Quang Chi Tử

Quyển 7 - Chương 5: Cướp ngục thành công

Ta quát khẽ :" Đừng nói lung tung, Chấn sư phụ là người mà ta tôn kính nhất, thành tựu của lão nhân gia làm sao ngươi dám bình phẩm ."

Ma pháp sư lập tức cười nói: "Vâng, vâng, là ta nói lỡ . Xin ngài tha thứ."

Ta cũng dịu xuống, nói: "Được rồi, ngươi cũng không cần quá khách khí, lần này cứu giá công lao các ngươi cũng không nhỏ, ta sẽ nói giúp cho các ngươi trước mặt bệ hạ."

Tên ma pháp sư nghe thấy vậy mừng rỡ đáp lời :"Vậy tiểu nhân đây cám ơn ngài trước, sau này có việc gì cần ngài cứ trực tiếp nói với tiểu nhân là được ." Nhìn thấy bộ dáng xun xoe nịnh nọt của hắn ta thực chỉ muốn tống hắn đi cho khuất mắt nhưng đành áp chế bức xúc lại nói : "Ngươi dẫn đường trước đi, ta đi xem hai phạm nhân Ma tộc kia. Đã có ai thẩm vấn bọn họ chưa ?"

"Còn chưa kịp a, ngày hôm qua hoàng cung loạn như vậy, đại bộ phận nhân mã đều đang lo công tác bảo vệ cùng khôi phục, phỏng chừng hai ngày nữa sẽ thẩm vấn, ngài theo đến đây ." Trong lòng ta thầm cao hứng, không ngờ lại gặp được tên ngốc tham danh vọng này, dễ dàng tiến vào như vậy.

Thiên lao thật sự thủ vệ rất sâm nghiêm, tên ma pháp sư kia hiển nhiên địa vị không thấp, một đường đi qua mà không có ai dám ngăn trở. Qua 7 tầng cửa mới tới bên trong thiên lao. Tên ma pháp sư nói với ta :" Đại nhân, đây là nơi phòng hộ nghiêm mật nhất của thiên lao, hai tên Ma tộc kia bị giam ở đệ nhất lao phòng chữ Thiên ."Nói xong liền ấn vào vách tường bên cạnh một cái.

Mặt đất phía trước chợt nứt ra thành một cái khe lớn, có một cầu thang nhỏ dẫn xuống phía dưới. Ta nghĩ thầm rằng nếu không có hắn dẫn đường chỉ sợ cả đời ta cũng không tìm được. Xem ra lão thiên nhất định là ủng hộ ta tới cứu Mộc Tử a.

Chúng ta đi xuống phía dưới. Ở đó có 3 toà lao phòng, chỉ có một phòng cuối cùng là có giam Mộc Tử cùng lão đầu Ma tộc kia.

Ta nói với tên ma pháp sư :" Ngươi đứng ở bên ngoài chờ ta, ta có chuyện quan trọng cần hỏi bọn chúng."

Hắn hơi khó khăn nói :"Việc đó hơi quá chức trách của tiểu nhân."

Ta trừng mắt lên nói :" Đây là việc bệ hạ kêu ta đi hỏi, ngươi muốn nghe một chút có phải không ? Nơi này phòng vệ sâm nghiêm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta thả bọn họ ra sao ? Ta đâu có bảo ngươi phải mở lao môn ?"

Tên ma pháp sư run run nói :" Vậy được rồi, tiểu nhân ở bên trên đợi ngài, bất quá ngài tận lực làm nhanh một chút ."

Ta không nhịn được phất phất tay.

Tên kia đi lên còn lo lắng phong bế cơ quan xuống, trong lòng ta âm thầm buồn cười, nếu không chuẩn bị vạn toàn làm sao ta dám đến ?"

Mộc Tử cùng lão đầu Ma tộc dường như đang hôn mê, tay chân đều bị dây sắt rất to khoá ở trên tường. Thời giân đã gấp lắm rồi, ta nắm lấy song sắt lao phòng gọi :" Mộc Tử, Mộc Tử, mau tỉnh dậy đi ." Gọi liên tiếp vài tiếng vẫn không thấy 2 người có phản ứng gì.

Ta ngưng tụ một tiểu thuỷ cầu ném tới :"Pẹt" trúng ngay mặt Mộc Tử .

Mộc Tử từ từ tỉnh lại, ngẩn ngơ nhìn khắp chung quanh, rốt cục nàng dừng lại ở thân ảnh của ta, nhất thời hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng cả kinh kêu lên :" Trường Cung , sao huynh lại vào được đây ?"

Ta lo lắng nói :"Được rồi, muội đừng nói nữa, huynh tới cứu M , thời gian gấp lắm, hết thảy đều chờ đến khi thoát được hãy nói đi ."Ta thầm vận pháp lực, Tô Khắc Lạp để chi trượng trong tay phát ra một đạo quang mang kim sắc, mặc dù thiết toả chắc chắn dị thường cũng không chịu nổi một kích của ta, khách ba một chút đứt thành hai đoạn, ta mở lao môn xông vào.

