Thật ra Sở Mộ cũng không có để ý nhiều đến câu nói kia của Tần Mộng Nhi. Cho đến tận bây giờ Sở Mộ hoàn toàn xem nàng như là bạn tốt, cũng không quan tâm nhiều lắm, bởi vì hắn biết nàng là thiếu nữ đơn thuần, vô tâm. Chẳng qua là Tần Mộng Nhi tự mình nghĩ quá nhiều mà thôi.
Tần Mộng Nhi bị Sở Mộ nói không biết xấu hổ, gương mặt lập tức đỏ bừng một mảnh, vừa muốn khóc vừa ngại ngùng che mặt lại.
"Đáng giận, dám khi dễ Mộng nhi muội muội. Tiểu tử, ngươi chán sống rồi hả?"
Bỗng nhiên một thanh âm tức giận truyền tới, ngay sau đó là Dương Thương một thân chính khí thi triển Thừa Phong bay tới, bộ dạng hung hăng y như là muốn giáo huấn Sở Mộ.
Sở Mộ đứng yên tại chỗ, trong lúc Dương Thương đánh tới bỗng nhiên trên người Sở Mộ xuất hiện một luồng quang mang sáng chói, tia sáng này tạo thành một vòng sáng bảo hộ ngăn cản thế xung phong của Dương Thương. Sau đó tạo thành lực lượng phản chấn trực tiếp đánh văng Dương Thương đang nổi giận đùng đùng ra ngoài xa. Cấp sáu hồn giáp giá trị năm trăm vạn kim tệ không phải là thứ để ngắm chơi nha!
Dương Thương bị hồn giáp trên người Sở Mộ đánh bay ra ngoài, trực tiếp đâm xuyên bức tường của phòng đấu giá, bay thêm một đoạn mới rớt xuống chân vị nữ đấu giá sư. Tai họa bất ngờ giáng xuống làm cho vị đấu giá sư xinh đẹp hốt hoảng một trận, dẫn theo một tràng kinh hô hỗn loạn ngay trong đại sảnh đấu giả.
Tần Mộng Nhi ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn tới linh hồn khải giáp trên người Sở Mộ.
"Đây... đây là hồn giáp?"
Hồn trang tuyệt đối là vật phẩm xa xỉ nhất trong thế giới Hồn sủng sư, mà hồn giáp chính là bảo vật giữ mạng của bọn họ. Tần Mộng Nhi khi ở La Vực môn chỉ thấy những nhân vật trọng yếu mới có loại trang bị này. Hơn nữa, Tần Mộng Nhi còn nhận ra được hồn giáp của Sở Mộ tuyệt đối không phải là chủng loại bình thường.
"Khốn nạn…. vô liêm sỉ!" Dương Thương giận đến mức mặt mày xanh đen rồi, bộ dạng vô cùng phẫn nộ trực tiếp triệu hoán Hồn sủng ngay trong phòng đấu giá.
Đồ án đỏ tươi từ từ hiện ra dưới chân hắn rồi biến thành luồng huyết quang chói sáng. Chốc lát sau, một con Huyết Dực Tam Mâu Thú to lớn đã xuất hiện trong ánh mắt kinh hoảng của mọi người, mùi máu tươi nồng đậm điên cuồng khuếch tán tràn ngập cả căn phòng đấu giá.
"Năm đoạn bốn giai Huyết Dực Tam Mâu Thú."
"Dương gia thật là giàu có, thế mà lại giao một con Hồn sủng cỡ này cho đệ tử đời thứ ba khống chế." Hung thú vừa mới xuất hiện nhất thời nhấc lên một trận thanh âm ngạc nhiên.
"Giáo huấn cái tên khốn kiếp kia cho ta." Dương Thương căn bản không thấy rõ Sở Mộ dùng cái gì đánh văng mình. Hắn chỉ biết mình bị sỉ nhục trước mắt rất nhiều thành viên của đại gia tộc Cương La thành, nên lập tức bộc phát lửa giận. Nhất là ở đây còn có Tần Mộng Nhi là mỹ nhân trong mộng của hắn nữa chứ.
Năm đoạn bốn giai Huyết Dực Tam Mâu Thú trấn trụ mọi người ngay tại chỗ, tất cả vội vàng nín thở dạt vào một góc, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Chuyện gì xảy ra?" Sở Thiên Hằng vẫn còn ở lại trong phòng đấu giá lập tức nhíu mày, giương mắt nhìn con Huyết Dực Tam Mâu Thú bay ngang qua.
"Sở Mộ thiếu gia."
Một gia thần lập tức nhận ra Sở Mộ, vội vàng kinh hô.
