Vào lúc Nhạc Vũ dứt lời thì sát lực ngân lôi do Chiến Tuyết không chế đều nổ tung khiến thân thể Lí Thanh Y nát bấy
Lí Thanh Y không khỏi vừa sợ vừa giận, lại bị một tia Ngũ Sắc Thần Quang trong Thiên Ý Kiếm vây khốn không thể động đậy.
Đang lúc hắn vừa sợ vừa hận thì Nhạc Vũ đã cười hắc hắc rồi một điểm hỏa quang bạch sắc từ trên thân kiếm lan tràn tới.
- Đây là Tiên Thiên Ba La Thần Diễm?
Đồng tử Lí Thanh Y bỗng nhiên co lại thành hình châm, vào lúc hỏa diễm bạch sắc kia tiến vào thần hồn của hắn thì một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế đồng thời truyền đến thiêu đốt sâu bên trong. Nguyên thần vặn vẹo méo mó, ngay cả hình dáng bình thường cũng không giữ được.
Nhạc Vũ không hề có ý thương cảm , hút tới tinh huyết chân long phía xa, dùng pháp lực còn sót lại liên tục vẽ nên hơn trăm tờ phù lục phong ấn nguyên thần của Lí Thanh Y thành một hình cầu nho nhỏ rồi tiện tay ném vào trong tay áo.
Hắn nhìn lại trong không gian bạch cốt thấy ngoại trừ Ngao Nhược còn có thần hồn Ngao Tĩnh.
Người đầu tiên mặt xám như tro tàn, người thứ hai đang giương nanh múa vuốt định thoát ly không gian này, lại bị Bạch Thường dùng ngân quang hắc tỏa gián tiếp thao túng thế giới Tiểu Thiên khiến không thể thoát thân.
Nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong long hồn cực lớn này, Nhạc Vũ cười lạnh rồi không hề để ý, nhìn về phía Ngao Nhược.
Nữ tử này đang cắn răng, dốc sức liều mạng ngăn cản Long Thương Kiếm của Tử Hàm, bất quá khi Ngao Tuệ than khẽ, xuất hiện tại phía sau nàng còn Chiến Tuyết cũng đồng dạng cầm trong tay Lôi Cức Kiếm lăng không áp đến thì thần sắc Ngao Nhược càng lúc càng khó coi, cuối cùng hít sâu một hơi dứt khoát thôi không tùy ý để Long Thương Kiếm kề vào cổ nói:
- Nhạc Vũ, ta và ngươi sao không hảo hảo nói chuyện?
- Ha ha, ta và ngươi còn có chuyện gì để nói? Chắc là còn cần đến người Ngọc Hư Cung chạy đến? Lần này vô luận là ngươi tự chủ trương hay ý của Tây Hải Long Hoàng thì ta có gì phải sợ?
Châm chọc một câu, sát ý trong mắt Nhạc Vũ lóe lên rồi kiếm quang từ Thiên Ý kiếm bắt đầu thôn thổ bất bất định.
Bất quá dư quang của hắn liếc thấy vẻ mờ mịt thất thố lẫn vài phần cầu khẩn trong ánh mắt của Ngao Tuệ thì thầm thở dài rồi lệnh cho
Chiến Tuyết cưỡng ép rút ra nguyên thần Ngao Nhược từ thân thể rồi đồng dạng dùng mấy trăm đạo phù lục phong ấn thành hình tròn nắm vào tay còn thân thể thì trực tiếp ném vào Diễn Thiên Châu.
Ngao Tuệ vừa thở dài một hơi, Nhạc Vũ liền lại tiện tay chiêu lấy Long Thương Kiếm, nhìn kỹ rồi khẽ lắc đầu:
- Liếm này đã tên Long Thương sao không thể thành Long Linh trấn kiếm?
Hắn vừa nói xong thì bên Bạch Thường đã điều khiển lực của thế giới Tiểu Thiên đem long hồn hơn mười vạn trượng của Ngao Tĩnh dẫn đến trước người Nhạc Vũ.
Long hồn Ngao Tĩnh gẫn gào thét giãy dụa, lúc bị Bạch Thường dẫn đến bên cạnh Nhạc Vũ thì bốc lên một điểm Tử Kim hỏa diễm khai mở toàn bộ lực ước thúc của thế giới Tiểu Thiên há miệng cắn tới Nhạc Vũ.
Bất quá sau một khắc đã nghe Chiến Tuyết hừ nhẹ rồi Lôi Cức Kiếm hoành không mang theo âm lôi cuồn cuộn đánh tới.
