Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 65: DUY CHỈ TÔN SƯ


Nhạc Duẫn Kiệt an bài vị trí cho mấy người một lần nữa, cơ hồ là phía trước nhất cả đại điện. Có tư cách đứng ở đây trong mỗi lần tế tổ, căn bản đều là những thành viên trọng yếu nhất trong gia tộc.

Trong đó Nhạc Vũ lại bị cố ý đề xuất một mình cho vào trong đám nam đinh đích tôn đời thứ ba, vị trí ở dưới hàng con cháu đích tôn, bên tay phải chính là Nhạc Lâm.

Bất quá đối với loại ưu đãi này, bản thân Nhạc Vũ phần nhiều cảm thấy coi thường. Ngồi ở vị trí này, ngoại trừ đẹp mặt thì chỉ sợ không có được nửa điểm chỗ tốt thực chất.

Nếu không nghĩ đến một trận đánh ngày hôm trước, sợ rằng Nhạc Duẫn Kiệt cũng không có tâm tư quản khỉ gió gì mẫu tử hắn sống chết ở đâu. Thế giới này rất kỳ quái, một mặt vô cùng coi trọng lễ pháp để duy trì một nhóm nhỏ người thống trị. Về mặt khác cũng rất coi trọng võ lực. Cụ thể như nhà bọn họ, tại thời điểm không có giá trị thì các thành viên trực hệ đều ra sức quên đi. Nhưng ở mức độ nhất định vẫn phải duy trì thể diện cho dòng trực hệ, không để cho người khác mặc nhiên khi dễ, sau đó chờ cho vô thanh vô tức tự nhiên tiêu vong.

Dĩ nhiên, đây là chỉ trước kia. Từ lúc Nhạc Duẫn Kiệt đem hắn an bài dưới Nhạc Nghi Chân, Nhạc Vũ cũng đã hiểu, nhà mình đã một lần nữa được công nhận là một trong những thành viên trọng yếu nhất. Tuy nhiên cũng đồng nghĩa với việc lúc này phía sau hắn có vô số ánh mắt như kim châm bắn tới.

"Kiếm Xỉ Hổ cấp hai thượng giai, loại tế phẩm này cũng khiến cho nhà ngươi vất vả xuất ra!"

Vừa mới gặp mặt, Nhạc Lâm đã nói vẻ tức giận."Nhà các ngươi nói như thế nào cũng có tám vị võ sư, săn giết một yêu thú cấp ba cũng không phải là việc khó gì! Cho dù không được cũng có thể đến chợ mua về"

Nhạc Vũ cũng bất đắc dĩ, nghĩ thầm khó xử trong nhà chúng ta, thiếu gia nhà giàu như ngươi làm sao có thể hiểu rõ? Mấy tháng này, hàng trong cửa hàng gần như đã dùng hết tài chính trong tay Nhạc Trương Thị. Ngay cả mấy tên võ sư kia cũng vì coi trọng tiền đồ nhà bọn họ mới lưu lại, còn thật ra đã bị nợ lương gần hai tháng.

Nhạc Trương Thị rất ít để ý vấn đề mặt mũi cùng hư vinh, hết thảy lấy thực dụng làm đầu, mua xe ngựa là bởi vì bà cảm thấy những con ngựa sau này có thể dùng để chuyên chở, song thế đã cũng là cực hạn.

Nói đến chuyện này quả thật có chút đuối lý, bất quá Nhạc Lâm cứ lải nhải bên tai như vậy cũng thấy khó chịu, được một lúc thì quay đầu lại Nhạc Vũ cười khẽ.

"Đúng rồi! Thập cửu ca, đêm hôm đó trở về có khỏe không? Nói thật, tiểu đệ lúc ấy cũng có chút cảm giác băn khoăn, nhưng vì tình thế bất đắc dĩ"

Nhạc Lâm lập tức tím mặt, một lúc sau mới gằn khẽ mấy tiếng."Sớm muộn có một ngày ta sẽ đòi lại với ngươi chuyện nhục nhã ngày hôm đó!"

