- Đây là ai?
Đường Tiêu thầm kinh hãi vừa rồi hắn dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đánh xuống đã bị lão khất cái kia ngăn lại.
Tuy nhiên người này chỉ cứu đi Từ Tiều mà thôi không có ý đả thương Đường Tiêu nếu không hắn cũng không có sức mà hoàn thủ.
- Lão khất cái kia, phá rách hư không mà chạy trốn sao?
Đông Nguyên Thành Tư khẽ nói nhỏ với Tây Điều Anh Cát.
Không ngờ Tây Điều Anh Cát cũng không có phản ứng gì lúc này Đông Nguyên Thành Tư theo ánh mắt của hắn nhìn sang thì phát hiện ra Tây Điều Anh Cát đang nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh Đường Tiêu, trong mắt lộ ra vẻ si mê, Đông Nguyên Thành Tư nhìn thiếu nữ kia một lúc cũng không nhịn được mà giật mình, thiếu nữ này dung nhanh khuynh quốc khó trách thái tử động tâm.
- Là nàng nhất định là nàng.
Tây Điều Anh Cát lấy ra một bức họa đồ mà nói:
- Không ngờ nàng chính là nữ hài xinh đẹp ở trong bức họa, ở bên ngoài còn đẹp hơn bên trong gấp mười lần.
- Nàng ta là ai?
Đông Nguyên Thành Tư nhìn về phía mỹ nữ kia mà hỏi một câu.
- Ngươi không thấy sao, vừa rồi thiếu niên kia gọi nàng ta là Huyền nhi nàng ta hẳn là mỹ nữ ở trong tranh, công chúa Dực Thai Chu Huyền Nhi, đệ nhất mỹ nữ ở Áo Bỉ Đảo.
- Cái này ai đưa cho thái tử vậy?
Đông Nguyên Thành Tư cảnh giác hỏi Tây Điều Anh Cát một câu, thái tử mọi chuyện đều tốt chỉ là ham luyến nữ sắc khiến cho Đông Nguyên Thành Tư rất lo lắng.
- Ái khanh không cần lo lắng, sau khi về cô liền cầu thân với hoàng đée Đại Minh, mỹ nhân này cô đã định rồi.
Tây Điều Anh Cát tham lam nhìn về phía Dực Thai công chúa mà nói. Dực Thai công chúa cũng nhìn hắn ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
- Mỹ nhân này thật thú vị.
Tây Điều Anh Cát lơ đễnh sau đó lộ ra vẻ vui vẻ hơn.
- Ha ha vậy trước hết lão thần cung chúc thái tử sớm hoàn thành chuyện tốt.
Đông Nguyên Thành Tư không dám làm hỏng tâm tình của thái tử cho nên liền chúc mừng hắn một câu.
- Ha ha.
Tây Điều Anh Cát đắc ý mà cười phá lên:
- Lần này viễn chinh không chiếm được Áo Bỉ Đảo mà có được một tiểu mỹ nữ như vậy thì cũng không uổng công đi xa.
- Lão thần có một lời khuyên, xin thái tử điện hạ nghe xong chớ trách.
Đông Nguyên Thành Tư do dự một chút rồi nói với Tây Điều Anh Cát.
- Nói đi.
Tâm tình của Tây Điều Anh Cát xem ra không tệ.
- Thái tử phi cùng công chúa không biết lúc nào đã lên chiến hạm lén tới đây, thái tử cầu thân hoàng đế Đại Minh đừng để thái tử phi biết.
- Hai người bọn họ sao lại tới đây rồi?
Tây Điều Anh Cát nhíu mày lại.
- Công chúa trước sau rất nghịch ngợm, thái tử phi nhất định là bị nàng khuyến khính.
Đông Nguyên Thành Tư vốn đã đáp ứng thái tử phi Vũ Đằng Lan và công chúa Thương Tỉnh Không, không nói chuyện hai người lén tới đây cho thái tử biết nhưng hiện tại hắn không muốn thái tử vì nữ nhân mà lầm đại sự cho nên gõ Tây Điều Anh Cát một cái.
- Aizzz, các nàng thật đáng ghét, cô chỉ muốn cầu thân hoàng đế Đại Minh trước tiên lừa gạt chơi đùa Dực Thai công chúa một phen mà thôi cũng không phải thực sự muốn lấy nàng. Cô có huyết thống cao quý như vậy một công chúa Đại Minh làm sao có thể xứng với cô.
Tây Điều Anh Cát nhíu mày, thái tử phi Vũ Đằng Lan là một bình dấm chúa phụ thân Võ Đằng của nàng lại là tổng bộ đàu lĩnh ở Đông Doanh võ công cái thé, tính tình táo bạo chỉ cần lão nổi giận là cả Đông Doanh sẽ trở nên rung chuyển.
......
- Vừa rồi hai tên Đông Doanh kia thật đáng ghét cứ nhìn vào ta.
Sau khi ngồi lên trên xe ngựa Dực Thai công chúa hướng về phía mọi người mà phàn nàn.
- Ai bảo công chúa nàng xinh đẹp như vậy ngay cả ta cũng động tâm, ta nếu như không phải là huynh đệ của Đường Tiêu thì cũng nhìn chằm chằm vào nàng.
Chu Kiền cười hì hì nói đùa vài câu với Dực Thai tựa hồ hắn cũng quên hắn họ Chu.
- Coi chừng ta nói với Noãn Dương Dương để cho nàng ta đá vài cái vào mông của ngươi.
Dực Thai công chúa uy hiếp Chu Kiền một câu.
- Ha ha Dương Dương nhà ta không có hung dữ như vậy đâu.
Chu Kiền không thèm để ý tới Dực Thai công chúa.
- Hỗ Bạt kia bị luyện thành Nhân đan chưa? nguồn TruyenFull.com
Nghe thấy bọn họ nhắc tới Noãn Dương Dương Đường Tiêu liền hỏi một câu.
- Không có.
Chu Kiền lắc đầu:
- Để cho hắn chạy mất rồi.
- Chạy?
Đường Tiêu liền nhíu mày.
- Tuy nhiên sau khi hắn bỏ chạy lang thần bổng vẫn để lại ở trong hồ lô dừa, hắc hắc Đường huynh không biết ta cầm lấy lang thần bổng có thể biến thành một con sói xám khiến cho tiểu Dương Dương sợ hãi chạy khắp nơi.
Đường Tiêu dở khóc dở cười, lang thần bổng là một pháp khí rất cường hãn không ngờ lại bị Chu Kiền biến trở thành đạo cụ hóa sói.
- Đường huynh ăn uống xong theo ta trở về nhà lấy lang thần bổng, có lang thần bổng kia ta có thể tùy ý biến thành sói xám chơi đùa, nhưng phải tới Địa Nguyên cấp mới có thể sử dụng được nó.
Chu Kiền nói với Đường Tiêu một câu.
- Đó là đồ vật các ngươi vất vả lấy được ta lấy làm gì, hơn nữa tu vi của ta hiện tại cũng không đủ cao để sử dụng nó.
- Ta hiện tại cũng không cần dùng.
Chu Kiền suy nghĩ một lúc rồi mở miệng:
- Nếu không Đường huynh tạm thời thu lấy sau đó ngày nào đó ta tiến vào Địa Nguyên tứ cấp Đường huynh sẽ trả cho ta.
- Uống rượu rồi nói sau.
Đường Tiêu gật nhẹ đầu sau đó chuyển ánh mắt về phía thất hoàng tử:
- Nghe nói gần đây người Đông Doanh tiến tới Cơ Long cảng rồi sao?
- Ừ bọn họ mấy lần phái người đến yết kiến phụ hoàng, nói là phải giúp chúng ta xuất binh tiến đánh người Mãn, tuy nhiên phụ hoàng đề cự tuyệt.
Thất hoàng tử nhíu mày nói.
- Cha ngươi làm rất đúng, tuy nhiên hắn cần phải làm cho an toàn hơn một chút, trực tiếp dùng Thần Minh pháo oanh kích bến cảng nghiêm cấm bọn họ lên bờ, cũng không cho bọn họ có tiếp tế gì.
Đường Tiêu nhắc nhở thất hoàng tử vài câu.
- Chuyện này cũng không cần.
Thất hoàng tử lắc đầu.
- Bọn họ đến là để giúp chúng ta mà.
- Thôi đi.
Đường Tiêu khinh thường mà nhếch miệng:
- Người Đông Doanh không đáng tin, theo ta ngươi vẫn nên đề nghị với cha ngươi để cho ông ấy đuổi người Đông Doanh đi nếu không sớm muộn cũng bị bọn họ làm hại.
- Để ta thử xem.
Thất hoàng tử do dự mà trả lời Đường Tiêu hiển nhiên hắn cũng không quá tin lời Đường Tiêu nói.
- Sau khi uống rượu chơi đùa bốn phía, bầu trời dần tối xuống mọi người liền giải tán đi, Đường Tiêu cũng không mời Dực Thai công chúa đến Thần Mã quán gặp nhau mà trực tiếp lên xe của Chu Kiền đi tới Chu phủ, Dực Thai công chúa trong lòng bực mình theo thất hoàng tử trở về tử cấm thành, lúc này nàng không hiểu nổi sao mỗi lần gặp mặt Đường Tiêu và nàng cũng chỉ gặp trong giây phút ngắn ngủi.
...........