Nhạc Vũ liếc mắt nhìn qua tướng mạo người này thì thấy đã gặp mấy lần trong ký ức của Uyên Minh, là một trong hai sư huynh của hắn, tên gọi Uyên Tĩnh, bài danh thứ hai mươi chín. Hơn mười vị sư huynh đệ còn lại phần lớn đều đã chết vì lôi kiếp và tranh đấu.
Hắn cũng không biết quan hệ giữa Uyên Minh cùng người này như thế nào, chỉ nhớ đại khái lúc Uyên Minh ra ngoài tìm kiếm hỏa cốt diễm cúc thì đã từng giao ước với hai vị sư huynh. Đại sư huynh Uyên Văn đạo nhân ra ngoài hiện giờ không có tin tức. Uyên Tĩnh lại trực tiếp dứt khoát cự tuyệt với lý do là cần có người tọa trấn Cực Uyên Phong.
Uyên Minh làm người phúc hậu nên cũng không vì thế mà sinh lòng oán hận, nhưng nếu quá mức nhiệt tình thì lại không ổn.
Nhạc Vũ vừa nghĩ vậy nên lạnh không nhạt lên tiếng, khẽ gật đầu coi như bắt chuyện rồi nhàn nhạt hỏi:
- Uyên Tĩnh sư huynh, không biết lão sư thế nào?
Uyên Tĩnh đang nhiệt tình thấy thế hơi ngây người rồi cười khổ:
- Ta biết sư đệ nhất định sẽ trách móc. Kỳ thật ta cũng bất đắc dĩ. Ngươi cũng biết đệ tử của Cực Uyên Phong sau khi ngươi đi liền chịu đủ vũ nhục của chư phong? Đặc biệt là ngươi thật lâu chưa về, sau khi trong môn truyền ra tin tức ngươi chết thì cả bổng lộc hàng tháng cũng bị cắt xén gần hết.
Hắn nói đến đây thì bị ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nhạc Vũ chiếu vào nên đành phải lắc đầu nói:
- Vào bốn năm trước lão sư vừa trở về liền theo Đại sư bá dùng bí pháp tiến về vị vực Thiên Ngoại, đến nay vẫn chưa có tin tức.
Nhạc Vũ biết được cái gọi là dị vực Thiên Ngoại là xưng hô của một mảnh vỡ Hồng Hoang khác.
Hắn nghe vậy thì trong lòng khẽ động, không ngờ Thủy Vân tông tuy nhỏ nhưng cũng có Thiên Tiên tu sĩ có năng lực xuất nhập hàng rào không gian.
Cũng không biết là do thần thông của ba vị Thái Ất Chân Tiên trong tông môn hay có tiên bảo nào.
Bất quá cho dù nguyên nhân thế nào thì Nhạc Vũ cũng cảm thấy hứng thú.
Chỉ cần có thể xuất nhập thế giới này thì hắn sẽ dựa vào tọa tiêu là Thần quốc tìm tới Hoàng hôn giới cùng Thiên Huyền giới, gặp mặt mấy người Nhạc Trương thị, thậm chí liên hệ tông môn.
Ý niệm này vừa lóe lên thì suy nghĩ thấy tình huống không ổn sẽ ly khai lại phai nhạt vài phần.
Vô luận như thế nào, trước khi rời khỏi Thủy Vân tông cũng cần tìm hiểu vấn đề này.
Dù sao đổi sang đại tông khác thì dù có thủ đoạn cũng không dễ dàng tiếp xúc.
Ra vẻ lo lắng một lúc, Nhạc Vũ lại lạnh nhạt nói:
- Lão sư không còn ở đây vậy thì sư đệ hồi phủ bế quan, sư huynh xin cứ tự nhiên.
Dứt lời, Nhạc Vũ đi thẳng về hướng động phủ của mình. Uyên Tĩnh nghe vậy lại sáng mắt:
- Sư đệ, chắc lần này ngươi tới Trấn Lương Quốc đã lấy được hỏa cốt diễm cúc?
Thần sắc Nhạc Vũ lạnh lùng, trong lòng bất giác sinh ra ý cảnh giác, quay đầu lại đánh giá Uyên Tĩnh lại càng thấy phản cảm. Tu vi người này so với Uyên Minh còn yếu hơn một tầng, chỉ là cảnh giới Linh Tiên đỉnh phong nhưng lại cho hắn cảm giác là một con độc xà đang giấu mình.
Nhíu mày, Nhạc Vũ liền dứt khoát tránh đi: - Chuyện hỏa cốt diễm cúc đợi lão sư trở về nói sau.
Uyên Tĩnh vẫn có chút không cam lòng, ý muốn hỏi lại nhưng đến cùng nhìn ra thần sắc lạnh lẽo của Nhạc Vũ nên đành cười gượng:
- Vài năm không gặp, ta và ngươi lại thành xa lạ. Sư đệ xin cứ tự nhiên, qua một thời gian nữa thì sư huynh lại đến tìm ngươi nói lời tạm biệt.
Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên, cũng không lên tiếng, chỉ hờ hững gật đầu tiến về đỉnh núi.
Trên đường Nhạc Vũ nhận ra có chút không đúng. Sau khi hắn tiến vào thì đã có hơn ngàn tu sĩ phi độn tới, từ thấp nhất là Kim Đan đến Đại Thừa, còn có mấy vị linh tiên đều nhìn từ xa, thần sắc vô cùng phức tạp, cũng không phải ý hân hoan mà ít nhiều có chút nhẹ nhõm.
Nghe Uyên Tĩnh nói thì dường như sau khi Uyên Minh không ở đây thì đệ tử Cực Uyên Phong đều bị đệ tử chư phong vũ nhục.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comThần sắc nhẹ nhõm có phải vì sau khi hắn quay về thì cuối cùng Cực Uyên Phong đã có người làm chủ.
- Kỳ quái! Mặc dù Uyên Minh không ở đây nhưng Uyên Tĩnh lại không lên được mặt bàn, chẳng lẽ trong này còn có Đại sư huynh cùng Cực Uyên chân nhân?
Nhạc Vũ thầm nghi hoặc nhưng nhất thời cũng không rảnh để ý mà đi thẳng tới chỗ động phủ của Uyên Minh.
Đây cũng là một động phủ như Quy Khư cung xây trên một tiểu đảo lơ lửng trên không trung.
Động phủ được xây trên một đoạn núi chặt ra rồi dùng linh trận gia trì, lại từ Cực Uyên Phong rút ra mấy linh mạch nhập vào trong đó.
Nhạc Vũ vừa mới hạ xuống thì cảm giác kinh hỉ. Linh lực nơi này quá lớn, tương đương với tiên mạch Tam phẩm, lại có đầy đủ Ngũ Hành.
Uyên Minh cũng là người rất có phẩm vị, trong đảo cũng không có phòng ốc gì, chỉ có hơn một trăm gian phòng trúc, diện tích tuy nhỏ nhưng xây dựng cực kỳ tao nhã. Bên cạnh là một thiên hồ cực lớn, chung quanh đều trồng các loại cây cối hoa cỏ rực rỡ.
Nhạc Vũ nhìn qua hết sức vui vẻ, bản tính hắn không thích xa hoa, cảnh trí đơn giản nhưng tao nhã như vậy rất hợp với hắn.
Nhạc Vũ vừa tiến vào lầu chính còn chưa kịp quan sát cẩn thận linh mạch nơi đây một phen thì đã có hai đạo đồng môi hồng răng trắng có tu vi Nguyên Anh nhanh chóng đi tới.
Trông thấy Nhạc Vũ, cả hai đều lộ vẻ vui mừng cúi người thi lễ:
- May mà đại lão gia có thể bình yên phản hồi, nếu không sư huynh đệ chúng ta đều bị khi dễ đến chết.
Nhạc Vũ liếc nhìn thì biết là hai đạo đồng của Uyên Minh, cũng là đệ tử hắn mới thu nhận. Một người tên Minh Đạo, một người tên Minh Tu.
Bộ dạng như vậy chắc là do biến hóa mà thành, còn thọ nguyên không hơn một ngàn, cũng có mấy trăm.
Nhưng mà lúc này dùng hồn thức thoáng tìm tòi, mới không khỏi là lắp bắp kinh hãi. Hai người này tuy là ăn hết định nhan đan, mới bảo trì mười lăm tuổi bộ dáng . Nhưng hắn chân thật mấy tuổi, vậy mà cũng là thật sự chỉ có hai mươi cao thấp
Nhạc Vũ trầm lại, cái gọi là đồng nghiệp bất đồng mệnh là như thế.
Hắn nhớ lúc trước tu đến Nguyên Anh cũng đã hơn hai mươi tuổi.
Tư chất hai người này kỳ thật bình thường, chỉ vì xuất thân từ Địa Tiên giới mà một bước lên trời, qua vài năm đã tu thành cảnh giới Nguyên Anhi, thậm chí cách Đại Thừa không xa.
Đáng thương cho mẫu thân và muội muội, cùng với hai người Nhiễm Lực phải qua vài chục năm dùng hết vô số linh đan, mới khổ tu đến Nguyên Anh.
Hắn còn nghĩ hết biện pháp, tận lực áp chế để ổn định căn cơ bốn người, chỉ sợ mất thăng bằng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Thầm lắc đầu, nghĩ đến nguyện vọng muốn dạy dỗ hai đệ tử cẩn thận của Uyên Minh nên Nhạc Vũ cũng nhịn lại, mở miệng hỏi han tiến triển tu hành của hai người.
Tùy ý chỉ điểm một phen, Nhạc Vũ lại hỏi về chuyện các đệ tử bị ăn hiếp.
Chuyện này không khác lắm so với những gì Uyên Tĩnh nói, ngay cả bổng lộc hàng tháng cũng bị cắt xén tận nửa.
Uyên Tĩnh tọa trấn không hề có tác dụng gì, cũng không tranh thủ gì cho đệ tử, thậm chí gần đây rất gần gũi với các chủ Tập Đan các trong tông môn.
Nhạc Vũ thầm lắc đầu, càng thêm phản cảm với người này.
Tu sĩ rất coi trọng chữ hiếu, đã không thể tận tâm với sư trưởng vậy thì có thể biết hắn là người thế nào.
Tu vi Cực Uyên tuy là có phần yếu nhưng theo như ký ức của Uyên Minh thì vị Thượng Cổ Thiên Tiên này đối với đệ tử rất công bằng.
Giảng một hồi lâu, Minh Đạo Minh Tu đều lộ vẻ mừng rỡ, cảm thấy lần này thu được lợi ích không nhỏ. Tuy nhiên cả hai đều có chút kỳ quái là lão sư nhà mình hôm nay sao giảng đạo cực kỳ dễ hiểu mà sâu sắc, nhưng cũng không có tâm tư nghĩ thêm mà chỉ yên lặng lắng nghe sợ lọt một câu.
Qua đến giờ Dậu, Nhạc Vũ mới dừng lại, đang muốn đuổi hai người này rời đi thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười:
- Uyên Minh sư đệ đã trở về, sao không đến chỗ sư huynh ta ngồi một chút
Tiếng nói hạ thấp thì một đạo hồng quang hạ xuống, linh trận bên ngoài tự động ngăn trở nhưng lại bị nó cưỡng ép đập vụn.
Vào lúc đạo hồng quang hạ xuống thì Nhạc Vũ thấy là hai đạo nhân. Một người tóc trắng, thần thái cực kỳ tự tin, mặt mày hồng hào, người còn lại là Uyên Tĩnh đang lộ vẻ xấu hổ.