"Cái gì?" Sở Thiên Hằng tái mặt, mắt thấy năm đoạn bốn giai Huyết Dực Tam Mâu Thú chuẩn bị đến gần Sở Mộ, cho dù triệu hoán Hồn sủng ra cứu viện cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhìn thấy Huyết Dực Tam Mâu Thú đằng đằng sát khí bay tới, vẻ mặt Sở Mộ vẫn lạnh lùng như cũ, vô cùng trấn định niệm chú ngữ triệu hoán.
Nếu như là lúc trước, thấy có người phát động công kích Sở Mộ, Tần Mộng Nhi tất nhiên sẽ lập tức ra mặt nghênh đón. Thế nhưng từ sau khi trải qua mấy ngày ở Đoạn Lâm, khi nào Tần Mộng Nhi cảm nhận được nguy hiểm liền chạy trốn ra sau "vị Sở công tử" này là xong. Nàng không cần phải triệu hoán Hồn sủng hay làm gì cả, toàn bộ nguy hiểm sẽ được hóa giải rất nhanh.
Vì như thế, lần này Tần Mộng Nhi cũng không có triệu hoán Hồn sủng, hoàn toàn theo bản năng trốn ra sau lưng Sở Mộ.
"Mạc Tà."
Chú ngữ nhanh chóng hoàn thành, Mạc Tà xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ vung sáu cái đuôi hoa lệ dứt khoát đánh thẳng vào mặt Huyết Dực Tam Mâu Thú.
Mạc Tà bây giờ đã đạt tới sáu đoạn bốn giai, uy lực Lục Vĩ Tỏa càng thêm cường đại, sáu cái đuôi chỉ cần quét qua một lượt là Huyết Dực Tam Mâu Thú lập tức bị đánh bay ngược lại, lấy tốc độ còn nhanh hơn khi lao tới lăn lông lốc ở dưới chân Dương Thương. Huyết Dực Tam Mâu Thú cường hãn như thế lại không chịu nổi một kích, cảnh tượng kinh động như thế làm cho tất cả mọi người ở trong phòng chấn kinh, không gian hoàn toàn im lặng như tờ.
"Lại là Lục Vĩ Yêu Hồ hiếm thấy."
"Con Lục Vĩ Yêu Hồ này đạt tới giai đoạn gì rồi, tại sao ta nhìn không ra?"
"Hình như là Lục Vĩ Yêu Hồ năm đoạn sáu giai."
Sau khi an tĩnh chốc lát, thanh âm nghị luận nhất thời nổi lên bốn phía.
Mặc dù Mạc Tà chỉ xuất thủ một lần vô cùng đơn giản, đồng thời vẫn duy trì trạng thái Sở Liên nên hiệu quả ngụy trang biến thành năm đoạn sáu giai, thậm chí Tà Diễm còn chưa có buông thả, vì thế mọi người ở nơi này đều có phán đoán sai lầm.
"Sở Mộ."
"Sở Mộ thiếu gia."
Đám người Sở gia lập tức chạy về phía Sở Mộ, nhưng mới chạy được nửa đường thì cả đám ngừng bước lại, trợn mắt kinh ngạc nhìn tới Lục Vĩ Yêu Hồ của Sở Mộ.
"Sở Mộ?!?"
"Cháu thứ tư của Sở gia?"
"Sở Mộ không phải là cái tên bị Hồn sủng đầu tiên trốn tránh, kết quả là mười lăm tuổi biến thành phế vật hay sao?"
"Hắn không phải đã chết bốn năm trước sao?"
Nghe thấy cái tên Sở Mộ vang lên, nhất thời thanh âm nghị luận lại bắt đầu náo nhiệt hơn trước.
Chuyện tình của Sở Mộ cơ hồ toàn bộ Cương La thành đều biết, lúc này nhìn thấy đám người Sở gia kinh hô vị thiếu niên kia là Sở Mộ, tất cả mọi người lại càng rung động không dứt.
"Toàn bộ lăn tới đây, giết tên tiểu tử kia cho ta!"
Dương Thương hiển nhiên còn chưa ý thức được Sở Mộ là ai. Ở trong mắt hắn tên kia chỉ là một đệ tử ngoại tộc của Sở gia, vừa thấy đám người Sở gia tụ tập vào một chỗ lại càng tức giận không dứt, trực tiếp ra lệnh cho các gia thần của mình xuất thủ lấy lại thể diện.
Dương gia chính là chủ nhân của tòa Cương La thành, vì thế các gia thần Dương gia trước giờ hành động không hề kiêng sợ, thường xuyên đi theo tên ác bá này làm đủ các chuyện ngang ngược, thất đức. Nhất là bây giờ nhìn thấy thiếu gia bị thương, đám người kia lập tức triệu hồi Hồn sủng ra dự định chiến đấu ngay trong phòng đấu giá.
"Hừ, khi dễ Sở gia chúng ta không người hả?" Người tĩnh táo nhất của Sở gia chính là Sở Thiên Hằng cũng bắt đầu nổi giận, nhanh chóng niệm chú ngữ triệu hồi Hồn sủng ra nghênh chiến.
Đồ án đen nhanh hiện ra ở dưới chân Sở Thiên Hằng, quang mang thâm thúy nhất thời buông thả ra bốn phía, ngay sau đó một luồng khí tức cường hãn khuếch tán ra thoáng chốc càn quét khắp phòng giao dịch.
Chính giữa quang mang đen nhánh kia là một sinh vật cả người bao trùm khải giáp cứng rắn, hình thể uy phong như hổ, dũng mãnh như sư tử. Thân thể tràn đầy lực lượng đột nhiên tiến về phía trước một bước, mặt đất căn phòng giao dịch cũng phải run rẩy theo bước chân của nó
"Bảy đoạn bảy giai chiến thú Mặc Dã!"
Ngay khi Sở Thiên Hằng triệu hoán Hồn sủng ra ngoài, chiến thú Mặc Dã buông thả khí tức uy nghiêm trong nháy mắt trấn trụ mọi người ngay tại chỗ.
Bảy đoạn bảy giai Hồn sủng cấp thống lĩnh thể hiện ra khí tức đáng sợ đến cỡ nào chứ? Đám gia thần Dương gia triệu hồi ra một đống Hồn sủng đối diện với một mình Mặc Dã căn bản không dám nhúc nhích nửa phần.
"Mấy vị, cùng nhau bình tĩnh chớ nóng vội, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói chuyện, uống miếng nước ăn miếng bánh cho thư thả. Hoặc là đi ra ngoài đánh chém tùy thích, đừng có vung tay ở trong này nha! Nếu phá hủy vài thứ còn phải bồi thường, chúng ta làm ăn nơi này cũng khó xử."
Đúng lúc này, một nam tử trung niên chẳng biết lúc nào xuất hiện ở vị trí chính giữa hai phe nhân mã, trên mặt treo nụ cười hòa nhã nói với thành viên Dương gia và Sở gia.
Sở Thiên Hằng nhìn thấy vị nam tử trung niên này cũng không có thái độ gì rõ rệt, chỉ từ từ khôi phục lại hình tượng trầm ổn, thu hồi chiến sủng Mặc Dã trở về.
"Mấy người các ngươi cũng thu hồi Hồn sủng đi, đừng có làm cho chỗ của ta bốc mùi hôi thối như thế, các ngươi là cái đám cố tình gây sự dẫn dắt phiền toái, mang Dương Thương thiếu gia rời khỏi đây mau."
Nam tử trung niên thấy Sở Thiên Hằng đã thu hồi Hồn sủng, lập tức xoay người nói với đám người Dương gia.
Các gia thần Dương gia hiển nhiên là có phần kiêng kỵ đối với vị nam tử trung niên này, bắt đầu khuyên giả Dương Thương thiếu gia kìm nén cơn giận.
Dương Thương cắn chặt hàm răng, bộ dạng tức giận khó thể nuốt trôi cục tức. Nhưng mà ở đây là địa bàn của trụ sở đấu giá, cũng biết mình làm việc quá mức càn rỡ nhất định sẽ mang đến cho gia tộc không ít phiền toái, đành phải thu hồi Hồn sủng của mình.
"Thì ra là cái tên cặn bã vốn đã chết bốn năm trước, không nghĩ tới còn sống sót hơn nữa lại có thể triệu hồi một con Hồn sủng rồi."
"Hừ hừ, cho dù có thể triệu hoán Hồn sủng thì sao? Cũng là một tên phế vật thôi, chung quy sẽ có một ngày ngươi chết rất khó coi." Dương Thương đi qua bên cạnh Sở Mộ, không hề che dấu ánh mắt âm tàn ác độc của mình. Thậm chí cố tình bày ra khí thế ngang ngược trước mặt đám người Sở gia.
Sở Thiên Hằng có thể nhẫn nhịn rất nhiều chuyện, nhưng mà hậu bối vũ nhục chính là kiêng kỵ không thể bỏ qua được. Hắn đang định giáo huấn cái tên Dương Thương này thì Sở Mộ bình thản đứng ra ngăn cản trước mặt hắn.
"Đại bá, quên đi." Sở Mộ thản nhiên nói.
"Thiếu gia, chuyện như vậy không thể tùy tiện nhẫn nhịn. Nếu không đệ tử Sở gia chúng ta sẽ phải chịu vũ nhục lớn hơn nữa." Một vị gia thần tức giận bất bình nói.
Sở Mộ lắc đầu, hờ hững hồi đáp: "Ta không nói là muốn nhẫn nhịn."
Sở Thiên Hằng há miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Sở Mộ cực kỳ trấn định giống như không lưu tâm nhiều lắm, hắn bỗng nhiên nhận ra sự tình khác thường.
Sở Mộ không có so đo chuyện này rõ ràng cho thấy là lựa chọn thối lui, nhưng mà Sở Thiên Hằng lại cảm thấy ánh mắt Sở Mộ không giống như là ẩn nhẫn. Ngược lại Sở Thiên Hằng mơ hồ nhận thấy Sở Mộ đơn giản là khinh thường so đo với Dương Thương.
Trên thực tế, Sở Thiên Hằng đã phán đoán gần đúng thái độ của Sở Mộ.
Sở Mộ bây giờ chính là một tồn tại còn kinh khủng hơn cả sát thủ. Hạng người bèo bọt như Dương Thương hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, bây giờ để cho hắn lớn lối một hồi thì thế nào? Vấn đề chủ yếu là ở tầm nhìn, cường giả hay không quyết định bởi khí độ.
"Vị này chính là Sở Mộ con trai Sở Thiên Thừa đúng không? Thì ra vẫn bình yên vô sự, đây đúng là chuyện tốt!" Vị nam tử trung niên kia nhìn thoáng qua Sở Mộ, chậm rãi nói.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn tới nam tử trung niên kia, chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay sang nói với Sở Thiên Hằng: "Đại bá, ta còn có việc, đi trước một bước vậy."
"Được rồi, ta sẽ cho thủ hạ đi theo ngươi." Sở Thiên Hằng nói.
"Không cần, ta một người làm việc dễ dàng hơn một chút." Sở Mộ nói.
Nói xong câu đó, Sở Mộ trực tiếp rời khỏi phòng đấu giá.
Trong lúc đi ở trên đường phố, Sở Mộ rất nhanh ý thức được có người đang bám theo mình, khi xoay người sang một con đường khác thì nhận ra Tần Mộng Nhi đang cúi đầu lầm lũi đ theo phía sau mình.
"Ta còn có việc phải làm, có thời gian sẽ từ từ nói chuyện với ngươi." Sở Mộ nhìn thoáng qua Tần Mộng Nhi mỹ lệ động lòng người, trên mặt vẫn còn lưu lại vệt nước mắt đáng thương. Hắn chỉ biết cười khổ nói với nàng.
"Thật sự xin lỗi, ta biết ngươi không muốn bại lộ thực lực quá sớm." Tần Mộng Nhi nhỏ giọng nói.
"Không sao, người bên trong tộc đã biết tin tức này, hẳn là nội ứng đã tiết lộ cho Dương gia rồi." Sở Mộ nói, cũng không có quá để ý chuyện này.
"À, vậy... vậy ngươi có tham gia tiến cử năm nay không? Lấy thực lực của ngươi nhất định có thể đánh bại mọi người." Tần Mộng Nhi nói.
Sở Mộ ban đầu bởi vì mất đi một hồn và hai không gian Hồn sủng làm cho hắn bị vũ nhục và nhạo báng. Tần Mộng Nhi cũng tiếc hận dùm cho Sở Mộ, bởi vì nàng biết trên phương diện thiên phú hồn lực và lý giải về Hồn sủng, trong các thanh niên đồng lứa không người nào có thể so sánh với Sở Mộ.
Còn bây giờ thực lực Sở Mộ có thể dùng từ "bá đạo" để hình dung. Nếu như Sở Mộ tham gia tiến cử nhất định sẽ quét ngang mọi đối thủ, khiến cho tất cả mọi người phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Nghĩ đến vẻ mặt đám người Dương gia, Chu gia nhìn thấy Sở Mộ lần lượt đánh bại con cháu của mình. Tần Mộng Nhi đúng là cực kỳ mong đợi, rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng Sở Mộ đánh bại những người từng vũ nhục hắn.
"Có lẽ sẽ tham gia, ta đi đây." Sở Mộ khoát tay áo, không có ý định nhiều lời với Tần Mộng Nhi, từ từ quẹo vào một ngõ nhỏ.
Tần Mộng Nhi vẫn đứng ở nơi đó nhìn Sở Mộ đi xa, trong lòng nàng đột nhiên muốn biết trong bốn năm này Sở Mộ đến tột trải qua như thế nào.
Bóng lưng vững trải từ từ dung nhập vào ngõ hẻm rồi biến mất, khi Tần Mộng Nhi chuẩn bị xoay người rời đi mới phát hiện sau lưng Sở Mộ tựa hồ có hai thân ảnh màu đen thoáng ẩn thoáng hiện. Hai thân ảnh này giống như thị vệ trung thành nhất lặng lẽ theo sau Sở Mộ, sau đó tất cả cùng biến mất ở trong hẻm sâu.
"Đây là..." Tần Mộng kinh ngạc nhìn vào trong ngõ hẻm trống rỗng, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Vốn định đuổi theo xem xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghĩ đến Sở Mộ bây giờ là người của Yểm Ma cung làm việc vô cùng thần bí, xem ra không nên biết quá nhiều mới tốt.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ khắp Cương La thành, không biết là do mây đen hay là sương mù dày đặc lượn lờ, một đêm này không trăng không sao, bóng tối phá lệ tĩnh lặng và lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Phía nam Cương La thành, trên đỉnh kiến trúc hình tháp là một thân ảnh mơ hồ, cặp mắt đen nhánh thỉnh thoảng chớp lóe hàn mang tà mị trong bóng đêm u tối.
Ở bên cạnh thân ảnh ấy là Lục Vĩ Yêu Hồ với bộ lông màu trắng bạc mỹ lệ, an tĩnh ngồi ở bên cạnh Sở Mộ, cảm xúc cả hai bình tĩnh giống nhau đến lạ kỳ.
"Yểm thiếu, tài liệu ngài cần đã điều tra xong, trong các đại thành ở quanh đây Dương gia tổng cộng có bảy mươi cứ điểm và năm lãnh địa cấp sáu trở lên. Ta đã phân công một người tùy thời giám thị mỗi cứ điểm." Thanh âm quỷ dị bỗng nhiên phiêu đãng giữa bầu trời đêm, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.
"Ngăn chặn tin tức đã làm tốt chưa?" Sở Mộ không quay đầu lại, nhàn nhạt nói vọng vào trong không khí.
"Vẫn chưa xong, nhưng lúc hành động có thể bảo đảm sẽ không để lộ tin tức."
"Mười ngày sau bắt đầu hành động, trước tiên phái người chú ý lượng tài chính triệu tập gần đây của Dương gia, nếu như phát hiện lập tức bẩm báo." Sở Mộ nói.
"Vâng!"
Một cái bóng mờ ảo chậm rãi tan vào trong màn đêm, từ từ biến mất trong tầng mây đen. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Sở Mộ ngồi ở trên đỉnh tháp cổ xưa, dõi mắt nhìn xuống Cương La thành về đêm vô cùng an tĩnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ma quỷ.
"Một trận gió tanh mưa máu sắp sửa diễn ra rồi, có lẽ mọi thứ cũng nên thay đổi."
Ngày thứ ba.
Từ trụ sở đấu giá truyền ra một tin tức.
Tin tức kia làm cho cả Cương La thành đồng thời chấn động.
Lần này trụ sở đấu giá của Cương La thành sẽ cử hành một lần đấu giá cực kỳ hoành tráng, hai mươi vật phẩm hoặc là Hồn sủng đấu giá có tổng giá trị vượt qua sức ngàn vạn kim tệ, mỗi một vật phảm cũng trên 200 vạn kim tệ. Lần đại hội đấu giá này sẽ được tổ chức long trọng trước nay chưa từng có.
Mười ngày sau sẽ có một tràng đấu giá kinh khủng lập tức oanh động tất cả mọi người trong Cương La thành.
Trăm vạn kim tệ đối với bất kỳ một gia tộc nào cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa mỗi gia tộc đều cố gắng tìm kiếm vật phẩm trân quý để phát triển lực lượng tổng thể. Kết quả lần này đấu giá mỗi một vật phẩm đều có giá trị lớn như thế đúng là làm cho lòng người phấn chấn.
Dĩ nhiên, giá trị vật phẩm cao quý chỉ là một lý do trong đó. Mà lần này đấu giá xuất hiện một thứ có thể làm cho tất cả gia tộc ở Cương La thành cũng phải sợ hãi than thầm không dứt chính là một bảo vật chân chính, cấp sáu hồn giáp.
Cấp sáu hồn giáp có giá trị đạt tới 500 vạn kim tệ, chính là siêu cấp hồn trang dùng để bảo tồn tính mạng được người người mơ ước.