếm của ta đủ có thể chém phá tất cả! Di? Thì ra trận so đấu cũng đã bắt đầu chuẩn bị!
Khóe mắt xẹt qua bên dưới, Nhạc Vũ nhất thời lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy bên dưới nơi mảnh đất bằng, đang có không ít tu sĩ đồng môn đang làm phép tạo thạch đài.
Chiều hôm nay đã chuẩn bị, như vậy nói cách khác ngày mai sẽ bắt đầu ngày thi đấu. Từ ngoại môn đệ tử cùng ký danh đệ tử tuyển ra trăm người tham gia cuộc thi trong nội môn.
Mấy tháng này hắn chỉ cắm đầu tu luyện, chưa từng trao đổi với ai, cho nên hoàn toàn không hay biết.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng không đi để ý. Đối với những đệ tử bình thường trong Quảng Lăng Tông, có thể là chuyện quan trọng, thậm chí ảnh hưởng đại sự bản thân họ. Nhưng bản thân hắn thân là đệ tử bí truyền, không cần tăng thêm nhu cầu đãi ngộ trong tông môn, cũng không tham lam phần thưởng, vì thế hắn không hề có chút hứng thú.
Nhưng chỉ khoảnh khắc sau, chân mày Nhạc Vũ cau lại, lại ngưng trọng nhìn xuống mặt đất. Chỉ thấy những tu sĩ kia đột nhiên xôn xao, sau đó rối rít ngự kiếm bay lên như ong vỡ tổ vội vã chạy về phương hướng Duệ Vân Phong.
Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời tò mò, dùng linh thức đi dò xét, phân tích lời nói của những người kia. Sau đó ánh mắt hắn chợt đọng lại, nhìn về phía Duệ Vân Phong.
- Lần này lại có trò hay để nhìn. Trưởng Tôn sư đệ vừa chạy tới động phủ Lý sư thúc, nghe nói là khiêu chiến Lý Nại Lạc sư đệ.
- Trưởng Tôn sư đệ, chính là Trưởng Tôn Tử Vận? Làm sao có thể? Tu vi của Lý Nại lạc đã tới Linh Hư Tâm Động kỳ. Mới về núi chưa tới nửa tháng, liền liên tục khiêu chiến mười bốn vị sư huynh Linh Hư cảnh. Không một người nào tránh khỏi phong mang của hắn. truyền thuyết có những người bối phận sư thúc cũng thua dưới kiếm của hắn, tóm lại chưa từng thất bại. Hôm nay Trưởng Tôn sư đệ bất quá mới Trúc Cơ cảnh mà thôi, muốn khiêu chiến hắn chỉ sợ không đủ tư cách đi?
- Làm sao không đủ tư cách? Thiên tư của Trưởng Tôn sư đệ tuyệt không kém hơn Lý Nại Lạc chút nào. Nghe đồn ba ngày trước sau khi hắn sai người đưa tin ước chiến, liền có sư thúc tiền bối khuyên hắn bỏ qua ý niệm này. Kết quả Trưởng Tôn sư đệ ngay trước mặt mọi người chiến đấu cùng vài sư huynh Linh Hư cảnh, chỉ trong ba hiệp đã chiến thắng. Lời đồn đãi kia không biết hư hay thực, nhưng Trưởng Tôn sư đệ đi tới động phủ của Lý sư thúc phó ước cũng không ai ngăn trở. Tu vi hôm nay của hắn chỉ sợ đã sớm đạt tới Linh Hư cảnh giới.
Trong nội tâm Nhạc Vũ vô cùng kinh ngạc, ngày đó nhìn thấy thiếu niên có bề ngoài xinh đẹp như nữ nhân kia, hôm nay cũng đã đột phá Linh Hư cảnh giới sao?
Nhưng người này đúng là cực kỳ cường hãn. Hoàn toàn không tương xứng với tướng mạo đẹp như xử nữ của hắn. Hẹn ước Lý Nại Lạc chiến đấu, hẳn xem như giới luật trong tông môn không đáng là gì.
Nhưng những trừng phạt trong môn quy cũng không làm run sợ lòng người, rất nhiều trừng phạt chi bằng gọi là đổi phương thức tu hành. Cho dù là Nhạc Vũ thật ra cũng không hề sợ hãi. Dĩ nhiên đó là khi có thể kịp thời dừng tay không gây tàn tật cho đồng môn.
Tuy trong tông môn ngầm đồng ý cho đệ tử tranh đấu so tài, nhưng không đồng ý cho đồng môn tàn sát lẫn nhau!