Đúng lúc ta mở cửa lao phòng, cả thiên lao vang lên nhiều tiếng chuông, bên ngoài cũng có người hô :" Có người cướp thiên lao, mau ."Ngay sau đó cơ quan trên đầu ta cũng bị mở ra, tên ma pháp sư kia chạy xuống, hắn thấy cảnh tượng phía dưới nhất thời kinh hãi hỏi :" Trường Cung đại nhân, ngài làm gì vậy ?"

Ta không trả lời mà phát ngay ra một đạo quang tường chế trụ hắn lại, đồng thời không ngừng thúc dục ma pháp lực phong kín lối vào. Ta quay lại dụng quang nhận chém đứt trói buộc của Mộc Tử , cả người nàng mềm nhũn gục xuống. Ta vội chạy tới đỡ lấy nàng lo lắng hỏi :"Mộc Tử, muội thế nào rồi ?"

Sắc mặt Mộc Tử tái nhợt, đôi mắt mọng nước , nàng không trả lời mà hỏi ngược lại ta :" Trường Cung, tại sao huynh lại cứu muội, huynh có biết làm như vậy là đã huỷ diệt tiền đồ của huynh hay không ?"

Ta cười khổ một tiếng :"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta phải lập tức trốn đi đã." Rồi ta móc chạy trốn quyển trục từ ngực ra, Mộc Tử chợt giữ lấy ống tay áo của ta nói :"Huynh cứu lão đi, lão là một trong những sư phó của M đó ."Nhìn thần sắc trong mắt Mộc Tử ta thầm quyết định, cứu một người cũng là tội, cứu thêm một người nữa cũng giống nhau. Huống chi lão già này còn có thể bảo về Mộc Tử trên đường về nữa.

Ta gật gật đầu, đả mở xiềng xích của lão đầu, đúng lúc này phong ấn của ta trên lối vào đột nhiên chấn động kịch liệt, bất hảo, có cao thủ tới.

Quả nhiên, bên ngoài truyền tới thanh âm của Đôn Vu, hắn la lớn :"Trường Cung , ngươi đang làm gì vậy ?Ngươi có biết đó là hành vi phản bội lại cả vương quốc không ?"

Ta cất cao giọng trả lời :"Xin lỗi, ta không thể trơ mắt nhìn Mộc Tử chết được, bây giờ thực sự ta cũng không có cách nào hơn nữa rồi ."

Lão đầu Ma tộc cũng bắt đầu tỉnh lại, kinh ngạc nhìn tình hình trước mắt , ta quát :" Muốn sống thì mau lại đây, nếu không sẽ muộn mất." Công kích của Đôn Vu thực sự quá mãnh liệt, chỉ nháy mắt nữa thôi có lẽ ta không chống lại được nữa.

Lão đầu Ma tộc cũng không phải người tầm thường, khi biết tình hình rất khẩn trương liền dụng hết tàn lực nhanh chóng chạy đến bên người ta. Ta bắt đầu niệm chú ngữ , dụng Tô Khắc Lạp để chi trượng phát ra vòng ma pháp phòng ngự, đồng thời cũng phát động chạy trốn quyển trục. Cùng lúc đó phong ấn của ta vỡ tan. Người đầu tiên vọt xuống là Đôn Vu.Dù sao hắn cũng là đoàn trưởng hoàng gia ma pháp sư đoàn, hắn vừa nhìn đã biết ta muốn làm gì, lập tức xuất ra thổ kiếm công kích tới.

Nhưng, đã chậm, quang mang hiện lên, ta, Mộc Tử, lão đầu Ma tộc ba người cùng biến mất trong địa lao.

Đôn vu hận hận quay sang nói với một gã ma pháp sư bên cạnh : "Mau đi, báo cáo bệ hạ, cũng triệu tập hoàng gia ma pháp sư đoàn, hộ vệ quân, lập tức tuần tra. Bọn họ không thể chạy đâu xa được."

Nhìn chúng ma pháp sư rời đi, Đôn Vu trọng trọng thở dài, nói: "Trường Cung a, ngươi quả là tiểu tử ngốc, ngươi làm như vậy khác gì hủy chính mình, ngươi có biết không? Tình chi một chữ, thật sự là hại người không ít a. Được rồi, là ai cho hắn đi vào."

Tên ma pháp sư dẫn đường cho ta cả người run rẩy đi tới, phác thông một tiếng, quỳ xuống đất, khóc lên thảm thiết : "Đoàn trường đại nhân a, ta không cố ý, là hắn nói khẩu dụ của bệ hạ ……"

Đôn Vu cả giận nói: "Ngươi quả là phế vật, người đâu, mau bắt giam hắn lại, đợi khi bắt được phạm nhân sẽ đem hắn ra xử cùng."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất