Lôi Bằng chí ít có tu vi trên linh tiên nhưng chưa từng biến hóa, bất quá xem tình hình đã từng bái kiến qua tu sĩ nhân loại, hơn nữa thần thông không kém nên mới sợ hãi như vậy.
Con yêu cầm này cực kỳ hung dữ, bất quá trong tay hắn lại thu nhỏ lại chưa đến một một xích(0,33m), lộ ra vài phần đáng yêu.
Nhạc Vũ cũng không có hứng thú trao đổi với nó, chỉ vận khởi Hi Hoàng quan tâm thuật dùng thần niệm cường hoành thâm nhập vào trong thần hồn con chim khổng lồ này.
Ước chừng sau một lát, trên mặt hắn lộ ra thêm vài phần dị sắc.
Trong phạm vi mấy ngàn vạn dặm ở đây cũng không hoàn toàn là sơn mạch. Có vài chỗ sông lớn chảy qua, thêm vào mấy bình nguyên khổng lồ. Theo lý phải là thổ địa phì nhiêu nhưng địa vực này lại không hề có dấu chân người.
Trong sông có vài sinh linh nhưng đều hình thù kỳ quái, nhìn cực kỳ buồn nôn.
Mãi cho đến hơn mấy ngàn vạn dặm về hai hướng đông và bắc mới thấy bóng người. Nơi này tựa như có cấm chế khiến người ta không thể tiến vào.
Con Kim Dực Lôi Bằng cũng là cơ duyên xảo hợp phát hiện linh địa nơi đây mới hạ xuống chiếm giữ. Bất quá cũng không dám kiếm ăn quá gần mà mỗi tháng đều bay xa về phía đông.
- Chỗ hoang vắng cũng có chỗ tốt của chỗ hoang vắng. Lúc trước mình phi thăng thật sự đã gây ra động tĩnh quá lớn, ở đây tiềm tu vừa khéo tránh được sóng gió. Chuyện Chiến Tuyết phi thăng tuy khẩn yếu nhưng cũng không gấp gáp nhất thời.
Nhạc Vũ hơi chút suy ngẫm rồi giãn mày, dùng hồn niệm tìm tòi một lát rồi kinh ngạc bật cười. Con chim này thực sự thông minh, tuy mấy vạn năm qua ăn nuốt vô số sinh linh nhưng chưa từng trêu chọc loài người. Cũng không hiểu được phép tu hành nên qua mấy vạn năm khổ sở mới dần thức tỉnh huyết mạch, hôm nay coi như đã có chút thành tựu.
Bất quá lúc này hắn cũng không tiện xuất thủ, dù sao cũng không nên tạo quá nhiều sát nghiệp.
- Núi này là sào huyệt của ngươi vậy thì ta cũng không nên cưỡng chiếm, chỉ ở nhờ đây mười năm rồi ngày sau sẽ có chỗ tốt cho ngươi.
Nói dứt lời, Nhạc Vũ cũng mặc kệ con chim khổng lồ này có hiểu hay không liền trực tiếp ném nó ra ngoài cửa sổ.
Phàm là yêu tu đến cấp linh tiên thì trí tuệ tuyệt không dưới nhân loại. Vô luận là ngôn ngữ nhân loại hay hóa hình đều không có gì khó khăn, chỉ là muốn hay không mà thôi.
Con chim này ở lâu dài ở đây, cũng chưa từng tiếp xúc với nhân loại, bất quá trao đổi ý niệm tuyệt không phải là vấn đề.
Nhạc Vũ cũng không quản thêm, nhắm mắt tĩnh tọa chính thức nhập định.
Con Lôi Bằng sau khi được thả ra thì trong mắt lóe lên lệ mang, đồng tử khẽ đỏ lên nhìn qua phía dưới.
Cuối cùng nó vẫn sợ hãi thủ đoạn của Nhạc Vũ nên xoay người xám xịt bay đi chiếm giữ một chỗ linh lực coi như dồi dào trên vách núi.
Nhạc Vũ tại Lang Huyên thiên cảnh và Thiên Ý Phủ qua hơn mười năm, sớm đã không biết tuế nguyệt trôi qua.
Lúc này hắn nhập định tiềm tu trên đỉnh núi vô danh chỉ một mực đem chút nguyên lực tiên giới luyện hóa thành nguyên khí bản thân, bất quá hắn tích lũy trong thông đạo quá nhiều nên qua mấy năm cũng chỉ đạt non nửa.
Cũng may những vết lốm đốm đã dần nhạt đi, mặc dù vẫn chưa nhận ra người nhưng cũng không đến nỗi gớm giếc như trước.