Còn có vị sư thúc kia nghe nói nửa tháng trước mới về núi, còn mở động phủ tại Duệ Vân Phong. Phù hợp điều kiện này chỉ sợ chỉ có sư thúc Lý Vô Đạo. Về phần Lý Nại Lạc, vậy chính là đồ đệ bảo bối của sư thúc Lý Vô Đạo mà Đoan Mộc Hàn đã nói.
Nghe nói hắn cực kỳ bất phàm, nhưng hôm nay nghe những người này bàn tán cũng cảm giác mình còn đánh giá hắn quá thấp. Đồng lứa với hắn, chẳng phải cũng chỉ có mười tám tuổi?
Linh Hư Tâm Động cảnh giới, người ta không có hệ thống trí năng phụ trợ như hắn mà vẫn đạt tới. Dù là chút ít tu sĩ Linh Hư cảnh thế hệ trước cũng không thắng được, Nhạc Vũ tự hỏi, trước khi mình hiểu được ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm kia cũng không dám nói đủ mười phần nắm chắc.
Còn có Duệ Vân Phong, quả thật không hổ có thực lực mạnh nhất trong tông môn. Bao gồm Đoan Mộc Hàn bên trong, những tinh anh đệ tử đều cường hãn.
Nhạc Vũ vừa nghĩ tới đây liền tiếp tục cảm ứng, chỉ nghe bên dưới có người nói tiếp:
- Không nghĩ tới Trưởng Tôn sư đệ cũng lợi hại như thế. Như vậy trận chiến này đúng là có chuyện để xem. Thật không biết rốt cục là ai thắng ai thua.
- Đây còn phải nói? Thực lực Trưởng Tôn sư đệ mặc dù mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng chỉ mới bước vào Linh Hư cảnh giới, hẳn là còn kém rất nhiều. Lý Nại Lạc kia thật sự biến thái, nghe đồn trong tam đại đệ tử tựa hồ chỉ có Trầm sư thúc của Tiểu Quan Phong còn chưa bị thua, ngược lại thắng một chiêu. Nghe nói người này từ nhỏ ở chung với Lý sư thúc trong Ma Quật, cũng không biết hắn làm sao sống sót, làm sao không bị Vực Ngoại Thiên Ma đoạt đi thần trí?
- Tóm lại vô luận thắng bại như thế nào, lần này xem như danh tiếng Trưởng Tôn Tử Vận đại chấn. Thắng thì đáng mừng, bại vẫn quang vinh. Hai người này hẳn là hai người mạnh nhất trong tứ đại đệ tử ngày sau.
- Vậy cũng chưa chắc! Đừng quên bên Ngọc Lãm Phong còn có Tạ Hạo. Mười ngày trước Lý Nại Lạc đến tìm hắn, chỉ gặp mặt liền xoay người rời đi. Còn có Tiểu Quan Phong, không phải còn có Nhạc Vũ sư đệ? Nhập môn một tháng liền dưới Phù Dung Phong làm bị thương mấy ngàn người. Ai có uy phong như hắn? Lý Nại Lạc còn chưa thắng được hai người này, danh hiệu đệ nhất trong tứ đại đệ tử còn chưa thuộc về hắn!
Nghe những lời nói này, Nhạc Vũ có chút không kiên nhẫn, hiện tại nghe nói tới mình hắn càng không có chút hứng thú. Nhưng cuối cùng hắn lại nhìn về phía Duệ Vân Phong, hai người kia ước chiến rốt cục là thắng hay bại hắn thật sự rất muốn biết.
Nhưng những người này đúng là rỗi rảnh tới nhàm chán. Nếu sắp thi đấu, cần gì phải đấu pháp đấu kiếm? Chẳng phải tham gia thi đấu là được rồi?
Hắn cười nhẹ, thúc giục Xuyên Vân Toa bay về phía trước. Quay về Tiểu Quan Phong, lập tức liền bày trận trước nhà.
Trước đó vài ngày Xương Băng Hồng dạy cho hắn một Tiểu Nhiếp Tâm trận, là thất phẩm linh trận vô cùng đặc thù. Xem như lấy việc ảnh hưởng hồn thức người khác làm chủ, có thể đả thương ngăn địch, cũng giúp người trấn áp tâm thần.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comNgay lúc mới học, Nhạc Vũ chỉ biết sư thúc tổ đang chuẩn bị cho mình độ tâm kiếp, vì vậy học rất chuyên tâm. Hôm nay duy nhất hắn phải chú ý chính là lúc bày trận không làm ảnh hưởng linh trận ở những sư huynh đệ chung quanh vận chuyển. Việc này đối với hắn mà nói cũng không phải là việc gì khó khăn.
Ngay khi linh trận vừa hoàn thành, trong lòng Nhạc Vũ lại chợt nghĩ, Lý Nại Lạc hiếu chiến như vậy, có thể sẽ tới đây tìm mình khiêu chiến cũng không chừng?