Nhạc Vũ lặng lẽ cười một tiếng không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy mấy phần yêu thích vị huynh đệ này. Hắn cũng giống như phụ thân, vui buồn đều lộ ra mặt, không phải là người có nhiều tâm cơ.

"Tốt lắm, hai người các ngươi! Đại điển đã bắt đầu, còn không cấm ngôn!"

Người nói ở bên tay trái Nhạc Vũ, là một thanh niên gần ba mươi tuổi. Hắn có dáng vẻ ôn hòa nho nhã nhưng cặp mắt lại sáng như điện khiến người ta vừa cảm thấy thân cận lẫn kính sợ.

Đối với vị huynh trưởng này, Nhạc Vũ cũng có mấy phần tôn trọng. Trước hắn, Nhạc Nghi Chân là người có thiên tư nhất trong thế hệ sau. Chưa đầy hai mươi tám tuổi đã là võ sư cấp năm, trong Bắc Mã Nguyên đếm trên đầu ngón tay.

Dĩ nhiên điều là người ta kính nể không phải là thực lực mà là cơ trí của hắn, cho dì tính theo tuổi thật thì người này vẫn lớn hơn hắn hai tuổi. Nếu như so trong hoàn cảnh tương đương của kiếp trước, Nhạc Vũ tự thấy còn không bằng được hắn.

Nhạc Vũ lập tức tĩnh tâm, tập trung nhìn về phía trước. Nói không khách khí thì cống phẩm của bọn họ quả thật keo kiệt, bất quá lực chú ý của Nhạc Vũ rất nhanh đã bị bài vì ở giữa hấp dẫn.

Trên tấm mộc bài lớn này có khắc năm chữ thếp vàng "Thiên địa sư thân quân".

Nhạc Vũ lúc đầu cho là nhìn lầm, song khi hắn dụi mắt nhìn kỹ dụi mắt nhìn kỹ thì vẫn là năm chữ mà hắn quen thuộc ở kiếp trước.

Hai chữ đầu tiên thì dễ lý giải, đại biểu cho lão thiên và thổ địa. Ba chữ sau cũng phải suy nghĩ, chữ thân trên chữ quân, nói cách khác cho dù là quân vương tôn sư, cũng không trọng yếu như trưởng bối và tộc nhân của mình. Thế giới này cũng không phải là quân quyền chí thượng.

Khiến Nhạc Vũ kỳ quái chính là chữ "Sư", chữ này vào thời đại của hắn đại biểu cho thánh nhân và đạo làm thầy. Nói cách khác, đạo làm thầy còn quan trọng hơn thân tộc, ai là người định ra quy củ cổ quái này.?

Tò mò một hồi, Nhạc Vũ cũng không để ý thêm. Sau khi Nhạc Duẫn Kiệt đọc xong văn tế, kế tiếp là trình tự cuối cùng. Những nhân vật trọng yếu đứng trước đều tự mình dâng hương, những người phía sau đều tiến lên thành hàng.

Điểm này chính là nơi bộc lộ vị trí của mọi người. Mọi người nhìn vào đây cũng hiểu được vị trí của mình cũng như sự coi trọng của dòng họ, những người khác muốn tranh giành cũng không được.

Nhạc Vũ cũng không có tâm tư để ý những thứ này, chẳng qua nhìn sắc mặt âm trầm của mọi người lúc Nhạc Trương Thị dâng hương thì trong lòng có chút không vui. Hắn có thể đoán được nguyên nhân trong đó chắc là do vị trí của Nhạc Trương Thị vẫn giống như trượng phu của mình lúc trước. Điều này tuy là do Nhạc Duẫn Kiệt đích thân an bài, song người khác chưa hẳn có thể tâm phục.