Long Hồn Ngao Tĩnh dường như gặp phải vật gì cực kỳ khủng bố mãnh liệt thối lui, lại bị Bạch Thường vây khốn.
Nhạc Vũ lại phát ra một đoàn bạch sắc hỏa diễm đánh vào Long Hồn Ngao Tĩnh, Ngũ Sắc Thần Quang cũng từ mi tâm rót vào trong nguyên hồn.
Cơ hồ qua từng khắc, ánh mắt Ngao Tĩnh càng thêm mờ mịt mấy phần, qua mấy nhịp hô hấp thì đã không còn hồn trí, chỉ theo bản năng duy trì thân hình Long Hồn khổng lồ.
Ngao Nhược bị nhốt trong lòng bàn tay của Nhạc Vũ nên thấy rõ tình hình, không khỏi quát lên:
- Nhạc Vũ, Ngao Tĩnh chính là huynh của Tây Hải Long Hoàng, ngươi dám trói buộc khí linh của hắn, ngày sau tỷ phu biết được chắc chắn bầm thây ngươi vạn đoạn
Nhạc Vũ không chút nào để ý, phảng phất giống như không nghe thấy, cưỡng ép thần hồn Ngao Tĩnh vào trong Long Thương Kiếm.
Sau một khắc, thanh kiếm mà hắn đem Tử Hàm luyện chế thành huyền sát tiên thi nên quang hoa đã ảm đạm lại sáng lên, kích phát bên trong một đoàn phù văn huyền ảo giống như long mà lại không phải. Toàn bộ thân kiếm như vừa khôi phục tinh khí, lần nữa phục sinh.
Long Hồn gào thét, khí thế bức người, Nhạc Vũ cầm trong tay không trụ được, bị cương khí bên trong bạo phát bắn đi mấy bước.
Nhạc Vũ thấy vậy không hề lộ vẻ buồn bực, ngược lại lộ ra vài tia vui vẻ, tiện tay phất một cái đem thanh Long Thương Kiếm đánh về phía Tử Hàm nói:
- Kiếm này ngày sau nếu có thể tế luyện nuôi dưỡng thì tuyệt không kém hơn lúc trước. Đến cùng ngày sau còn có thể tiến thêm một bước đều phải xem thủ đoạn của ngươi.
Tử Hàm lộ vẻ vui mừng, tiếp lấy vào tay rồi trong mắt càng hiện tinh mang.
Đâu chỉ là không kém hơn lúc trước mà thôi? Chỉ cần thêm chút ôn dưỡng thì có thể khiến cho khí linh Thái Thanh Huyền Tiên thêm phần vững chắcm uy lực có thể liệt vào nhất phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, tiền cảnh vượt xa lúc trước.
Ngao Nhược thất thần, trong nội tâm đau nhức như vô số con kiến cắn xé, cảm thấy hối hận đến cùng cực.
Vào lúc ra tay hợp lực của ba vị Thái Thanh Huyền Tiên đã đủ để dễ dàng bắt giết Nhạc Vũ, không ngờ lại có một Chiến Tuyết đã có chiến lực sánh với Huyền Tiên tu sĩ có đại thần thông, ngự sử ngân lôi càng thêm khắc tinh với yêu loại, chỉ nhìn qua đã đủ chấn kinh lòng người, khí tức thậm chí đủ sánh với cửu giai kiếp lôi.
Cộng thêm át chủ bài tầng tầng lớp lớp, cũng không biết từ đâu kẻ này có được thiên tư ngút trời này.
Sau một khắc, Ngao Nhược liền lại cảm thấy Nhạc Vũ đang nhìn vào mình thì bất giác lạnh run:
- Nhạc Vũ, nếu ngươi dám đem nguyên thần ta làm khí linh, Ngao Nhược ta dù liều mạng cũng phải cùng ngươi đồng quy vu tận
Quát mắng như vậy nhưng trong mắt nàng đã lộ ra vài phần vô lự. Lúc trước câu thúc Long Hồn Ngao Tĩnh đã không uy hiếp được Nhạc Vũ thì hiện giờ càng khó có khả năng khiến hắn dao động.
Nhạc Vũ nhếch miệng, đang lúc chần chừ bất định thì thấy ánh mắt hàm chứa vài phần oán hận não ý của Ngao Tuệ liền thở dài, thầm nghĩ đáng tiếc rồi đem thần hồn Ngao Nhược bỏ vào tay áo, cũng không để ý đến mười đầu đầu Long Hồn phía xa.
Tiếp đó nghe Ngao Tuệ hừ lạnh một tiếng nói:
- Nhạc Vũ ngươi từ đầu đến cuối đều không tin ta đúng không? Rõ ràng có thể dễ dàng giải quyết sự tình nhưng không chịu vận dụng hóa thân, chắc là vẫn đề phòng ta?
Nhạc Vũ bất giác nheo mắt, lộ ra vẻ khổ sở. Tâm tư của hắn quả thực đúng như Ngao Tuệ nói, vẫn luôn đề phòng nàng rời bỏ mình nên không vận dụng thân ngoại hóa thân, mới đến nỗi dây dưa như vậy.
Hắn cũng không mở miệng phân giải, chỉ tiện tay chiêu lấy liền đem những mảnh vỡ của tiểu chung bạch cốt vào tay khôi phục lại nguyên dạng.
Hắn phân tích thêm một chút liền biết bảo vật vốn dùng để điều khiển toàn bộ không gian bạch cốt này là của chủ nhân thế giới Tiểu Thiên nhưng quyền hạn ít đến thương cảm, chỉ có thể điều khiển đại khái mà thôi. Nếu không cũng không để cho hắn dễ dàng thay đổi cục diện, càng không có cơ hội cướp lấy quyền khống chế.
Sau khi hắn tán đi pháp lực thì tiểu chung bạch cốt cũng không thể duy trì, tiếp đó lại lấy từ trong không gian tu di ra một chút tài liệu rồi tụ lại toàn bộ long huyết long cốt còn lại đến trước người, dẫn động nhiều loại hỏa diễm trong cơ thể bắt đầu luyện chế, vì không phải dùng để đấu pháp nên hắn cũng không cầu kiên cố, không cần năng lực kháng thủy hỏa phong lôi.
Chỉ trong chốc lát đã thành hình nên một tiểu chung long cốt ẩn ước hô ứng với bản nguyên của phiến thiên địa này.
Nhạc Vũ cầm cái long cốt chung này ném cho Bạch Thường thì thế giới bạch cốt liền co rút lại, sau khi "nhả" mấy người Nhạc Vũ ra thì hóa thành một cự chung bạch cốt rơi xuống phía trước, trên thân chung có ghi hai chữ "Trấn hồn".
Bất quá sau một khắc, trấn hồn chung chấn động lắc lư không ngớt rồi bị một lực lượng bí ẩn hút về phía xa.
Bạch Thường biến sắc, cũng không cần Nhạc Vũ phân phó liền thôi động long cốt chung khiến cho tốc độ trấn hồn chung lập tức giảm lại rồi dừng hẳn.
Nhạc Vũ nhếch miệng nhìn về một hướng trong hư không:
- Nếu để cho ngươi đơn giản gọi được linh bảo này trở về vậy thì chẳng phải ta uổng công chịu nỗi đau phệ hồn vừa rồi?
Từ mi tâm hắn bắn ra một đạo ngũ sắc độn quang hóa thành một "Nhạc Vũ" khác trực tiếp áp trụ trấn hồn chung khiến cho không thể động đậy rồi liên tục rót vào hơn mười đạo ngũ sắc quang hoa.
Chỉ trong chốc lát hắn đã xóa sạch nguyên linh Đại La Kim Tiên trong đó.
Nguồn: http://truyen360.comTrong lúc mơ hồ, có thể cảm giác được một tồn tại cường hoành tại một chỗ sâu trong phía xa Đông Hải đang nổi giận phi độn đến, Nhạc Vũ không khỏi lắc đầu, sau đó quay lại nhìn thẳng Ngao Tuệ nói:
- Ta và ngươi tuy là một đêm vợ chồng, nhưng dù sao cũng chỉ quen biết mấy tháng. Nhạc Vũ cũng tuyệt đối không có khả năng, đem sinh tử để trong tay người khác. Bất quá hôm nay không sử dụng hóa thân, thực sự cũng không chỉ cần chỉ vì phòng ngươi mà thôi, mưu đồ trấn hồn chung mới là trọng yếu.
Ngao Tuệ nhíu mày, sắc mặt tái nhợt trốn vào trong Diễn Thiên Châu.
Nhạc Vũ thấy thế chỉ có thể cười bất đắc dĩ, đem hai nữ nhân và cả trấn hồn chung toàn bộ thu hồi.
Ngay sau đó, Chiến Tuyết lại dùng ngân sắc lôi quang mang theo hai người phi độn vào không trung.
Qua hơn bốn canh giờ thì mấy người lại tiến vào hàng rào thời không, nơi này cách Dịch Linh thành không xa, có thể thấy được ngàn vạn quần sơn ẩn trong bờ biển.