Thạch Nham cũng là bất đắc dĩ.
Năm người này bảo hắn ở lại rõ ràng là không có ý tốt, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, dự đoán được chuyện họ sẽ bắt hắn đi dò đường.
Theo hắn nghĩ, dù có rời khỏi 5 người này đơn độc hành sự cũng không an toàn hơn là mấy.
Sự hiểu biết của hắn đối với Ám Từ Vụ Chướng quá ít, mạo muội đi lung tung có khi lại gặp phải yêu thú cực mạnh hoặc hung địa nguy hiểm. Một khi đã như vậy, việc mà bọn họ yêu cầu cũng không quá khó để đồng ý.
Năm người chia làm ba phe giám sát lẫn nhau, điều này đúng là hợp tâm ý của hắn, nghĩ thầm tuy rằng bản thân cũng không an toàn cho lắm, nhưng cũng có thể lợi dụng 5 người này làm một số chuyện. Nếu năm người này đồng tâm nhất trí thì chắc chắn không được.
Thải Y, Bác Cách muốn lợi dụng hắn, biến hắn thành vật hy sinh, hắn cũng đã nghĩ đến.
Ở trong Ám Từ Vụ Chướng không có thiên địa linh khí, võ giả bình thường nếu muốn khôi phục tinh nguyên chỉ có một cách là giết yêu thú.
Nhưng hắn lại khác.
Hắn coi bọn người Ngả Nhã, Thải Y, Bác Cách là một loại
"yêu thú" khác, chỉ cần thời điểm năm người này chết, hắn ở bên cạnh hút lấy tinh khí của họ thì sẽ khôi phục được lực lượng. Với sự đặc thù của võ hồn thần bí, không gì là không thể, kể cả trong Ám Từ Vụ Chướng.
Chỉ cần có người chết là có tất cả.
Bởi vậy, ở chung với năm người này cũng là một dụ hoặc rất lớn.
Đám người Thải Y luôn có ý xấu, hắn làm như vậy có gì là không phải cơ chứ?
- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta xuất phát.
Ngả Nhã thấy hắn sảng khoái đáp ứng thì có chú kinh ngạc gật gật đầu, từ Huyễn Không giới lấy ra một cái La Bàn hình vuông tinh xảo, trên La Bàn có khắc đồ án kì quái, bốn góc đều được khảm bốn khối yêu tinh của yêu thú dường như là để cung cấp năng lượng cho La Bàn.
Ngả Nhã cầm La Bàn trong tay, ngón tay nhỏ trong suốt chỉ vào trung tâm dường như đang muốn phân rõ phương hướng.
Thải Y không nói lời nào, tầm mắt toàn bộ đặt lên chiếc La Bàn trên tay Ngả Nhã, lưu ý phương hướng La Bàn sợ Ngả Nhã âm thầm gây rối.
Ở giữa La Bàn có một chiếc kim màu bạc khẽ rung rung một chút rồi dừng lại chỉ về phía bên trái Thạch Nham, Ngả Nhã liếc nhìn phương hướng đó một chút rồi thuận tiện cất La Bàn vào Huyền Không giới, thản nhiên nói:
- Xác định được phương hướng rồi.
Thải Y cùng mọi người cười cười gật đầu.
Ngả Nhã không nói gì thêm, mũi chân điểm vào hòn đá dưới chân một cái rồi phi người bay đi, tốc độ không nhanh mấy, dường như đang tìm cách tiết kiệm tối đa tinh nguyên.
- Thạch Nham không đi sao?
Thải Y chờ Ngả Nhã đi rồi nhích người về sau, bỗng cười nhìn về phía hắn:
- Ngươi đi sau Ngả Nhã, cho nên khi nào nàng bảo ngươi đi lên trước là lúc đó có sự việc khác thường. Cẩn thận một chút, gặp mãnh thú nhớ hét thật to, bằng không lúc chúng ta chạy tới thì cũng đã muộn, ngươi chỉ sợ đã…
Sắc mặt Thạch Nham không thay đổi, chắp tay với nàng một cái rồi đuổi theo Ngả Nhã.
Thải Y chờ Thạch Nham rời đi, ý cười trên mặt dần thu liễm, cau mày thầm nói một câu:
- Người này thật cẩn thận, không biết Ngả Nhã đã nói cái gì với hắn, ta thấy hắn dường như có khuynh hướng gần gũi với Ngả Nhã. Ngả Nhã có lực lượng mạnh nhất, nếu được tiểu tử này giúp đỡ, ả ta càng nguy hiểm.