Ngược lại cảm ngộ với bản nguyên thiên địa vào ngày phi thăng đã dần được củng cố, theo thời gian dần trôi đã có thể ngự sử tự nhiên.
Hắn nhờ vào nguyên lực tràn trề trong cơ thể, trực tiếp dùng Cửu Chuyển Huyền Công dung luyện bản thân khiến pháp lực càng thêm cường hoành bá tuyệt.
Sau đó thời gian dần trôi qua, hắn cũng cảm thấy sốt ruột nhưng vẫn cảm thấy nghi hoặc không dám cứ vậy rời đi.
- Vốn mình không ở trong thiên cơ vậy sao khi ở trong thông đạo lại tạo ra tình hình như vậy?
- Chẳng lẽ sau khi độ kiếp, mới vào thế giới này đã mang đến sát kiếp liên hoàn. Vừa mới lại là Thiên Nhân giao cảm, để lộ khí cơ nên bị người tính toán biết?
- Lúc âm dương ngư đồ chụp đến giống như không có mục đích, cũng không phải vì mình mà đến, chẳng lẽ là người xuất thủ không tính toán nhắm vào thân phận của mình?
- Ngày ấy dị tượng nhiều lần lộ ra, không biết những bậc đại năng có phát hiện ra điều gì?
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu, lẽ ra nếu bị những bậc Đại La Kim Tiên phát hiện ra tồn tại của mình thì chắc hắn đã không có khả năng tiêu dao như vậy.
Nguồn: http://truyen360.comBất quá việc này đoán chừng là Hậu Thổ, cũng không cách xác định hoàn toàn chắc chắn, nói không chừng biết được lại đem hắn làm quân cờ.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ dứt khoát không suy nghĩ thêm. Cùng lắm thì là một chữ chết mà thôi, cũng không có khả năng xấu hơn, bản thân mình sao phải quá cố kỵ như phụ nhân đến vậy?
Mắt thấy Cửu Chuyển Huyền Công trong cơ thể đã dần ngưng luyện đến cực hạn, vừa lúc gần đột phá lần chuyển thứ tư.
Nhạc Vũ chỉ hơi do dự liền đem một hóa thân hút vào bên trong giới. Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ mười trong đan điền tổ hợp xong tầng phù văn cuối cùng, nhảy vào đến tầng thứ mười một thì lập tức có lôi vân hội tụ trên đỉnh núi.
- Cửu Uyên diệt tẫn lôi, như thế nào chỉ là tứ cửu trọng lôi mà thôi?
Cảm ứng lôi lực hội tụ trên bầu trời, Nhạc Vũ vẫn không khỏi kinh ngạc. Tiếp đó hắn cười tự giễu, trong hồng hoang bản giới không thể không có ý chí như ở thế giới khác. Có một chỗ trống để chui vào đã coi như không tệ, bản thân không thể yêu cầu quá nhiều.
Hồn niệm bản mạng của hắn tiềm nhập vào trong hóa thân rồi thừa dịp thiên nhân giao cảm liên hệ với thần hồn lạc ấn sâu trong thế giới bản nguyên, thể ngộ pháp tắc thiên đạo phức tạp nơi đây.
Lúc trước khắc ấn phù trận này hắn đã tận lực thiết kế, cũng chính là thời điểm trước lúc độ kiếp.
Hồn lực hiện giờ của Nhạc Vũ đã tăng vọt, tham ngộ đại đạo thiên địa cũng hết sức sâu sắc, tất nhiên không cam lòng để hồn ấn bản mạng dừng lại ở trình độ như vậy. Bên ngoài phù trận lại thêm vào mấy trăm dư bút khiến xu thế phù trận càng thêm viên mãn.
Tốc độ lôi kiếp lần này cực nhanh nhưng chỉ qua hơn hai canh giờ đã chấm dứt toàn bộ.
Đến lúc hồn niệm của Nhạc Vũ lần nữa quay lại tiên giới thì cảm giác vừa tiếc nuối vừa mừng rỡ.
Hồn ấn bản mệnh liên quan đến nhiều loại thần thông, phù hợp trình độ với thế giới bản nguyên, trực tiếp quyết định uy lực Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang và năm hệ thần thông. Phù trận càng viên mãn, uy lực càng cường hoành.
Bình thường đại phái tu tiên đều có truyền thống xây dựng hồn ấn. Quảng Lăng tông lập phái mới vài vạn năm, chứng nhận tiên vị chưa quá hai người. Sở tu của Nhạc Vũ bao gồm phù trận Ngũ Hành trong ngoài, trừ Liễu Nguyệt Như chắc cũng chỉ có một mình hắn.
Cũng may tạo nghệ phù trận của hắn đã đến cảnh giới hư thất sinh bạch. Nếu không chỉ một mình hồn ấn cũng sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Thử thi triển Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang thì quả nhiên hắn thấy uy lực của ngũ sắc quang hoa tăng lên mấy phần.
Nhạc Vũ lại đem chuyển thành Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Châm chiếu vào Lôi Bằng phía xa. Chỉ thấy toàn thân nó lóe sáng, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác lẫn khiếp sợ.
Mỉm cười, Nhạc Vũ phất tay tán đi. Hắn ước chừng uy lực tăng chừng một phần rưỡi, đủ trân quý trong Địa Tiên giới vốn ngự chế đại thần thông.
Bất quá chỗ tốt của bản mệnh hồn ấn hoàn mỹ vẫn còn ở chỗ điều động được nhiều linh lực thiên địa hơn nữa cho tu hành, càng có thể trong điều kiện bình thường tìm hiểu pháp tắc thiên địa.
Hắn có thể khắc ấn phù lần thứ ba là đã có thể thắng được rất nhiều người, ấn phù hoàn mỹ càng giúp ích rất nhiều.
Sau một khắc, Nhạc Vũ liền vận khởi Cửu Chuyển Huyền Công thôi động hồng khí nhàn nhạt trong cơ thể ra ngoài kinh mạch chuyển động chín đại chu thiên bức ép khí huyết nguyên lực. Lại đem một số pháp tắc đạo lý vừa lĩnh ngộ tiếp tục hòa tan vào trong huyết nhục.
Mắt thấy tu hành hiện giờ đã gần hoàn thành, thân thể hắn bỗng dưng kịch biến, khí lưu màu đỏ đang dần biến thành màu vàng nhạt.
Tiếp đó tất cả tế bào trong cơ thể lũ lượt băng giải rồi xây dựng lại, Nhạc Vũ cảm thấy toàn thân đau nhức như có hàng ngàn vạn con kiến cắn xé trong cơ thể.
Toàn bộ quá trình cơ hồ không cách nào khống chế, tâm thần cũng ở biên giới thanh tỉnh và sụp đổ.
Cũng không biết qua bao lâu, Nhạc Vũ mới chậm rãi khôi phục thần trí, nội thị vào cơ thể thì bất giác vui vẻ.
Lực lượng thân thể cơ hồ tăng lên gấp đôi, cũng không cần thử đã có thể cảm nhận được sự cường kiện của gân cốt, lực lượng đạt tới trên bốn mươi vạn thạch.
Tiếc nuối duy nhất chính là tổng thể lực lượng cũng không gia tăng quá mức, phần nhiều vẫn dựa vào pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành lẫn pháp tắc dung nhập vào cơ thể.
Cửu Chuyển Huyền Công tuy lại tiến một tầng nhưng mấy phương diện khác lại không tăng trưởng quá lớn.
- Bất quá với thân thể của mình hiện giờ đã có thể chân chính tương đương với thất phẩm tiên binh.
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ lại âm thầm lắc đầu. Hắn phóng pháp lực ra ngoài thì bị hạn chế rất nhiều, ngay cả uy lực nhiều loại tiên bảo cũng thế. Không như nhục thể của hắn sau khi tứ chuyển Cửu Chuyển Huyền Công lại tăng thêm lực lượng một Chân Long, đạt tới lực lượng năm chân long, có thể đối kháng với ngọc tiên tu sĩ trong thế giới này.
Cẩn thận nội thị lại, Nhạc Vũ càng thêm vui vẻ. Đột phá Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ tư cần tiêu hao một lượng lớn nguyên lực nên những vết đốm trên mặt hắn hiện giờ lại giảm đi một tầng, sự cản trở trong kinh mạch cũng không như lúc trước.
Đến khi hắn mở mắt ra thì bất giác cười khổ. Chỉ thấy trước mắt là một nhân ảnh phủ đầy vết đốm ngũ sắc, chính là thân ngoại hóa thân.
Đang sầu não thì trong lòng Nhạc Vũ chợt động, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Từ lúc đến Địa Tiên giới đến nay, linh giác của hắn không còn nhạy cảm như trước, lúc này cũng chỉ có thể cảm giác một đạo khí tức không mạnh không yếu đang nhanh chóng tìm đến bên này.
Nhạc Vũ thầm ngạc nhiên, nơi này ngoại trừ Lôi Bằng cũng không có ai khác. Nơi khỉ ho cò gáy này cho dù là cửu phẩm tiên mạch cũng không có linh vật gì. Người này vì sao đến đây?