Đang lúc hắn cảm thấy càng ngày càng không thoải mái thì rốt cuộc đại điển giỗ tổ đã kết thúc vào lúc chín giờ. Khi tiếng chuông ngoài điện vang lên thì Nhạc Vũ lộ vẻ hưng phấn, sau đây chính là cuộc đại so đấu của dòng họ.

Trong vòng mười ngày kế tiếp, cả dòng họ cộng thêm người hầu tất cả gần sáu vạn đệ tử sẽ giao đấu theo cặp cho đến khi chọn ra được mười người xuất sắc nhất.

Trong lúc này, tại một tiểu viên của phía bắc Nhạc gia thành tây, Trương Huệ Linh đang nỗ lực ngồi dậy.

Nhiễm Lực hạ thủ vô cùng ác độc, trong ba chiếc xương bị gãy có hai chiếc trước ngực. Cảnh này khiến nàng ngồi dậy rất đau đớn. Bất quá Trương Huệ Linh vẫn cố gượng, chỉ là sắc mặt xanh mét, nhìn trượng phu đang đứng bên giường, trong mắt lộ vẻ oán độc.

"Hữu Phương! Ngươi nói tiểu súc sinh kia giờ vẫn ở trong đường?"

"Tình hình là có chút không đúng!"

Nhạc Hữu Phương quay đầu đi, không dám nhìn sắc mặt dữ tợn của thê tử." Thất ca của ta chẳng những không có ý hỏi tội mà còn tự mình đem súc sinh kia an bài bên cạnh con trai lớn của hắn, tựa hồ có ý bảo toàn!"

"Thái độ như vậy sao, với tình huống nhà bọn họ, làm sao có thể?"

Trong mắt Trương Huệ Linh lộ ra một tia kinh dị, lần đầu cảm giác có chút bất lực." Vậy những lão nhân trong tộc đâu rồi? Tên tiểu súc sinh bất tuân tộc quy, tùy ý đánh trưởng bối, tội phạm thượng này hắn trốn không thoát đâu. Chỉ cần các lão nhân trong tộc đem tội danh định ra, cho dù là Nhạc Duẫn Kiệt cũng không thể che chở!"

"Trách thì trách ở chỗ này!"

Nhạc Hữu Phương lắc đầu, vẻ mặt vẻ suy nghĩ sâu xa:"Ta cùng phụ thân lúc ấy cũng đi nhờ nhân tình các lão nhân trong tộc. Nhưng một hai vị trưởng bối lại nói là hình như khuyên chúng ta đừng sinh sự. Có muốn đòi công đạo cũng phải chờ đến lúc so đấu dòng tộc xong rồi hãy nói. Những người này, tựa hồ cũng không có quan hệ gì với trực hệ"

"Lại có chuyện này?"

Trương Huệ Linh một tiếng kinh nghi ngồi thẳng dậy. Một lúc lâu sau, mới thất hồn lạc phách dựa lưng vào đệm."Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa. Xem tên phế vật kia ngày sau có thể càn rỡ được không. Một ngày nào đó, một ngày nào đó"

Ngày này sau thì như thế nào, Trương Huệ Linh nhưng không có nói tiếp. Lúc này ngoài cửa sổ có hai thân ảnh đang ẩn mình bỗng nhiên nắm chặt quyền đầu đánh mạnh vào song cửa sổ trên vách tường.

Nhạc Duẫn Kiệt đưa mắt nhìn Trương Huệ Linh té trên mặt đất. Ngày hôm nay những lời nói của Nhạc Vũ, Nhiễm Lực luôn nói gì nghe nấy. Nếu hắn đã nói đánh cho mười ngày không thể xuống giường, vậy tuyệt không sai lầm. Đợi đến khi đám người Nhạc Duẫn Kiệt chạy tới, xương sườn của phụ nhân kia đã bị té gãy ba chiếc.

Mà nam tử mặc trang phục giám sự trong tông tộc, giờ phút này đôi mắt trướng lên đỏ như máu, hận không thể lập tức xé nét hai người Nhiễm Lực cùng Nhạc Vũ. Bất quá lúc này ở ngay trước mặt tộc trưởng, hắn lại không dám lỗ mãng. Chỉ đành khẽ hừ, khom người với Nhạc Duẫn Kiệt:

- Kính xin thất ca làm chủ!

Nhạc Duẫn Kiệt chỉ cảm thấy đau đầu. Nhìn tình hình này, chỉ sợ hơn phân nửa là Nhạc Vũ đuối lý. Nếu như ở trường hợp riêng tư, chuyện này sẽ dễ dàng xử lý. Tốt nhất chỉ cần trấn an mấy câu, lại cho thêm ngày nghỉ dưỡng bồi bổ lại, cũng đã đủ giải quyết nhưng hôm nay có đông đảo tinh anh đệ tử chi thứ cùng gia đình đều có mặt, vẻ mặt đều lóe vẻ phẫn nộ, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ bên trong tộc sẽ tạo nên tuyệt đại phong ba.

- Tiểu Vũ, đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Con dâu Phương gia làm gì chọc tới ngươi?

- Chuyện gì chọc tới hắn? Vốn là vô duyên vô cớ! Ngay cả ta chỉ vào mặt hắn nói mấy câu, cũng bị hắn đánh!

Phụ nhân bị tát bụm mặt cười lạnh:

- Dạng con cháu như vậy, nếu bây giờ còn chưa quản giáo, trưởng thành thì càng hoành hành thế nào?

Nhạc Duẫn Kiệt nghe vậy liền nhíu mày, một mặt thấy bất mãn đối với lời nói của phụ nhân này, mặt khác cảm giác cục diện trước mắt thật càng khó thể giải quyết. Vốn dự định hàm hồ cho qua, bị nữ nhân kia quấy phá, cũng đã biến thành khó thể thu xếp.

- Vô duyên vô cớ?

Vẻ mặt Nhạc Vũ thật đạm mạc nhìn xuống mặt đất, nhìn vào nữ nhân có thể là "thím" hay "dì" của hắn, sau đó cười nhạt:

- Nữ nhân này bất kính đối với đích tôn như ta, ta chỉ dạy dỗ bà ta cái gì gọi là tôn ti, cái gì gọi là quy củ mà thôi!

- Lại có chuyện như vậy?

Ánh mắt Nhạc Duẫn Kiệt lóe hàn mang, dùng ánh mắt như muốn chứng thực quét nhìn chung quanh. Trong số những người vây xem gần bên, người biết chuyện liền biến sắc, chợt nhớ lại mẫu tử Trương Huệ Linh ngang ngược chen lấn giành chỗ ngay trước mặt Nhạc Trương thị, mà những người không biết chuyện đều chợt quay đầu đi nơi khác, tránh ánh mắt của Nhạc Duẫn Kiệt, dù là phụ nhân bị tát kia cũng đã á khẩu không biết nói thế nào.

- Cho dù bà ấy có chút sai lầm, nhưng đâu cần phải hạ độc thủ như thế? Nơi này dù sao cũng là từ đường…

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, sau đó đôi mắt nhìn về hướng phát ra thanh âm:

- Chính bởi vì ở từ đường, cho nên ta mới không cho người xé miệng bà ta ngay tại chỗ!

Phụ nhân kia bị câu nói đầy lệ khí cùng ánh mắt đầy vẻ xâm lược của Nhạc Vũ làm sợ hết hồn, liền không dám tiếp tục nhiều lời. Mà Nhạc Hữu Phương vừa vội vừa giận, trong lòng mơ hồ có chút chột dạ. Trực giác của hắn chợt cảm thấy ban đầu Nhạc Duẫn Kiệt có vẻ nghiêng về phía Nhạc Vũ, nhưng thái độ đối với hắn vẫn ôn hòa. Nhưng mới vừa rồi, sắc mặt kia càng lúc càng biến đổi thành lạnh lùng. Hắn vốn không am hiểu cách nói chuyện, lại không biết rõ tình huống lúc đó, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao phản kích. Nguồn: http://truyen360.com

- Chuyện này rốt cục ai đúng ai sai, trong lúc nhất thời cũng không thể nói được rõ ràng…

Thoáng trầm ngâm một lúc, Nhạc Duẫn Kiệt nghiêng đầu:

- Như vậy đi! Theo ta thấy trước hết để chuyện này qua một bên, đợi sau khi tế điện xong, để trưởng lão trong tộc tới quyết định, thế nào? Hữu Phương! Bây giờ mau đưa tôn phu nhân về đi, mời người cứu trị quan trọng hơn!

Nhạc Hữu Phương nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Duẫn Kiệt không phán định nghiêng về phía Nhạc Vũ ngay lúc này, theo hắn nghĩ đó là tốt nhất. Về phần bên phía trưởng bối trong tông tộc, lực ảnh hưởng của hắn nhất định sẽ không thua kém một hài tử sau khi trưởng thành sẽ bị ném đi như rác rưởi. Hắn lập tức vội vàng thu xếp, để người hầu lấy cái cáng tới khiêng thê tử mình rời đi.

Lúc này Nhạc Duẫn Kiệt khẽ cười đi tới bên cạnh Nhạc Vũ, lại thêm một lần vỗ lên vai trái của hắn, Nhạc Vũ chợt nghĩ thầm, ngươi còn làm tới? Thân thể hắn lách sang bên, liền tùy ý cho Nhạc Duẫn Kiệt vỗ lên vai bên kia của hắn.

Lúc này nếu có một cường giả đồng cấp với Nhạc Duẫn Kiệt đang ở chỗ này, tất nhiên sẽ cảm thấy thật kinh dị. Thân thể lách tránh của Nhạc Vũ nhìn qua như thật bình thường, nhưng lại biến hóa liên tục trong nháy mắt, cuối cùng phải làm Nhạc Duẫn Kiệt thu lại mấy phần lực đạo mới miễn cưỡng xem như đỡ khó coi.

Đối với chuyện này Nhạc Duẫn Kiệt chẳng những không hề tỏ vẻ tức giận, trong mắt càng thêm tràn ngập vui mừng.

- Tên tiểu tử ngươi, lần này đúng là có chút quá mức!

Nhạc Vũ không thèm quan tâm, chỉ nhún vai, tính cách của hắn chính là như vậy, có kiếp sống làm lính đánh thuê ở kiếp trước, hắn đã không thể sửa đổi được nữa. Người khác nhường hắn ba phần, hắn sẽ đáp lễ một thước. Nhưng nếu dám lấn lên đầu, vậy hắn sẽ trả lại gấp mười lần!

Nhạc Duẫn Kiệt cũng không để ý tới thái độ của hắn, quay đầu nói chuyện với Nhạc Trương thị, sau đó dẫn họ đi ra phía trước. Nhạc Vũ đang muốn đi theo sau, liền bị một cánh tay kéo lại.

- Vừa rồi huynh đúng là làm quá mức!

Nhạc Băng Thiến vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trên mặt vì kích động cùng căm phẫn biến thành đỏ ửng.

Nhạc Vũ thấy thế không khỏi ngẩn người, cho là Nhạc Băng Thiến đang trách hắn sao lại động thủ với phụ nhân kia. Hắn cười khổ sờ sờ lỗ mũi, nếu như Trương Huệ Linh nhắm vào hắn, hắn vốn sẽ không thèm để ý. Nhưng phụ nhân kia lại cứ nhắm vào Nhạc Trương thị, đây đã vượt ngoài phạm vi chịu đựng của hắn.

- Huynh có biết phụ thân của Nhạc Hữu Phương là ai không? Đó là một trong những giám sự được phân công quản lý khảo hạch con cháu đệ tử. Đắc tội hắn cả đời này huynh đừng mong thông qua khảo hạch võ sĩ cấp bảy!

Nhạc Băng Thiến nắm cánh tay Nhạc Vũ, khí lực không tự chủ được đang từ từ gia tăng:

- Còn có Nhạc Hữu Phương, người ta cũng đứng đầu một trấn, nếu hắn muốn hại huynh thật không biết sẽ có bao nhiêu phương pháp!

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy tay của mình thoáng đau, lại nhìn kỹ vẻ mặt của Nhạc Băng Thiến, thấy vẻ lo lắng tràn ngập trong ánh mắt của nàng. Nhạc Vũ chỉ cảm thấy vùng ngực như bị nhói lên, hắn liền hiểu được hiện tại Nhạc Băng Thiến đang thực sự lo lắng chẳng qua chỉ là tiểu Nhạc Vũ ngày trước. Nhưng hắn vẫn cảm giác được trong lòng có dòng nước ấm đang dần hòa tan trái tim hắn.

Cảm giác này làm tâm tình Nhạc Vũ cực kỳ phức tạp, có chút xa lạ khó chịu, lại có chút ít xấu hổ, còn có cảm giác ấm áp nồng đậm nói không nên lời. Cuối cùng hắn cơ hồ dùng phương thức tránh né ôn thần, chật vật vung mở tay áo lại tránh ra xa. Lúc này hắn chợt tỉnh táo lại, sửa sang suy nghĩ của mình.

- Tiểu muội! Ta hỏi muội, vừa rồi lời nói của ta sai rồi sao? Có phải không đứng bên lẽ phải?

- Vậy thì không phải!

Nhạc Băng Thiến thoáng kỳ quái với thái độ của Nhạc Vũ, nhưng nàng cũng không để ý. Nàng cau mày, nghĩ lại tình hình khi nãy:

- Vừa rồi đúng là lời nói của nữ nhân kia có chút không ổn, nhưng…

- Ha hả! Đã như vậy thì còn cần lo lắng chuyện gì? Bá phụ tự nhiên sẽ làm chủ cho chúng ta!

Cũng không đợi Nhạc Băng Thiên trả lời, Nhạc Vũ cười nhẹ, sau đó đi về phía tiền điện. Bây giờ hắn thật sự sợ vị "muội muội" này của hắn, rất sợ lại thêm lần nữa xuất hiện loại cảm giác xúc động vừa rồi. Rõ ràng hắn đã là một đại nam nhân, còn bị một cô bé dễ dàng làm cảm động, thật sự là có vẻ quá mất mặt.

Nhạc Băng Thiến ngẩn người, lại giẫm mạnh chân bước nhanh đuổi theo. Trong lòng nàng nghĩ thầm, nếu như ngươi có được chút bản lãnh, thì Nhạc Duẫn Kiệt còn có thể sẽ toàn lực che chở ngươi. Nhưng hôm nay chẳng những ngươi vô dụng, lại thêm trước kia từng khiêu khích cung phụng, vị bá phụ xưa nay luôn tự xưng công bằng hợp lý kia, chừng nào sẽ để ý tới sự chết sống của một tên phế vật? Chuyện này đến tột cùng vẫn phải xin mẫu thân nghĩ biện pháp xử lý.

Nhiễm Lực rơi vào cuối cùng, cũng vội vã thu hồi cây búa rời đi. Khu vực vừa bị náo loạn ầm ĩ, lại xuất hiện bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi. Ánh mắt mọi người đều nhìn lên bóng dáng ba mẫu tử, có người vô cùng phẫn hận, có người như đang suy nghĩ.

Có thể làm cho thần thái của vị tộc trưởng đại nhân thân thiết đến như thế, hơn nữa từ đầu tới cuối đều giữ vẻ mặt ôn hòa, tình hình như thế không có cơ hội nhìn thấy nhiều bên trong tông tộc!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất