Sủng Mị

Chương 246: Phiền phức của Sở Tiêm

Nhìn thấy trên gương mặt Đường tỷ Sở Tiêm đã rơi xuống mấy giọt nước mắt nóng hổi, Sở Mộ cũng âm thầm ấm áp trong lòng. Tin tức mình tử vong nhất định đả kích nàng rất lớn, bây giờ gặp lại mới kích động tới mức này.

Sở Mộ cũng không phải là người gò bó, câu nệ theo lễ thức, dứt khoát giang rộng hai tay ra, bất kể Sở Tiêm có nguyện ý hay không vẫn ôm chặt nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về.

Trên người Sở Tiêm tỏa ra mùi thơm đặc biệt, nhất là mái tóc mềm mượt như nhung làm cho tinh thần Sở Mộ thoải mái vô cùng.

Mùi thơm say lòng người, cảm giác mềm mại khó thể kháng cự, Sở Mộ vốn chỉ muốn ôm đơn giản một cái là xong. Nhưng lúc này chợt nhận thấy hai cánh tay Sở Tiêm đã vòng qua ôm lấy thắt lưng mình, thế là hắn lặng lẽ dùng sức ghì chặt hơn một chút.

Thân thể mềm mại không xương, da thịt mượt mà bóng loáng, tình cảm cất giấu bấy lâu nay vỡ òa cùng với cảm giác vui sướng khi đoàn tụ. Tinh thần Sở Mộ bắt đầu mênh mang, thời gian chậm chạp trôi đi.

Dù sao Sở Mộ cũng là một nam tử huyết khí phương cương, lúc rảnh rỗi vẫn thường xuyên suy nghĩ về nữ tử của mình trong tương lai. Ví như ấn tượng ban đầu đối với Diệp Khuynh Tư rất tốt, ở một trình độ nhất định xem như tính cách và dung mạo Diệp Khuynh Tư đạt được yêu cầu cơ bản của hắn.

Dĩ nhiên Sở Mộ cũng có nguyên tắc của mình, nếu gặp nữ nhân không thích thì hắn sẽ không thèm quan tâm, trực tiếp giả lơ là xong.

Sở Tiêm có thể tính là nữ tử đầu tiên Sở Mộ biểu lộ lòng ái mộ, trước kia thường lấy quan hệ tỷ đệ chung đụng một chỗ. Bởi vì khi đó Sở Mộ còn nhỏ nên vẫn luôn ẩn giấu tình cảm ở trong lòng.

Mà bây giờ tâm cảnh Sở Mộ đã thay đổi ít nhiều, trong lúc ôm chặt nữ tử ái mộ vào lòng, Sở Mộ bỗng nhiên kiềm hãm không được ngọn lửa mãnh liệt. Hắn hơi cúi đầu xuống nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của Sở Tiêm, quả thật lúc này hắn rất muốn hôn lên môi nàng.

Sở Mộ lượt nhẹ qua mặt Sở Mộ, cảm giác thoang thoảng như có như không có vẻ ngượng ngùng, nhưng hắn không có thật sự hôn nàng.

Sở Tiêm đã cảm giác được Sở Mộ hành động bất thường, hơi kinh ngạc nhìn lên đúng lúc Sở Mộ quay mặt sang.

Bốn mắt giao tiếp với nhau, hai người đều thất thần rất lâu. Sở Mộ chỉ là vì cảm xúc nhất thời lẫn lộn quên mất nên làm thế nào, còn Sở Tiêm là do xấu hổ, gương mặt ửng hồng cúi đầu lặng im không nói.

"Ách, Tiêm Tiêm tỷ, hay là nói chính sự đi, ngươi ở nơi này gặp phiền toái gì vậy?" Sở Mộ ho khan một tiếng, giả bộ hỏi thăm chuyển sang đề tài khác.

"A? À? Cái tên… vậy thì ngươi trước tiên nói cho ta biết đoạn thời gian mấy năm qua đã, phụ thân gửi thư tới nói là ngươi bình yên vô sự trở lại, cũng không có nói rõ chi tiết."

Ánh mắt Sở Tiêm lãng sang nơi khác, cánh tay ôm Sở Mộ cũng dần dần nới lỏng, lúc này nàng mới ý thức được mình bây giờ đang ôm một người nam tử giữa ban ngày ban mặt, cảm giác ngượng ngùng hồi lâu vẫn không thể nào tản hết.

Sở Tiêm hiển nhiên biết mình và Sở Mộ không có liên hệ máu mủ, bây giờ cả hai đột nhiên hành động thân mật như vậy làm sao tránh khỏi thẹn thùng, nhất là lúc nãy hai bờ môi còn khẽ chạm vào nhau nữa, khí tức nam tử mạnh mẽ vẫn còn lưu lại trong đầu nàng.

Sở Mộ cũng biết trước tiên nên hóa giải tình cảnh lúng túng, lập tức tường thuật tình huống của mình một lần. Dĩ nhiên Sở Mộ không thể nào nói hết quá trình Yểm Ma đảo, Tù đảo cho Sở Tiêm biết, chỉ nói là mình bị bắt buộc tu luyện và phải lịch lãm thường xuyên ở khu hoang dã mà thôi.

Tâm tình Sở Tiêm hiện tại còn chưa có hoàn toàn bình tĩnh, sau khi Sở Mộ nói xong, nàng mới lo lắng hỏi han vài chuyện.

"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Sở Mộ bây giờ quan tâm nhất là vấn đề Sở Tiêm. Nếu Sở Tiêm bắt buộc phải báo về cho gia tộc đã cho thấy nó không phải là chuyện nhỏ, bây giờ hắn muốn biết sự tình rõ ràng để giải quyết dùm cho tỷ tỷ.

"À, không có gì, một mình ta có thể xử lý rồi, ngươi không cần lo lắng nữa, ngươi từ xa như vậy chạy tới nhất định là mệt chết đi rồi. Trước tiên ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi rồi hãy nói sau." Sở Tiêm nhẹ giọng nói.

"Không vội, chúng ta nói về chuyện của ngươi cái đã." Sở Mộ cười nói, không cho nàng có cơ hội lãng tránh vấn đề.

Sở Tiêm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Mộ, do dự một hồi rồi nói: "Ta biết ngươi bình yên vô sự trở lại vốn định thu dọn đồ đạc trở về Cương La thành. Nhưng sư phụ của ta không cho phép, ta tự tiện rời đi bị hắn phát hiện liền tiến hành xử phạt. Đúng lúc có một tên ân oán với ta giở trò hãm hại, nói ta len lén rời khỏi nơi này thật ra không phải là trở về nhà tộc, mà là đi trộm linh vật của hắn. Nếu như ta không trả lại thì bọn họ sẽ thu hồi Hồn sủng của ta, đồng thời trục xuất ta ra khỏi gia tộc."

Nghe Sở Tiêm miêu tả một lần, Sở Mộ cũng âm thầm nhíu mày. Sở Tiêm một mình một người ở trong Đại Sở thế gia đúng là quá khó khăn rồi, ngoại trừ sư phụ của nàng ra, cơ hồ không có ai có thể dựa vào. Bây giờ nàng vi phạm mệnh lệnh của lão sư, tự tiện rời khỏi, nhất định là chọc giận sư phụ rồi. Sau đó cái tên tiểu nhân kia cố tình hãm hại cho nàng, nhân lúc Sở Tiêm không có bất kỳ người nào bảo hộ ép nàng đi vào tuyệt lộ.

"Vậy thì Đại Sở thế gia dự định xử trí ngươi như thế nào?" Sắc mặt Sở Mộ lập tức âm trầm, mở miệng hỏi.

"Sư phụ cũng biết ta không bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng mà lần này tên kia đưa ra chứng cứ xác thực, rất khó phản bác. Vốn là nửa tháng sau ta sẽ đi tới Vạn Đoạn Triết Cốc lịch lãm một chuyến, hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ, tạm thời không cần ở lại Đại Sở thế gia. Nhưng bởi vì chuyện này ảnh hưởng cho nên lão sư gia tăng độ khó của nhiệm vụ cao hơn trước rất nhiều, bảo ta đi vào Bách Cốc thu thập Huyết Vĩnh Quả Thực để trả lại cho tên kia, như vậy mới có thể giảm nhẹ hình phạt cho ta." Sở Tiêm thở dài một hơi, từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Nói đến chuyện này trong lòng Sở Tiêm cũng đầy oán khí, chẳng qua là bây giờ nàng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, rất nhiều chuyện phải hạ mình né tránh phiền toái. Về phần đến Bách Cốc tìm kiếm Huyết Vĩnh Quả Thực cơ hồ là không thể nào làm được, không nói tới lãnh thổ Bách Cốc cực kỳ hung hiểm và Huyết Vĩnh Quả Thực rất khó tìm. Chỉ riêng Trùng hệ tộc quần bảo hộ Huyết Vĩnh Quả Thực đã dư sức giết rụng Sở Tiêm mấy trăm lần rồi.

"Ly lão nhi, Bách Cốc là sao?" Sở Mộ lập tức hỏi thăm Ly lão nhi vốn núp trong không gian giới chỉ.

"Vạn Đoạn Trùng Cốc được phân ra vài cấp bậc, thứ nhất chính là Thập Cốc, ở trong Thập Cốc chỉ có Hồn sủng giai đoạn và đẳng cấp tương đối thấp sinh sống, số lượng tộc quần bình thường sẽ không vượt quá hàng chục, phần lớn Hồn sủng sư đều đi lại trong Thập Cốc kiếm tiền. Bách Cốc phức tạp hơn Thập Cốc vài lần, bên trong có không ít Hồn sủng giai đoạn và đẳng cấp khá cao, bởi vì hoàn cảnh đặc thù nên có linh vật sinh trưởng, những Hồn sủng sư có thực lực tương đối mạnh mới dám mò vào Bách Cốc.

Mấu chốt nhất chính là số lượng tộc quần trong Bách Cốc có hơn trăm, phân chia lãnh địa rất là dày đặc, nếu như không cẩn thận làm việc nhất định sẽ bị chúng nó vây công, đến lúc đó đừng mong toàn mạng đi ra ngoài. Nếu như không có ba con bảy đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh trở lên coi như không đủ tư cách tiến vào, nếu là đoàn đội cũng phải suy nghĩ đến chất lượng tập thể, đôi lúc không phải người nhiều là an toàn hơn."

"Ngoại trừ Thập Cốc và Bách Cốc ra, ở sâu trong Ốc Cổ sơn mạch còn có Thiên Cốc, chỉ có cường giả đạt tới cấp bậc Hồn Chủ và sở hữu ít nhất một con Hồn sủng cấp quân chủ, nếu không ngay cả tư cách dẫm lên biên giới cũng không có. Tận cùng sơn mạch chính là Vạn Cốc, từ xưa tới nay cũng không có người nào tìm được Vạn Cốc, chủ yếu là những tin tức lưu lại từ thời kỳ xa xưa. Thiếu chủ hiện giờ không đủ thực lực đi tới Vạn Cốc nên ta không nói nhiều làm gì."

Ly lão nhi miêu tử rất chi tiết, xem như giảm bớt không ít phiền toái cho Sở Mộ.

"Không nói tới mấy chuyện không vui nữa, ta dẫn ngươi đến chỗ của ta, ta thấy ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi, trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới nghĩ biện pháp giải quyết." Sở Tiêm nở nụ cười vui vẻ, nói với Sở Mộ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Tiêm, trong lòng Sở Mộ đột nhiên ấm áp hẳn lên, âm thầm tự nhủ sẽ làm cho nàng cười nhiều hơn mới được.

Sở Mộ cũng biết chuyện của Sở Tiêm phải từ từ giải quyết, lập tức nghe theo ý kiến Sở Tiêm cùng nhau tiến vào Sở sơn.

Vừa trở lại đình viện liền nghe thấy tiếng Diệp Hoàn Sinh và Sở Thiến tranh chấp, Sở Thiến mặt đỏ tới tận mang tai mắng ầm ầm vào mặt Diệp Hoàn Sinh, còn tên kia cũng có vẻ kích động nhảy đông đổng như gà mắc xương.

Về phần Diệp Khuynh Tư vẫn giống như trước đây, chỉ ngồi im lặng ngó sang nơi khác, hoàn toàn bỏ lơ chuyện Diệp Hoàn Sinh cãi vả với nữ nhân. Từ xa nhìn lại giống y như là hai bức tranh cực kỳ khác biệt.

Một tháng này Sở Mộ coi như là có giao tình đối với hai huynh muội này, Sở Mộ cũng rất kỳ quái với tính tình Diệp Hoàn Sinh. Một tên lưu manh ưa thích tranh cãi, lại rất háo sắc tại sao lại có muội muội ôn nhu, cơ trí, thanh nhã như vậy nhỉ?

"Các ngươi cuối cùng nói xong rồi hả? Sở Thần, ngươi tới đây, nói cho người này biết ta đây lợi hại tới mức nào. Nhớ ngày đó chúng ta đánh bại tám đoạn Ngô Vĩ Cự Nham Ma, công lao chủ yếu có phải là ta không?" Diệp Hoàn Sinh thấy Sở Mộ đi tới lập tức kéo hắn vào cuộc.

"Hừ, làm gì dễ ăn như ngươi nói, còn muốn đánh bại tám đoạn Ngô Vĩ Cự Nham Ma nữa chứ? Bảy đoạn Ngô Vĩ Cự Nham Ma chưa cường hóa cũng dư sức đè bẹp ngươi rồi." Sở Thiến lập tức lên tiếng phản bác.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư yên tĩnh như nước, thấy nàng không tỏ vẻ gì đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng nói: "Quên đi, không cần thiết tranh chấp làm gì, bây giờ chúng ta lên núi thương lượng sự tình kế tiếp."

Tính tình dở dở ương ương của Diệp Hoàn Sinh đúng là không có phong phạm cao thủ, làm cho người ta liếc mắt cái là cảm thấy tên này giống với phường lưu manh, vô công rỗi nghề cả ngày chạy lòng vòng trong chợ hơn.

"Sở Thiến, đừng cãi nữa, bọn họ đều bằng hữu của đệ đệ ta, bọn họ từ Tây Lăng vực đến, đường xá xa xôi cũng mỏi mệt rồi, trước tiên thu thập đồ đạc để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút." Sở Tiêm tiến lại gần khuyên nhủ Sở Thiến.

"Hừ, từ chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy." Sở Thiến vừa nói vừa xoay người rời đi.

Sở Tiêm cười cười tỏ ý xin lỗi, nhỏ giọng giải thích: "Sư muội của ta tính cách ngây thơ không hiểu chuyện, các ngươi đừng để ý."

"Không có, Diệp Hoàn Sinh ta là người rộng lượng, không bao giờ so đo với tiểu nha đầu mới lớn." Diệp Hoàn Sinh lập tức bày ra bộ dạng thân sĩ nho nhã, lúc đối mặt Sở Tiêm là một người hoàn toàn khác hẳn.

Sở Tiêm chỉ cười cười, cố ý nhìn thoáng qua muội muội Diệp Hoàn Sinh khí chất bất phàm ngồi bên kia, hỏi thăm mấy câu bắt chuyện để tránh ngượng ngùng.

Sau đó Sở Tiêm dẫn năm người đi lên Sở sơn.

Ngọn núi cao nhất Sở sơn là phương các thành viên trọng yếu tụ tập, sinh sống. Đoạn đường từ dưới chân núi chạy lên đỉnh rất xa, Đại Sở thế gia vì thế chuẩn bị một ít Dực hệ Hồn sủng ở dưới chân núi cho những tình hình khẩn cấp, bay lên đỉnh núi cho nhanh.

"Bởi vì Cẩn Nhu công chúa tới chơi, phần lớn Thanh Điểu đều được khách nhân bái kiến công chúa sử dụng hết rồi, bây giờ ở đây chỉ còn lại bốn con Thanh Điểu, tự các ngươi phân phối đi." Gã đệ tử thủ sơn hừng hờ nói, bộ dạng rất bất cần.

"Bên kia còn một con Thanh Điểu kìa, tại sao không cho chúng ta cữoi?" Sở Thiến chỉ chỉ một con Thanh Điểu đang ăn cỏ ở bên kia, giận dữ thở phì phò lên tiếng kiến nghị.

"Đó là Hồn sủng của ta." Đệ tử thủ sơn trả lời. Trong lúc đó ánh mắt hắn nhìn lướt qua ba người Sở Mộ, cười lạnh nói:

"Sở Tiêm, chẳng lẽ ba người này là cứu binh của ngươi hả? Hẳn là phải có Dực hệ Hồn sủng đúng không? Cứ triệu hoán trực tiếp bay lên là tốt rồi, cần gì phải dùng Thanh Điểu cấp thấp."

Sắc mặt Sở Tiêm lúc xanh lúc trắng, ánh mắt có vẻ áy náy nhìn sang Sở Mộ, miễn cưỡng hiện nở nụ cười nhạt, dùng hồn niệm giải thích: "Hắn là thủ hạ của cái tên hãm hại ta, bây giờ lão sư đang giận dữ không quản nữa nên bản thân ta không có ai che chở, bọn họ tranh thủ cơ hội làm khó thôi, trước kia không có như thế."

Sở Tiêm ở trong lòng Sở Mộ chiếm cứ tình cảm rất lớn, Sở Mộ không thể nào trơ mắt nhìn nàng chịu ủy khuất, chậm rãi quay đầu ngó sang gã đệ tử thủ sơn kia.

"Sở Mộ, không cần thiết so đo với loại người như thế." Cảm giác được ánh mắt Sở Mộ vô cùng lạnh lẽo, Sở Tiêm lo lắng Sở Mộ vọng động lập tức lên tiếng khuyên giải.

Bản thân Sở Mộ cũng có chừng mực, dù sao nơi đây là Đại Sở thế gia, không nên làm cho Sở Tiêm khó xử mới tốt. Hắn lập tức niệm chú ngữ triệu hoán Mạc Tà ra.

"Ha ha, Sở Tiêm. cứu binh của ngươi hài hước nhỉ? Ngay cả triệu hoán Hồn sủng cũng sai lầm chú ngữ rồi, gọi một con tiểu sủng vật ra làm gì vậy?" Nhìn thấy Sở Mộ triệu hồi ra con hồ ly nhỏ bé đáng yêu, cái tên đệ tử thủ sơn lập tức cười nhạo.

Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh đều biết thực lực "con hồ ly nhỏ bé" này vô cùng kinh khủng, thế là cả hai khoanh tay đứng nhìn, thái độ đúng là đang chờ xem kịch vui.

"Sở Tiêm, đệ đệ của ngươi có vấn đề gì không? Tại sao lại triệu hoán một con hồ ly khả ái như thế." Sở Thiến nhỏ giọng nói với Sở Tiêm.

Sở Mộ cũng không để ý tới tên kia giễu cợt, âm thầm dùng hồn niệm bảo Mạc Tà hành động.

Mạc Tà lắc lư chín cái đuôi nhỏ nhảy đến trước mặt Thanh Điểu của gã đệ tử thủ sơn.

Con ngươi màu bạc đột nhiên lóe lên, nhất thời một luồng sức mạnh tinh thần bắn thẳng vào đầu Thanh Điểu.

Tà Đồng Yêu Nhiếp, khống chế linh hồn.

Luồng tinh thần lực cường đại xâm nhập vào đầu làm cho con Thanh Điểu dại ra, cả người đờ đẫn giống như là mất đi linh hồn vậy.

Chốc lát sau, Thanh Điểu bắt đầu đập cánh nhè nhẹ, ở trước ánh mắt kinh ngạc của gã đệ tử thủ sơn, chầm chậm bay đến bên cạnh Sở Mộ.

"Chúng ta đi thôi." Sở Mộ nhếch miệng cười khẩy, không thèm để ý tới cái tên đệ tử thủ sơn kia nữa, trực tiếp nhảy lên lưng Thanh Điểu bay đi.

"Thanh… đáng giận, mau trở lại, ngươi… cái con vật ngu xuẩn kia, ai bảo ngươi chở bọn chúng đi hả?" Gã đệ tử thủ sơn vẫn chưa ý thức được Hồn sủng của mình đã bị Mạc Tà khống chế, không ngừng phát ra hồn niệm nhưng không thể nào kêu gọi Hồn sủng trở về. Từ đầu đến cuối Thanh Điểu hoàn toàn dựa theo ý tứ Sở Mộ bay thẳng lên đỉnh núi.

Sở Tiêm cũng sửng sốt tột độ, hồi lâu sau mới khống chế Hồn sủng bay theo phía sau Sở Mộ.

"Chuyện gì xảy ra, Hồn sủng tên kia tại sao nghe theo mệnh lệnh của ngươi?" Sở Tiêm cưỡi Thanh Điểu bay lại gần Sở Mộ, khó hiểu hỏi.

"Là kỹ năng khống chế tâm trí, Thanh Điểu của hắn tâm trí rất thấp, ta có thể khống chế dễ dàng." Sở Mộ mỉm cười giải thích.

"Là con tiểu hồ kia?" Sở Tiêm nhìn sang Mạc Tà khả ái ngáp dài trên bả vai Sở Mộ, ánh mắt đột nhiên rực sáng tràn đầy hâm mộ.

Mạc Tà ở trạng thái Sở Liên luôn luôn có sức hấp dẫn không thể kháng sự đối với phái nữ, thậm chí còn hơn Sở Mộ anh tuấn, tiêu sái nhiều lắm.

Sở Mộ chỉ lẳng lặng gật đầu.

"Rất lợi hại nha, ha hả!" Sở Tiêm lập tức nở nụ cười vui vẻ, quay đầu nhìn lại tên đệ tử thủ sơn đang hối hả đuổi theo, vừa chạy vừa gào như cha chết, trong lòng cảm thấy cơn giận cũng giảm bớt không ít. Cái đám kia đúng là quá mức phiền toái, tài năng gì cũng không có, chỉ có bức hiếp kẻ yếu là giỏi thôi.

Sở Tiêm dĩ nhiên biết mục đích thực sự của đám người này là gì, vì thế nàng không bao giờ chịu thỏa hiệp.

"Hai huynh muội này không phải là bằng hữu của ngươi hả? Tại sao còn phải cố ý ẩn giấu tên của mình, Sở Thần, cứ có cảm giác là lạ..." Sở Tiêm hỏi.

"Chỉ mới quen biết ở Hàn Đàm thành, quan hệ không sâu, vì lý do an toàn nên không nói tên thật cho bọn họ biết." Sở Mộ giải thích.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất