Sủng Mị

Chương 155: Buổi đấu giá ly kỳ

Sở Mộ và Sở Trữ hàn huyên đại khái vài câu, rồi Sở Trữ dẫn Sở Y Thủy đi huấn luyện Hồn sủng mới của mình. Sở Mộ tự mình rời khỏi đình viện đi tới trụ sở giao dịch lớn nhất Cương La thành.

Sở Mộ tìm thấy ký hiệu Đinh Vũ lưu lại rất nhanh, tìm được Đinh Vũ đang ngồi trong phòng khách quý ở trụ sở giao dịch. Đinh Vũ vốn đang chờ đến buổi đấu giá Yêu Thụ Tâm thì thấy Sở Mộ xuất hiện.

"Thiếu gia, ngài trở lại." Đinh Vũ lập tức chạy ra nghênh đón.

"Xử lý thế nào rồi?" Sở Mộ mở miệng hỏi.

Đêm hôm đó tru diệt lãnh địa Dương gia, Sở Mộ thuận tiện cướp sạch tất cả tài vật có trong trang viện. Bởi vì một ít đồ vật có thể bị người của Dương gia nhận ra nên Sở Mộ giao cho Đinh Vũ âm thầm xử lý, biến tất cả mọi thứ thành tài chính lưu động để xóa dấu vết.

"Đã xử lý xong xuôi rồi, thiếu gia lấy được 200 vạn kim tệ, những thứ khác đã phân cho nhóm sát thủ. "" Đinh Vũ nói.

"Ừ, rất tốt." Sở Mộ hài lòng gật đầu.

Một lần cướp sạch Dương gia là có thể kiếm được mấy trăm vạn kim tệ, cái loại hoạt động này khiến cho tinh thần Sở Mộ rung lên, cảm giác hưng phấn dào dạt mãi không nguôi.

"Thiếu gia, tổng cộng thu được là 320 vạn kim tệ, Thiên Yêu Lệ đã điều chế tốt lắm, tổng cộng mất 10 vạn kim tệ, cấp sáu hồn tinh hai thuộc tính Trùng hệ và Thú hệ mất 25 vạn kim tệ, mắc hơn ở Yểm Ma thành 5 vạn. Mặt khác, dựa theo yêu cầu của ngài còn tốn 25 vạn kim tệ mua Mặc Tinh Thạch. Vật phẩm Mặc Tinh Thạch này có thể tăng cường lực phòng ngự Mặc giáp cho Hồn sủng của ngài. Sau cùng tổng cộng còn dư lại 260 vạn kim tệ, bây giờ đang đấu giá Yêu Thụ Tâm, hình như ở Cương La thành không có bao nhiêu người dám đổ quá nhiều tiền vào vật phẩm thế này. Bây giờ chỉ mới tăng lên đến 70 vạn kim tệ, tạm thời không có ai áp giá cao hơn." Đinh Vũ nói.

"Ừ, ngươi cầm hai chiếc nhẫn Hồn sủng này di, xử lý hết những Hồn sủng ở bên trong cho ta. Một ô không gian cuối cùng chính là Hồn sủng của ngươi, tự mình cầm lấy, đợi đến lúc thực lực ngươi tăng lên thì ký kết hồn ước với nó." Sở Mộ giao hai chiếc nhẫn Hồn sủng cho Đinh Vũ.

"Bây giờ không thể ký? Chẳng lẽ thiếu gia tặng cho ta Hồn sủng cấp thống lĩnh?" Hai mắt Đinh Vũ lập tức sáng rực lên.

Sở Mộ gật đầu, chậm rãi nói: "Ta lần này săn bắt Hồn sủng mục tiêu chủ yếu là cấp thống lĩnh Hồn sủng, cũng có một ít cấp chiến tướng nhưng không thích hợp với ngươi."

Đấu giá vẫn đang tiếp tục, Yêu Thụ Tâm là linh vật cường hóa Mộc thuộc tính thuộc về chủng loại xa xỉ phẩm. Ở trong Cương La thành cũng không được hoan nghênh lắm, giá trị vốn phải tiếp cận một trăm vạn lại dừng ở mức 70 vạn kim tệ.

Yêu Thụ Tâm hiệu dụng vô cùng rõ ràng, có thể trực tiếp cường hóa cho một con Thực Vật hệ Hồn sủng cấp chiến tướng, đồ vật này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Chỉ tiếc là ở Cương La thành không có bao nhiêu người đủ khả năng chi số tiền lớn như thế cho một con Hồn sủng cấp chiến tướng. Với số tiền 100 vạn kim tệ, bọn họ có lẽ tình nguyện mua một con Mộc hệ Hồn sủng cấp thống lĩnh còn tốt hơn.

"75 vạn hả? Lúc này cũng cần nhanh chóng tăng cường chiến lực, hay là mua đi…" Con thứ hai của gia chủ Dương gia - Dương Mãn Thiên chậm rãi nói.

Dương Mãn Thiên có một đứa con tên là Dương Thương, thực lực Dương Thương gần với Dương Lạc Bân. Hắn có một con Mộc hệ Hồn sủng cấp chiến tướng, đại hội tiến cử chỉ có hai tháng nữa là tới rồi. Vì muốn Dương Thương giành được thành tích tốt, Dương Mãn Thiên hiển nhiên phải đổ ra chút máu.

"80 vạn kim tệ."

Nhưng mà một việc làm cho Dương Mãn Thiên cau mày khó chịu chính là ngay khi hắn ra giá 75 vạn kim tệ, một vị khách thần bí nào đó trực tiếp ra giá 80 vạn kim tệ chèn ép hắn xuống một đầu.

Dương Mãn Thiên không phải là người quản lý tiền tài ở Dương gia, nhất là trước đó không lâu Dương gia đã tổn thất một khối lãnh địa cấp sáu kèm theo một mỏ vàng trong đó phải ngưng hoạt động, làm cho nguồn tài chính lưu động phải đình trệ. Gia chủ giao quyền cho Dương Mãn Thiên chỉ được phép sử dụng 50 vạn kim tệ, lần này Dương Mãn Thiên muốn mua Yêu Thụ Tâm phải tự mình tìm cách bù vào khoản thiếu thốn kia.

"Phụ thân, Yêu Thụ Tâm rất trọng yếu đối với ta, hơn nữa giá tiền chân thực khoảng chừng 100 vạn kim tệ. Chúng ta dứt khoát nhảy qua mức 85 vạn, ra giá 90 vạn kim tệ luôn đi. Nếu không áp giá như vậy thì cái được không bù nổi cái mất." Dương Thương lập tức cho ra đề nghị.

Dương Mãn Thiên hiển nhiên hiểu được đạo lý cạnh tranh này, cũng nhanh chóng gật đầu hô lên cái giá 90 vạn.

Vốn tưởng rằng chỉ cần hô lên cái giá cao này, Yêu Thụ Tâm Có phải lọt vào trong tay của mình rồi. Nhưng mà ngay khi đấu giá sư mới hô lên 90 vạn thì con số 100 vạn kim tệ cũng lập tức xuất hiện, nhất thời trấn trụ tất cả thành viên có mặt ở nơi này.

Buổi đấu giá tổ chức cực kỳ long trọng, bốn đại gia tộc đều cho các thành viên trọng yếu đi tới tham dự. Dương gia giao nhiệm vụ cho con thứ gia chủ là Dương Mãn Thiên cầm đầu, đi theo sau là trưởng tôn Dương Lạc Bân. Chu gia xuất tịch chính là gia chủ Chu Cử, trong đó còn có Chu Sinh Giới là một tên ác thiếu gia nổi danh toàn thành.

Tần gia giao nhiệm vụ đấu giá cho Tần Xương, phụ thân của Tần Mộng Nhi, bản thân Tần Mộng Nhi cũng theo phụ thân tham gia náo nhiệt, một số hậu bối đi theo tìm mua Hồn sủng, linh vật và hồn tinh. Sở gia điều tới đấu giá là người quản lý tài chính, lão đại Sở Thiên Hằng, Sở Hưng và Sở Hà cũng có mặt hỗ trợ.

Vật phẩm quý hiếm như Yêu Thụ Tâm đúng là khiến cho mọi người ngắm nghía, ngay cả Sở gia cũng không ngoại lệ, nhưng mức giá vượt qua 50 vạn kim tệ sẽ phải xem xét vô cùng thận trọng. Người của Tần gia hình như không có ai tinh thông khống chế Mộc hệ Hồn sủng, chẳng qua là nâng giá vài lần lấy lệ rồi thôi.

Còn Chu gia cũng ngại mặt mũi Dương gia nên không ra tay tranh đoạt, trực tiếp thối lui. Về phần những tài chủ thế lực khác xem như không quan tâm thứ này nhiều lắm.

Vốn là tiêu tốn 70 vạn kim tệ sẽ mua được Yêu Thụ Tâm, kết quả lại bị đẩy một cái lên đến trăm vạn kim tệ, nhất là dưới tình huống Dương gia đã chính thức áp giá. Ở trong Cương La thành hầu như không có thế lực nào dám vỗ mặt Dương gia như thế, trong lúc nhất thời những thế lực khác bắt đầu suy đoán đến tột cùng là đại nhân vật nào có tiền và có gan lớn như vậy.

Số tiền 100 vạn đối với Dương Mãn Thiên không phải là con số nhỏ. Mặc dù vô cùng tức giận nhưng Dương Mãn Thiên vẫn không dám đặt giá cao hơn, chỉ có thể nén giận nhìn linh vật trọng yếu lọt vào tay nhân vật thần bí.

Hôm nay đấu giá cao nhất chính là Yêu Thụ Tâm, những gia tộc khác lưu lại cho đến bây giờ chính là muốn nhìn xem ai có thể thu vào tay. Nếu bảo vật đã bị người ta cướp đi, bọn họ tự nhiên không còn hứng thú lưu lại, chỉ dặn dò một số gia thần tìm mua vật phẩm cần thiết rồi lặng lẽ rời khỏi.

"Vị ở trong sảnh khách quý kia có thể ra giá100 vạn kim tệ không thèm nháy mắt, tính toàn bộ Cương La thành cũng không có bao nhiêu người khả năng lớn như thế. Xem ra các hạ tất nhiên là người có danh tiếng, có thể gặp mặt một lần không?" Dương Mãn Thiên lòng dạ nhỏ hẹp, sau khi buổi đấu giá giải tán liền vô cùng "lễ phép" chào hỏi.

Thật ra những gia tộc khác cũng muốn biết chủ sự là thần thánh phương nào, dù sao 100 vạn kim tệ cũng không phải là con số nhỏ.

Dương Mãn Thiên đứng ở ngoài cửa, những người của thế lực khác cố ý dừng lại, đứng ở xa âm thầm quan sát tình hình.

Cánh cửa sảnh khách quý chậm rãi mở ra, nhất thời một trận thanh âm kinh ngạc vang lên. Bởi vì không có ai ngờ được người trực tiếp ra giá 100 vạn mua Yêu Thụ Tâm lại là một tướng nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp.

Dương Mãn Thiên trợn tròn mắt không thể tin nổi, vừa đánh giá nữ tử mới xuất hiện vừa lắp bắp không nói nên lời.

"Có chuyện gì không?" Đinh Vũ hờ hửng nhìn vào Dương Mãn Thiên, bình thản hỏi.

Mặc dù Đinh Vũ chỉ có danh hiệu cấp ba ở Yểm Ma cung, nhưng nàng từng chứng kiến vô số đại nhân vật quyền to lực lớn rồi. Địa phương nhỏ giống như Cương La thành căn bản không thể làm cho nàng sợ hãi."

"Vị tiểu thư này, tại hạ là Dương Lạc Bân, chỉ là do tâm huyết dâng trào muốn làm quen mà thôi, cho nên..." Dương Lạc Bân phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên một bước thể hiện ra bộ dáng tài tử phong độ.

Chẳng qua là hắn mới vừa tiến lên một bước, Ma Vệ vốn đứng ở phía sau đã hiện ra trước mặt Đinh Vũ cực kỳ quỷ dị, một thân hàn khí buông thả không hề e ngại, ngăn cản vị trí chính giữa Đinh Vũ và Dương Lạc Bân, dùng chất giọng lạnh như băng nói: "Còn dám tiến lên một bước, chết!"

Nụ cười trên mặt Dương Lạc Bân lập tức cứng ngắc lại, cảm giác được sát khí trên người vị Hồn Sư này ập tới liền mất tự chủ lui về phía sau mấy bước.

Đám người Dương gia cũng đồng thời ngơ ngác, ánh mắt hoảng sợ nhìn tới hai tên Ma Vệ ở bên cạnh Đinh Vũ.

Dương Mãn Thiên là người hiểu chuyện, đã nhận ra sát khí lạnh băng do hai tên Ma Vệ thả ra liền biết chuyện này không ổn. Đám người Dương gia ở đây cũng được xưng tụng là nhất lưu cao thủ nhưng lại thua kém đối phương một bậc, thế mà hai người này lại là hộ vệ của nữ tử thần bí kia, từ đó đã có thể xác định thân phận của nữ tử không thể tầm thường.

"Không có việc gì thì lăn sang một bên, nếu còn cản trở..." Đinh Vũ nói với đám người Dương gia.

Dương Mãn Thiên cũng biết tại Cương La thành thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải một số đại nhân vật đi ngang qua, có vài người cho dù là Dương gia cũng chọc không nổi. Vì thế Dương Mãn Thiên không muốn chọc tới phiền toái không cần thiết, nhất là nữ tử này thoạt nhìn thân phận không hề đơn giản.

Đinh Vũ tự nhiên bày ra bộ dáng cao ngạo đi ngang qua đám người Dương gia, hai tên Ma Vệ căn bản không cần ngụy trang. Bởi vì bọn họ vốn là sát thủ, cho dù là đối mặt vô số ánh mắt vẫn buông thả khí tức của mình, chú ý đi theo sau Đinh Vũ, nhiệm vụ của bọn họ vốn là như thế.

Đinh Vũ chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người, cho đến lúc này vẫn có vài người ngây dại nhìn Đinh Vũ và hai hộ vệ đi xa. Trong số đó có cả Tần Mộng Nhi, nàng là người duy nhất biết Sở Mộ chính là thành viên Yểm Ma cung.

"Mộng nhi, tại sao?" Tần Xương nhìn vẻ mặt Tần Mộng Nhi hơi kỳ lạ, liền khó hiểu hỏi thăm tình huống.

Tần Mộng Nhi lắc đầu, nói với cha mình: "Phụ thân, ngài về trước đi, ta ở lại chốc lát."

"Được rồi, đừng chơi đùa quá lâu đó." Tần Xương cũng không có suy nghĩ nhiều, dẫn những thuộc hạ khác đi về gia tộc, cố ý lưu lại mấy gia thần đi theo Tần Mộng Nhi.

"Mộng nhi muội muội, có phải cố ý lưu lại là muốn nói với ta không?" Dương Thương thấy Tần Mộng Nhi ở lại lập tức tiến lên ân cần hỏi han.

Tần Mộng Nhi chính là đối tượng được đông đảo thanh niên cao thủ ở Cương La thành theo đuổi, coi như là một mỹ nhân nổi tiếng khắp Cương La thành rồi.

Mà nguyên nhân chính là Tần Mộng Nhi thiên sinh lệ chất, xinh đẹp ôn nhu, hầu như toàn thành không có bao nhiêu nữ tử có thể so sánh với nàng.

Thứ hai, Tần Mộng Nhi là Đại tiểu thư Tần gia, thân phận cao quý, cưới được nàng tương đương với được thế lực Tần gia làm chỗ dựa.

Thứ ba, Tần Mộng Nhi chính là nữ đệ tử nổi danh của La Vực môn, La Vực môn chính là một con quái vật lớn trong mắt mọi người ở Cương La thành. Thậm chí Dương Thị thế gia (tộc chính của Dương gia) ở La Vực thành cũng không có vang dội bằng La Vực môn. Vì thế Tần Mộng Nhi biến thành một viên minh châu vừa có sắc, vừa có tài, lại có địa vị cao quý người người mơ ước.

Thứ tư, tất cả mọi người đều biết tính tình Tần Mộng Nhi, nàng là người tốt, bản tính lương thiện, đối xử với ai cũng ôn nhu, hòa nhã làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Chính là vì nguyên nhân này nàng mới được đông đảo nam đệ tử ở Cương La thành gọi là "tiên tử".

Tần Mộng Nhi lưu lại trụ sở giao dịch dĩ nhiên không phải là vì cái tên tự luyến cuồng Dương Thương này. Nàng chỉ liếc hắn một cái rồi trực tiếp đi thẳng vào sảnh khách quý của nữ tử thần bí lúc nãy.

Dương Thương bị mất mặt như thế hiển nhiên không thể nào tiếp tục đi theo, tránh cho cái vị tiên nữ này chán ghét thì phiền phức.

"Sở công tử, ngươi ở bên trong hả?" Tần Mộng Nhi giả bộ đánh tiếng hỏi thăm, rồi tự mình mở cửa đi vào phòng.

Sở Mộ đúng là đang ở bên trong phòng, hắn cho Đinh Vũ tới xử lý hết thảy giao dịch là vì không muốn bại lộ thân phận quá sớm. Nhưng Sở Mộ cũng biết Tần Mộng Nhi khẳng định đã đoán được thân phận của mình, vì thế lúc nghe thấy nàng hỏi cũng không cần trốn tránh, lập tức mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề.

"Chuyện gì?"

"Chỉ có điều muốn." Tần Mộng Nhi vừa nhìn thấy Sở Mộ, gương mặt tự nhiên ửng hồng kỳ lạ.

Lúc này nàng bỗng nhiên nghĩ đến ban đầu gặp phải Sở Mộ, mình lại gọi hắn là đồ bại hoại của Yểm Ma cung.

"Ta là người của Yểm Ma cung, chuyện này ngươi giúp ta giữ bí mật." Sở Mộ nhàn nhạt nói với Tần Mộng Nhi, vừa dứt lời cũng tự mình rời khỏi trụ sở giao dịch. Nguồn: http://truyen360.com

Tần Mộng Nhi trước kia quan hệ với Sở Mộ rất tốt, ban đầu Sở Mộ bị ám sát truyền ra làm cho nàng khóc ướt mặt trong đoạn thời gian rất dài.

Thời gian bốn năm trôi qua, Tần Mộng Nhi vốn đã dần dần quên lãng chuyện tình bi thương này, nhưng không nghĩ tới Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Hơn nữa chỉ bốn năm lại biến hóa nhiều như thế, làm cho Tần Mộng Nhi sinh ra cảm giác không dám tin tưởng.

Mấy ngày nay, Tần Mộng Nhi luôn luôn ngủ không ngon giấc, chuyện lúc trước cứ vờn quanh trong đầu, vừa vui vẻ vừa đơn thuần sung sướng.

Sau lại nghĩ tới mấy ngày ở Đoạn Lâm, trong lòng nàng chợt có cảm giác kỳ quái. Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Mộng Nhi cảm thấy lúc ban đầu ở Đoạn Lâm nói một câu kia nhất định là thương tổn Sở Mộ. Bằng không tại sao trong thời gian một tháng hắn về thành lại không tới tìm mình.

Sau khi ý thức được điểm này, Tần Mộng Nhi cảm thấy mình cần thiết phải xin lỗi Sở Mộ, bản thân hắn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết nhất định là vô cùng khổ sở. Khẳng định là vạn bất đắc dĩ lắm mới gia nhập Yểm Ma cung. Hôm nay Tần Mộng Nhi nhìn thấy Đinh Vũ liền đoán được Sở Mộ rất có thể là ở chỗ này. Rồi từ đó cũng đoán ra Sở Mộ có thể là không muốn bộc lộ thân phận thành viên Yểm Ma cung, vì thế mới cho Đinh Vũ đi ra trước ứng phó những người kia.

Chẳng qua là ngay khi Tần Mộng Nhi dự định chạy tới xin lỗi, nhìn thấy cũng là một khuôn mặt lạnh nhạt như thế, người thanh niên này tự nhiên tỏa ra khí chất lạnh lùng đến khó thở, cặp mắt màu đen nhìn vào nàng không có bất kỳ cảm xúc dao động nào. Cảm giác hờ hững đó khiến cho Tần Mộng Nhi thấy mình như bị ủy khuất rất lớn.

Nếu như Sở Thần chỉ đơn thuần là Sở Thần thì Tần Mộng Nhi sẽ không biết thương tâm như vậy. Nhưng mà người thanh niên trước mắt này chính là Sở Mộ, bằng hữu tốt nhất của nàng bốn năm trước. Khi nghĩ đến bằng hữu đối đãi mình như đối đãi người xa lạ, Tần Mộng Nhi rất khó khống chế tâm tình, nước mắt dần dần thấm ướt gương mặt, lặng lẽ khóc nức nở.

Sở Mộ thính lực rất tốt, vừa nghe thấy Tần Mộng Nhi lẩm bẩm mấy câu oan khuất liền xoay người nhìn lại, đúng lúc thấy được tiểu mỹ nhân duyên dáng yêu kiều này đang khóc như mưa rào mùa hạ, bộ dạng vô cùng đáng thương.

"Tại sao lại khóc?" Sở Mộ cũng trực tiếp câm lặng, chẳng phải là mình đã nói rõ rồi sao? Tự nhiên lại khóc thế kia?

Tần Mộng Nhi cảm giác giọng nói Sở Mộ rất kỳ lạ, vốn không có một chút ý tứ an ủi, ngược lại y như là không chịu được lại càng khóc đến thương tâm.

"Trời đất, tại sao lại khóc y như là con nít vậy chứ? Đang ở trước mặt mọi người lại không biết xấu hổ." Sở Mộ đi tới một bước định lau nước mắt giúp nàng, đột nhiên nghĩ đến chuyện trước kia nàng nói mình là bại hoại, động tác lại cứng đờ chốc lát, cuối cùng đành phải buông xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất