Khi ba người bước lên tầng trên, nhận ra nơi này là một tĩnh thất. Bên trong trống rỗng, chỉ có vài món đồ vật được đặt trong phòng.
Nhạc Vũ cũng không có vẻ thất vọng, đồ vật cao cấp trên thế gian này thường thường số lượng rất thưa thớt, có thể được người cất giữ tất nhiên không phải vật phàm.
Khi tầm mắt của hắn nhìn qua, lập tức liền trở nên sáng ngời, chợt vẫy tay, hút nhiếp hơn ba trăm viên tinh thạch sáng rực vào trong tay mình.
- Là tiên thạch!
Không cần phân biệt cẩn thận, vật này có thể sánh ngang với đan dược mười lăm cấp, linh lực liên tục phun ra nuốt vào, Nhạc Vũ liền có thể xác định tinh thạch trong tay nhất định chính là tiên thạch không thể nghi ngờ. Mặc dù về phẩm chất hẳn phải thuộc về chủng loại thấp nhất, nhưng linh lực kinh người tích tụ bên trong cũng đủ làm cho hắn vô cùng kinh hãi.
Bất quá loại tiên thạch này cực kỳ thưa thớt, chỉ có được mười mấy viên, còn lại đều là siêu phẩm linh thạch, khó được chính là những loại linh thạch này đều là thuần đơn tính, giá trị không tầm thường.
Nhìn lại những bảo vật khác, chỉ có một bình nhỏ màu xanh lam, một tử sắc kim võng, một khối ngọc thạch, ngoài ra còn có vài Hồn Ngọc thượng giai. Nhìn qua chủ nhân của lầu các này hẳn phải là tu sĩ Đại Thừa không thể nghi ngờ! Cũng có thể là Tán Tiên, bình nhỏ màu lam cùng kim võng đều là pháp bảo, nhưng chỉ đạt tới siêu phẩm mà thôi. Chỉ bằng hai vật này đã có thể xác nhận tu vi của chủ nhân lầu các như thế nào. Bất quá dù chỉ là tu sĩ Đại Thừa, nhưng linh thạch trân quý không chỉ ít như thế, Nhạc Vũ đoán chừng những vật phẩm cấp bậc thấp hơn phải nằm ở tầng dưới, hơn phân nửa đã rơi vào trong tay Băng Nguyệt Tông.
Theo truyền thuyết ở thời đại thượng cổ, linh thạch rất dễ tìm thấy, lời này quả nhiên không giả. Những tiên thạch linh thạch trong tay hắn, bất kỳ một viên nào nếu thả ra tại Đông Thắng đại lục, cũng đủ dẫn phát một hồi tranh đoạt. Nhưng ở trong mắt tu sĩ thời thượng cổ, tựa hồ cũng không có gì đáng giá. Xem như hắn cũng có được vận khí tốt, có được tiên thạch này, đã có thể không cần rầu rĩ vì chuyện cung cấp linh lực cho thân ngoại hóa thân. Nhạc Vũ tự nhiên không dám đem những vật này bán ra ngoài, nhưng nếu tự mình sử dụng cũng không có gì đáng e ngại, ngay sau đó hắn lại đem lực chú ý đặt lên mấy món đồ vật khác.
Chiếc bình màu lam tựa hồ cũng là một pháp bảo không gian, bên trong có được không gian chừng ba vạn trượng, hoàn toàn trống trải không còn vật gì khác.
Nhạc Vũ dùng linh thức tìm tòi, liền biết được vật này nhất định là một trong những pháp bảo dùng để thu linh vật, chỉ cần thúc giục, vô luận là người hay vật chỉ cần cấp bậc không cao hơn đều có thể thu được, hơn nữa còn có hiệu quả phong ấn linh lực, nếu đem đồ vật thu vào bên trong, căn bản sẽ không tiêu mất linh lực.
Ngoài ra còn có tử sắc kim võng, chất liệu giống kim chúc, được kết hợp cùng Vạn Nam Huyền Hỏa Chu Ti luyện chế mà thành. Cầm trong tay chỉ giống như một nắm nho nhỏ màu thôi, chỉ khi nào mở ra sẽ tùy theo tâm ý chủ nhân có thể bao trùm phương viên mấy vạn trượng.
Loại tài liệu sau cùng hắn vừa vặn từng xem qua trong điển tịch bên trong Tử Vân tiên phủ. Cực kỳ bền bỉ, pháp bảo bình thường rất khó phá vỡ, về phần kim chúc kia tuy hắn chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói nhưng chỉ từ năng lực phân tích của hắn, hoàn toàn không cách nào nhìn ra lai lịch, nhất định cũng là vật bất phàm.
Nhạc Vũ khẽ cười, tuy hắn không lấy được siêu phẩm bảo vật gì, nhưng cho dù lấy được với pháp lực hiện tại chưa chắc đã có thể thao túng được.
Bất quá hai vật này vừa lúc bổ túc điểm yếu của hắn. Bình ngọc màu lam kia có thể dùng thu nhiếp linh vật, ngày sau không cần lo lắng vì không có bảo vật thu thập những kỳ vật như Tiên Thiên Ngũ Hành tinh khí hoặc Huyền Âm Cự Thủy.
Về phần tử sắc kim võng, có thể dùng để trói buộc kẻ khác. Lúc đấu pháp chỉ cần ném ra ngoài trói người, trừ phi tu vi đối phương vượt xa Nhạc Vũ, nếu không cũng không cần đợi hắn dùng tới pháp lực mới có thể bộc phát uy năng, đối với Nhạc Vũ mà nói hai pháp bảo này là đồ vật rất có ích lợi.
Kế tiếp là bạch ngọc phẩm chất đặc dị, vật này chỉ cỡ một chiếc khay, cầm trong tay Nhạc Vũ liền cười khẽ vui mừng. Quả nhiên vật mấu chốt nhất chính là thứ này. Chủ nhân nơi này xem ra cũng đang tính toán luyện chế thân ngoại hóa thân, đồ vật được chuẩn bị có thể nói thật sự đầy đủ.
Có được bạch ngọc này trong tay, lần này luyện chế thân ngoại hóa thân hắn có thể làm được thật hoàn mỹ không sơ sót. Hơn nữa hôm nay vô luận là linh lực hay tài liệu đều không còn đáng ngại, chỉ cần bỏ thêm chút thời gian đào tạo là xong.
Cẩn thận thu bạch ngọc vào giới chỉ, Nhạc Vũ dùng thần niệm quét qua mấy viên Hồn Ngọc, cuối cùng thoáng lộ vẻ tiếc nuối.
Trong những Hồn Ngọc kia, cũng không có ghi chép lại loại thần thông nào, thậm chí thần thông bình thường cũng không có, chỉ ghi chép về Cổ Độc cùng Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật.
Cũng may hắn có Tử Vân Hồ Lô trong tay vì thế còn có chút hứng thú đối với Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật, nếu không hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Hắn vừa xoay người, nhìn thấy ánh mắt Hư Nhược Nguyệt mang đầy vẻ khát vọng nhìn hắn chằm chằm.
Nhạc Vũ chỉ cười khan, làm như không hề nhìn thấy, nhàn nhạt hỏi:
- Kế tiếp nên đi đâu đây?
Ánh mắt Nhạc Vũ giống như phóng hỏa, nàng sớm biết được Nhạc Vũ nhất định sẽ không khách khí, cho dù tìm được bảo vật hơn phân nửa sẽ không để lại cho nàng, nhưng thái độ của hắn không khỏi làm cho nàng có chút tức giận. Đi ra khỏi lầu các, Hư Nhược Nguyệt bay lên cao, tiếp theo hướng một ngọn núi bay đi.
Ở nơi này có một tòa núi cao nguy nga, Quy Khư Cung chân chính nằm tại nơi này. Từng dãy kiến trúc cực kỳ hoa mỹ từ dưới chân núi kéo dài lên tận đỉnh núi. Ở cách mấy trăm dặm chính là vị trí trung tâm của Quy Khư tiên cảnh.
Nhưng Hư Nhược Nguyệt bay về phía bên này chỉ là thuận theo tự nhiên, ngoại trừ không dám bay cao, dọc đường nàng chỉ bay loạn. Có khi nhìn thấy có những lầu các hẳn sẽ có chút ít thứ tốt nhưng nàng lại cố ý bay vượt qua không hề dừng lại.
Nhạc Vũ cũng không đi quản nàng, vẫn cùng Chiến Tuyết yên lặng bay theo sau, trong nội tâm âm thầm ngạc nhiên. Nữ nhân này giống như trời sinh đã có linh tính, những nơi ở giấu diếm sát cơ hẳn là trong lúc vô tình đều bị nàng né tránh.
Có thể xác định chính là ở những địa phương kia cho dù có được thành tựu trận đạo tinh thâm như hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra được linh trận cấm chế. Với năng lực của Hư Nhược Nguyệt, hơn phân nửa không thể cảm giác ra được chuyện này. Nhưng tình hình như vậy nàng vẫn có thể bình yên vô sự đi qua, thật sự làm người kinh ngạc. Ước chừng đi thêm bảy mươi dặm, trước mắt Nhạc Vũ nhất thời đột nhiên sáng sủa rộng rãi, nhưng không phải là địa phương bằng phẳng, mà là một dãy kiến trúc hoàn toàn biến thành phấn vụn.
Cả phương viên trên dưới trăm dặm đã bị đánh thành một hố sâu thật lớn, bên trong còn có vô số tàn thi, chỉ có thể từ kết cấu kiến trúc chung quanh phán đoán nơi này nhất định là một dãy kiến trúc để ở lại.
- Di thể Linh Tiên?
Ánh mắt Nhạc Vũ chợt phát sáng, đem một cỗ thi hài nhiếp tới trong tay, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy tiếc nuối.
Trên người thi hài này cũng không còn bảo vật gì khác, dù giới chỉ cũng không thể tìm thấy, khí huyết linh lực bên trong đã biến mất hơn phân nửa.
Nhìn lại những thi hài khác đều là như thế, dù tàn phiến pháp bảo cũng không hề lưu lại. Nhưng bên trong không chỉ có thi thể Linh Tiên, tuyệt đại đa số còn là tu sĩ Đại Thừa, số lượng hẳn phải trên ngàn người. Ngoài ra bên trong còn có năm thi hài cấp Thiên Tiên.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Hư Nhược Nguyệt cũng lâm vào trầm tư. Nơi đây đúng là lần đầu tiên nàng đến, nhưng tình hình thật sự làm lòng người kinh hãi. Nhạc Vũ biết được tâm tình của nàng, nơi này lưu lại rất nhiều di hài của tiên nhân, nhưng không lưu lại đồ vật gì, chỉ có thể nói nơi này từng có người khác đi qua.
Bất quá giờ phút này chỉ nhìn thấy thi thể của Linh Tiên cùng tu sĩ Đại Thừa cũng đủ làm người ta vui mừng. Nhạc Vũ cơ hồ không chút do dự liền lấy ra Biểu Lý Càn Khôn Đồ đem toàn bộ tàn thi thu hết vào bên trong.
Hư Nhược Nguyệt ngạc nhiên, nếu không phải nàng rõ ràng biết được với thực lực hôm nay của Nhạc Vũ thật sự không cần sử dụng như thủ đoạn đen tối không lên được mặt bàn, cơ hồ nàng đã cho rằng Nhạc Vũ đang tu luyện pháp môn tà đạo luyện chế sát thi gì gì đó.
Nàng nhìn lướt qua cũng không tiếp tục chú ý, chỉ hiện vẻ kinh ngạc nói:
- Thượng cổ vu đạo đại chiến, thật sự quá tàn khốc. Những người từng đắc đạo trường sinh vẫn lạc nơi này phải hơn ngàn người. Thật sự không biết khi đó cả hồng hoang phải có bao nhiêu người thân tử đạo tiêu!
- Hồng hoang đại chiến?
Nhạc Vũ cau mày, cười nhẹ một tiếng:
- Làm sao có thể? Thi hài nơi này mới chết khoảng bảy ngàn năm trước mà thôi. Không có quan hệ gì tới hồng hoang đại chiến!
Ánh mắt Hư Nhược Nguyệt nhất thời co rút lại, nhìn chằm chằm Nhạc Vũ:
- Lời này thật sao?
Nhạc Vũ khẽ gật đầu nói:
- Quy Khư bí cảnh hẳn từ mấy vạn năm trước đã bị vứt đi, nhưng di thể tiên nhân ở đây lại chết ở bảy ngàn năm trước…
Nói tới đây, trong lòng Hư Nhược Nguyệt chợt kinh hãi, có thể làm cho nhiều người liều chết tranh đoạt như vậy, tàn sát lẫn nhau, nhất định phải là kỳ bảo không cần nghi ngờ. Cũng không biết cho tới cuối cùng lại bị người phương nào cướp đi?
Nhạc Vũ cũng âm thầm kinh hãi, kết quả kiểm tra thi hài hẳn đúng là chết ở mấy ngàn năm trước, nhưng vẫn còn một sự kiện mà hắn chưa nói ra.
Những tu sĩ Đại Thừa cùng Linh Tiên tại đây không phải đều chết vì tranh đoạt lẫn nhau. Có thật nhiều thi hài chết rất giống nhau, cơ hồ cũng cùng một thương thế như nhau. Hơn nữa hắn có thể xác định, những người ngày trước khi chết không hề có bất kỳ phản kháng, phảng phất giống như thật đột ngột liền tiêu vong.
Nếu có tu sĩ dùng đại thần thông xuất thủ, vậy thì cũng thôi. Nhưng nếu còn có nhân tố khác, tình hình này đúng là có chút đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comHư Nhược Nguyệt cũng không tiếp tục nhiều lời, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường bình yên vô sự, thẳng đến dưới chân núi. Dọc đường nhìn thấy thi hài Linh Tiên cùng tu sĩ Đại Thừa cũng phải mấy trăm người, nhưng dần dần càng ít tu sĩ Đại Thừa, ngược lại ngay cả thi thể Linh Tiên cũng nhìn thấy mười mấy người.
Đi tới nơi này còn cách Quy Khư Cung chưa đầy tám mươi dặm. Nhưng Hư Nhược Nguyệt không dám tiếp tục đi về phía trước, đi tới nơi này mỗi khi tiến thêm một trượng nàng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Phàm là linh trận, càng là nơi trọng yếu uy lực sẽ càng thêm cường thịnh. Đây chính là thường thức, quả quyết không thể ngoại lệ. Làm cho Hư Nhược Nguyệt cảm thấy thấp thỏm chính là nơi này không còn một cỗ thi hài của tiên nhân nào.