Bác Cách há mồm muốn nói, thầm nghĩ tiểu tử này không phải là do tỷ lưu lại hay sao. Nghĩ đi nghĩ lại lúc hắn bị Thải Y mắng mà im lặng không hỏi ngược lại, bây giờ mới cảm thấy trong lòng có chút khó hiểu.
Hai huynh đệ Lao Lý, Lao Luân cười hắc hắc, ánh mắt có chút thâm ý, không nói chuyện với Thải Y mà bay về phía Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLThải Y cười lạnh một cái rồi nói với Bác Cách:
- Tiểu tử kia không dễ trêu đâu, đệ lưu tâm một chút, đừng để hắn quá thân cận với Ngả Nhã. Ta sợ hắn bị Ngả Nhã mê hoặc, cam tâm tình nguyện làm hộ hoa sứ giả, một lòng trợ giúp ả ta, tuy là không sợ nhưng lại có chút phiền toái. Nếu có cơ hội, đệ nhớ châm ngòi li gián quan hệ của hắn và Ngả Nhã, tốt nhất là làm cho hắn kiêng kị ả ta, biết chưa?
Bác Cách sửng sốt một chút, cười khổ gật đầu:
- Đệ sẽ cố hết sức.
Thải Y không nói thêm gì nữa, bàn tay vung lên phát ra thanh âm dễ nghe, đuổi theo hướng Thạch Nham vừa đi.
Ngả Nhã đi đầu tiên, Thạch Nham theo sau, tiếp đó là huynh đệ Lao Luân, Lao Lý, sau cùng là Thải Y cùng với Bác Cách.
Một hàng sáu người này duy trì khoảng cách hai mươi mét, tốc độ bay không nhanh, hết sức tiết kiệm tinh nguyên.
Thạch Nham luôn lưu tâm phía trước và sau, quan sát động tĩnh bên cạnh.
Mỗi khi Ngả Nhã đi đến một ngọn núi dừng lại một chút, lấy La Bàn ra dò xét, xác định không có điều khác thường mới tiếp tục tiến lên.
Thạch Nham ở phía sau nàng ta hai mươi mét, chứng kiến hình ảnh mông lung của Ngả Nhã trong biển mây, môi trường không trọng lực khiến thân hình nàng như tơ liễu, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thẳng đẹp cùng cặp đùi đẫy đà, trong lòng có chút vui vẻ nhưng cũng không có ý nghĩ lung tung gì.
Cứ như vậy bay một hồi lâu, Ngả Nhã vẫn im lặng không mở lời, chỉ lấy La Bàn ra xem mỗi khi tới một ngọn núi, sau đó lại cấp tốc rời đi, không bảo Thạch Nham tiến lên dò đường.
Thạch Nham cũng không dám thả lỏng, thủy chung vẫn lưu ý dị thường xung quanh, chú ý hai huynh đệ Lao Luân , Lao Lý, sợ không để ý là có thể bị hai huynh đệ kia đánh lén bất ngờ.
Bỗng nhiên.
Ngả Nhã tiếp tục dừng lại trước một ngọn núi khác, lấy La Bàn ra xem rồi quan sát động tĩnh.
Lúc lâu sau, Ngả Nhã liền quay lại nhìn Thạch Nham bảo:
- Trong vách núi giữa hai ngọn núi trước mặt có điểm kỳ quái, ngươi đi dò xét một chút xem bên đó có cái gì.
Thạch Nham gật gật đầu, đề phòng cẩn thận đi tới gần vị trí của Ngả Nhã.
Ngả Nhã quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía hắn đang đến gần.
Thạch Nham biết Ngả Nhã này đề phòng hắn, trong lòng cười lạnh, vẻ mặt tự nhiên, cũng không có nhìn nàng ta, ngược lại đem sự chú ý đặt vào vách núi phía trước, ánh mắt chăm chú, tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ.
Lòng cảnh giác của Ngả Nhã không hề giảm bớt, tiếp tục chăm chú nhìn Thạch Nham, mãi cho đến khi hắn đi qua bên cạnh, tiến về phía trước nàng mới thả lỏng một chút rồi đưa ánh mắt theo sát phía sau Thạch Nham.
- Khả năng rất lớn có yêu thú ẩn nấp ở trên sườn núi, ngươi chú ý quan sát một chút, tốt nhất là biết được số lượng cùng cấp bậc của chúng.
Khi Thạch Nham bay qua nàng, mới nghe thấy tiếng lạnh nhạt nhắc nhở.
- Ừ.
Lạnh Nhạt đáp một tiếng, sắc mặt Thạch Nham chợt trầm xuống vận chuyển tinh nguyên, một tia lực lượng tinh thuần lặng lẽ chảy trong gân mạch hắn.
Thời điểm tinh nguyên cuồn cuộn chảy, thân thể hắn run nhẹ, lực lượng khủng bố trong người lúc nào cũng có thể bùng phát.
Cảm thụ được biến hóa của cơ thể, ánh mắt Thạch Nham dần dần bình tĩnh.
Ngả Nhã không nói một lời, thân thể xinh đẹp mềm mại đứng trong đám mây mù trên không, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Thạch Nham, sau đó bỗng nhiên xoay người lại liếc nhìn hai huynh đệ Lao Lý, Lao Luân đang tới gần.
Hai huynh đệ nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú của Ngả Nhã thì chậm rại dừng lại, vẻ mặt ôn hòa tươi cười. Lao Lý nhìn Thạch Nham rồi lại nhìn Ngả Nhã nói:
- Tình hình ra sao? Đại khái nó là cái gì?
- Yêu thú.
Ngả Nhã lãnh đạm, tùy ý đáp một câu rồi quay đầu tiếp tục nhìn về phía Thạch Nham.
Hai huynh đệ Lao Lý cũng không hỏi nhiều, một người nhìn Ngả Nhã, một người xoay người nhìn Thải Y, lưu ý phía trước lại để tâm phía sau.
Hai ngọn núi cao chừng năm trăm mét, trên ngọn núi là một màu đỏ thẫm, có một số thực vật dị thường sinh trưởng.
Ở giữa hai ngọn núi cao này có một vách núi rộng trăm mét, khung cảnh mờ mịt khiến cho vách núi càng u ám, trên hai sườn núi thực vật dày đặc, do có mây mù lên không nhìn rõ, ẩn hiện có thể thấy một vài bóng đen giống như đá tảng hoặc thực vật đặc thù.
Dưới tình huống không thể vận dụng thần thức, chỉ có thể dựa vào ánh mắt để quan sát, muốn biết rõ hiện trạng chỉ có cách là tới gần.
Thạch Nham bắt đầu vận chuyển tinh nguyên, cách vách núi kia ngày càng gần, ánh mắt hắn càng rạng rỡ nhìn chằm chằm vào những bóng đen ở hai sườn ngọn núi, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc nó là cái gì.
Xì xì!
Đây là âm thanh của mãng xà từ hai sườn núi truyền đến, chỉ thấy những bóng đen kia bỗng nhiên hoạt động từ trong vách núi bay ra ngoài.
Hình dạng này là thân hình của một con Tử Kim Mãng Xà!
Tử Kim Mãng Xà là yêu thú cấp sáu sống quần cư, ưa thích âm hàn, trên da mãng xà có hai vòng tròn hoa văn màu vàng và màu tím, thân hình dài từ bảy đến mười mét, có thể phun ra khói độc, rang năng sắc bén, hơn nữa lại có thể phóng ra ngoài, cơ thể to dài của nó hết sức mạnh mẽ, có thể quấn đứt eo của võ giả ngay lập tức.
Một con Tử Kim Mãng Xà quấn quanh một thân cây ở sườn núi, nhìn thấy hắn đến gần thì đột nhiên phi thân đến, tốc độ cực nhanh, miệng phun ra một ngụm chất độc màu tím bắn thẳng tới chỗ Thạch Nham.
Thạch Nham thoáng nhìn một cái, phát hiện Tử Kim Mãng Xà có tám con bay tới, sắc mặt không khỏi biến đổi, mỗi con Tử Kim Mãng Xà này đều dài đến tám chín mét, răng nanh dầy đặc, đôi mắt nhỏ lóe ra độc quang dọa người.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức vận chuyển tinh nguyên tới hai chuyên, độc dịch kia vừa bắn đến hắn đã nhảy lùi về phía sau như chấp.
- Yêu thú cấp 6 Tử Kim Mãng Xà, có tám con.
Thân ảnh Thạch Nham thối lui nhanh như điện đến trước mặt Ngả Nhã chừng trăm mét thì dừng lại, hắn quay đầu, trầm giọng hét to.
- Giết chúng!
Ánh mắt Ngả Nhã sáng lên, vẻ mặt có chút hung phấn, thân hình như một cây trường thương sắc bén bắn nhanh về phía đàn mãng xà.