"Ha ha, nhắc tới cũng thú vị, tên của ngươi giống với Tù đảo vương giả Sở Mộ nổi tiếng mấy tháng gần đây. Hơn nữa bây giờ hắn cũng đang ở trên núi, đi theo bên cạnh công chúa Yểm Ma cung. Nếu có cơ hội ta sẽ được trông thấy hai tên Sở Mộ cùng lúc." Sở Tiêm bất chợt cười lên vui vẻ.
"Không dối gạt tỷ tỷ, ta chính là cái tên Sở Mộ đó." Sở Mộ lắc đầu cười khổ, chỉ vì hiểu lầm nho nhỏ mà mấy ngày nay hắn gặp phải vài câu hỏi rất khó trả lời, đúng là vô cùng bất đắc dĩ.
"Ba xạo, nhiều năm như vậy không gặp biến thành nói dối quen rồi hả? Lại còn..." Lúc này Sở Tiêm chợt nghĩ đến Sở Mộ cúi đầu định hôn mình, trên mặt tự nhiên ửng hồng rồi ngừng lại giữa chừng. Dĩ nhiên mấy câu đánh trống lãng của Sở Mộ không thể nào lừa gạt được nàng.
"…" Sở Mộ trực tiếp im lặng, sự việc đến nước này thì hết chỗ nói luôn rồi.
Bởi vì Sở thân phận Mộ nhạy cảm, hơn nữa Sở Thiên Hằng gửi thư cho Sở Tiêm nội dung rất ngắn gọn. Sở Tiêm chỉ biết Sở Mộ trở về mà thôi, nhưng còn không biết Sở Mộ và Tù đảo vương giả Sở Mộ danh tiếng đại chấn là cùng một người.
Trên thực tế, Sở Tiêm rất khó liên tưởng hai người với nhau, dù sao bốn năm trước Sở Mộ còn không thể triệu hoán một con Hồn sủng. Bây giờ Tù đảo vương giả Sở Mộ danh tiếng lan truyền rộng lớn, danh nổi như cồn, làm sao nàng nghĩ tới hai người là một được.
Sở Tiêm trực tiếp dẫn Sở Mộ đi vào trong viện nhỏ của mình, nơi này là nhà ở của nàng và Sở Thiến, diện tích tương đối rộng rãi. Bên trong có bốn người hầu thường xuyên dọn dẹp và phục dịch nhu cầu thiết yếu.
Phòng trống vẫn còn, Sở Tiêm chia phòng cho ba người rồi bảo người hầu chuẩn bị bữa ăn tối.
Từ khi Sở Mộ và huynh muội Diệp gia tiến vào thành còn chưa được nghỉ ngơi, một đường vội vã đi tới Sở sơn, sau đó chờ đợi cả buổi trong đình viện dưới chân núi, quả thật là cũng mệt mỏi rồi. Vì thế sau khi bọn họ dùng qua bữa ăn tối, Sở Tiêm rời đi gặp lão sư, còn Sở Mộ và huynh muội Diệp gia về phòng nghỉ ngơi.
Sở Mộ nghỉ ngơi không lâu lắm, chỉ nhắm mắt ngủ thiếp đi một lúc là hồi phục mệt mỏi vì bôn ba đường dài. Khi thời gian vào lúc giữa đêm, Diệp Hoàn Sinh chạy đến chỗ Sở Thiến lúc nào không biết, lại có tiếng cãi lộn với Sở Thiến ở trong sân, bên qua bên lại không dứt.
Sở Mộ vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Diệp Khuynh Tư im lặng ngồi lên lan can gần hoa viên, nhìn vào mấy đóa hoa nở rộ đến xuất thần, hình như là đang suy tư chuyện gì đó.
Diệp Khuynh Tư rất đẹp, đẹp hơn Sở Tiêm gấp mấy lần, lại còn khí chất đặc biệt làm cho Sở Mộ dần dần cũng bị cuốn hút.
"Ngươi bước đi không lúc nào phát ra thanh âm cả." Một hồi lâu sau, Diệp Khuynh Tư mới nhận ra Sở Mộ đang đứng bên cạnh mình, nở nụ cười nhàn nhạt xem như chào hỏi.
"Đã quen rồi, không có ý tứ gì khác." Sở Mộ đành phải cười cười đáp lại, đi tới Diệp Khuynh Tư bên cạnh ngồi xuống.
Diệp Khuynh Tư hơi nhích thân thể qua một bên, không biết là nhường thêm chỗ trống cho Sở Mộ hay là không hi vọng Sở Mộ đụng mình, ánh mắt nàng vẫn nhìn vào những cánh hoa dính vài giọt sương đêm lấp lánh ở ngoài xa.
"Ta đoán ngươi hẳn là Tù đảo vương giả Sở Mộ đúng không?" Thời gian chậm chạp trôi qua, thanh âm Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên truyền đến làm cho trong lòng Sở Mộ gợn sóng.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Khuynh Tư, rất lâu sau mới nói: "Ngươi làm sao biết được?"
Không thể không nói, tâm tư Diệp Khuynh Tư rất tỉ mỉ chu toàn. Trong thời gian bọn họ đi chung, nàng làm như không hề để ý chuyện gì, mọi sự vô can, nhưng thật ra nàng ghi nhớ đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Hơn nữa, còn thông qua những chi tiết đó, tổng hợp thành suy đoán của riêng mình.
"Hồn sủng của ngươi, tên của ngươi và phản ứng của tỷ tỷ ngươi. Tin đồn có nói Tù đảo vương giả Sở Mộ có một con Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ, theo ta thấy con tiểu hồ li kia sử dụng phương pháp nào đó giữ vững trạng thái Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ còn bé. Phát âm tên Sở Thần và Sở Mộ khá giống nhau, ca ca của ta nhắc tới cái tên Sở Thần thì tỷ tỷ của ngươi không hiểu gì hết. Điều này nói rõ Sở Thần không phải là tên thật của ngươi." Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói.
Từ những thông tin nhỏ nhặt đó, Diệp Khuynh Tư có thể phán đoán hắn là Tù đảo vương giả Sở Mộ, quả thật là tâm tư cẩn thận.
Sau khi nhận biết thân phận Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là cảm thấy tò mò, lấy làm kỳ quái tại sao Sở Mộ lại rời khỏi Cẩn Nhu công chúa. Dù sao cái chức hộ vệ bên cạnh tiểu công chúa Yểm Ma cung chính là ước mơ của vô số thanh niên cao thủ.
Mặc dù Diệp Khuynh Tư hiếu kỳ nhưng cũng không có lên tiếng hỏi thăm, nàng không phải là người ưa thích mới lạ, thấy gì hay là lập tức bu vào. Phần lớn nguyên nhân là do nàng biết Sở Mộ sẽ không tùy tiện giải thích chuyện này với bất kỳ ai.
"Con nhỏ ngốc nghếch này, ngực to óc ngắn, suy nghĩ nông cạn. Nữ nhân như ngươi có cởi sạch đồ nằm lên giường cũng không ai dám vào."
Từ trong sân phía bên kia đột nhiên truyền tới tiếng hét của Diệp Hoàn Sinh.
"Ngươi … tên khốn này, ta muốn làm thịt ngươi." Sở Thiến cũng tức giận mắng lớn.
Tiếng huyên náo vang lên không dứt, thỉnh thoảng còn có một vài đồ vật bị ném ra ngoài viện, tiếp theo là Diệp Hoàn Sinh cắm đầu chạy vào trong phòng, rồi Sở Thiến cầm cái gì đó đuổi theo.
Thế nhưng, bất kể hai người này ồn ào như thế nào, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư vẫn ngồi ở chỗ đó bình tĩnh dị thường, cũng không ai nói gì, từ từ rơi vào trầm tư suy nghĩ chuyện của mình.
"Kỳ quái, tại sao trễ như vậy còn chưa trở lại?" Sở Thiến cãi vả ầm ĩ với Diệp Hoàn Sinh cũng đã mệt mỏi, đuổi mấy vòng quanh sân đã thở hổn hển không ra hơi, đành phải dừng bước nghỉ ngơi một chút.
"Nàng đi tìm lão sư làm gì?" Sở Mộ nghe thế liền hỏi.
"Ta nghĩ là lão sư muốn xem Hồn sủng của nàng, hoặc là an bài đối thủ thí luyện gì gì đó. Tóm lại thời gian tiến vào Bách Cốc cũng sắp tới rồi, nàng phải dựa vào mấy ngày còn lại giúp Hồn sủng đột phá. Chứ với thực lực hiện tại của nàng tiến vào Bách Cốc sẽ cực kỳ nguy hiểm, ai dà, cũng có thể nàng tự rèn luyện một mình ngoài sân thí luyện, để ta đi gọi." Sở Thiến nói.
"Ta cùng đi với ngươi." Sở Mộ đứng dậy nói với Sở Thiến.
Sở Thiến gật đầu đồng ý, nhìn lướt qua vị trí Diệp Hoàn Sinh không biết đã trốn đi đâu, cũng không thèm để ý cái tên lưu manh đó nữa. Quay trở về phòng choàng một bộ y phục tránh gió rồi dẫn Sở Mộ đi ra ngoài viện.
"Sở Thần, tỷ tỷ của ngươi khẳng định chưa nói rõ tình huống của nàng đúng không?" Sở Thiến vừa đi vừa hỏi.
"Đại khái nói vài câu, về chuyện Huyết Vĩnh Quả." Sở Mộ liền hồi đáp.
"Đó là chẳng qua là một mặt mà thôi, trên thực tế là đệ đệ Sở Việt ngó trúng tỷ tỷ ngươi, muốn chiếm đoạt nàng vào tay. Nhưng mà tỷ tỷ ngươi không thích cái tên phẩm hạnh kém cỏi kia, thậm chí là cực kỳ chán ghét. Sở Tiêm càng bài xích người này, cái tên Sở Gia đó lại càng thèm khát. Nếu như hai bên đồng thuận thì cưới xin là chuyện bình thường, gả cho hắn cũng không thành vấn đề. Ít nhất ca ca Sở Việt rất mạnh, thân phận cũng cao, hắn có chỗ dựa vào mới dám làm càn như thế. Chỉ có điều người này đã đính hôn với tiểu thư Cổ gia trước đó rồi." Sở Thiến từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Lúc trước nghe tới đoạn có người muốn hãm hại Sở Tiêm, Sở Mộ đã đoán được tình huống đại khái. Dù sao Sở Tiêm ở trong Đại Sở thế gia là không có bất kỳ chỗ dựa nào, nữ tử thiên sinh lệ chất, xinh đẹp như thế, lại một thân một mình khẳng định sẽ gặp phải không ít đệ tử có thân phận cao cố tình quấy rầy.
"Tại sao ngươi không có một chút phản ứng vậy? Quả nhiên là đi ra từ gia tộc nhỏ, đường xa tới đây có ích lợi gì chứ? Đại Sở thế gia chỉ coi các ngươi là một nhánh họ tộc nho nhỏ, à, thiếu chút nữa đã quên rồi. Ngươi còn không biết đến Sở Kha, như vậy khẳng định cũng không biết Sở Việt. Để ta giải thích một chút, Sở Việt là thanh niên đứng đầu trong Ốc Cổ thành chúng ta, cho dù nói bảo thủ một chút cũng đồng cấp bậc với Sở Mộ, cận thân hộ vệ của công chúa Yểm Ma cung. Ta đoán chừng lần này Sở Việt sẽ ra mặt đối chiến Sở Mộ, còn Sở Kha vẫn khinh thường chiến đấu với cấp bậc này." Sở Thiến tiếp tục nói rõ tình hình ở nơi này.
"Ngươi nghe nói qua một người tên là Sở Thiên Mang chưa?" Sở Mộ bất chợt dò hỏi.
"Sở Thiên Mang? Hình như hơi quen tai. Hẳn là không có danh tiếng, ấn tượng không nhiều lắm, cái tên Sở Thiên Mang đó ở Đại Sở thế gia rất có thế lực hả?" Sở Thiến hỏi lại.
"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Sở Mộ lắc đầu.
Sở Thiên Mang là tên thật của phụ thân hắn. Sở Mộ đã nghe mẫu thân Băng Lam kể lại sự tình Sở Thiên Thừa tương đối rõ ràng. Sở Thiến không biết người này làm cho Sở Mộ thất vọng.
Cả hai đi vòng qua vài hành lang gấp khúc, mấy con dốc cao cao, Sở Mộ nhìn xuyên qua màn sương mù nhàn nhạt liền thấy một quảng trường rộng lớn được vách đá bao quanh. Địa phương này hẳn là nơi đệ tử Đại Sở thế gia rèn luyện Hồn sủng chiến đấu.
Từ phương diện khí thế ở bề ngoài, thế lực Đại Sở thế gia mạnh hơn những Vực chủ khác rất nhiều, chỉ riêng việc xây dựng một khu chiến trường tổng hợp to lớn như thế ở giữa núi đã tiêu tốn đại lượng tài chính rồi. Huống chi những dãy hành lang gấp khúc kéo dài liền mạch từ dưới chân núi đi lên, trực tiếp nối thông cầu treo giữa không trung, cao tới trăm trượng, mặt sân được dùng đá hoa cương kiến tạo vô cùng vững chắc. Tất cả những thứ đó cộng lại sẽ là một khoản tiền khổng lồ, không phải bất kỳ một gia tộc nào cũng có thể bỏ ra.
Mặc dù Sở Mộ có năng lực nhìn xuyên bóng đêm, nhưng vẫn không thể nhìn bao quát hết toàn cảnh bãi chiến trường.
Dưới chân núi thỉnh thoảng còn có một hai tiếng tru của hung thú truyền tới, lực lượng rung động làm cho cầu treo khẽ lắc lư theo gió khiến cho lòng người rét lạnh.
"Đi lại bên trong Sở sơn chúng ta cần phải có Dực hệ Hồn sủng thị, nếu không có sẽ bị chế nhạo. Sở Thần, ngươi có Dực hệ Hồn sủng không?"
Sở Mộ quả thật không có Dực hệ Hồn sủng, Dạ Lôi Mộng Thú có năng lực đạp không nhưng phải dựa vào bóng tối mới có thể thi triển.
"Vậy ngươi cũng quá kém cỏi rồi, thật không biết ngươi tới nơi này làm gì. Sở Gia dựa vào uy phong Sở Việt bức bách Sở Tiêm đi vào khuôn khổ. Nếu như Sở Tiêm có đủ thực lực và hậu thuẫn may ra còn có cơ hội, một khi nàng tiến vào Bách Cốc chẳng khác nào chịu chết." Sở Thiến thở dài một hơi buồn bã.
"Thực lực Sở Gia như thế nào?" Sở Mộ hỏi.
"Coi như là thanh niên cao thủ của Đại Sở thế gia. Nhưng còn thua xa ca ca hắn. Ý, hình như có người?" Sở Thiến nghi hoặc nhìn thấy hai thân ảnh ở cuối cầu treo.
Sở Mộ nhíu mày quan sát hai tên sắc mặt bất thiện kia.
"Hình như là thủ hạ Sở Gia, để ta tới hỏi thăm tình huống, ngươi chờ ở chỗ này, có gì ta sẽ thông báo sư phụ của ta." Sắc mặt Sở Thiến có phần vội vã, lập tức niệm chú ngữ triệu hồi Dực hệ Hồn sủng của mình.
"Ngươi không được vọng động trêu chọc bọn họ, tỷ tỷ của ngươi đã nhiều phiền toái lắm rồi, ta ẽ trở lại nhanh thôi." Sở Thiến nhảy lên lưng Dực hệ Hồn sủng, cẩn thận dặn dò Sở Mộ một câu.
Sở Mộ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó Sở Thiến khống chế Dực hệ Hồn sủng vội vã rời khỏi. Sở Mộ lẳng lặng niệm chú ngữ triệu hồi ra Dạ Lôi Mộng Thú.
"Dạ, Dạ Vũ."
"Hí!"
Dạ Lôi Mộng Thú nhảy lên cao trực tiếp đạp không dung nhập vào trong bóng tối, bốn vó tạo nên chấn động giữa không trung y như sóng gợn, quá trình di chuyển cực kỳ nhàn nhã.
Nơi này có rất nhiều sương mù che kín tầm mắt, hai tên thủ hạ Sở Gia còn chưa nhận ra Sở Mộ và Sở Thiến xuất hiện ở trên cầu treo. Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú di chuyển yên lặng không một tiếng động, hai người này căn bản không thể nào phát hiện ra Sở Mộ.
Dạ Lôi Mộng Thú Sở Mộ tiến vào phạm vi bãi chiến trường, từ trên không trung nhìn xuống thì thấy mấy con Hồn sủng đang thi triển kỹ năng, hỏa diễm bùng cháy kịch liệt.
"Còn có bản lãnh gì thì lôi ra hết đi. Ha ha, dù sao ta luôn có thời gian." Một gã nam tử mặc y phục xanh lam cười nói. Cặp mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào Sở Tiêm.
Lúc này Sở Tiêm đã tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, vốn là nàng tới đây để rèn luyện kỹ năng cho Hồn sủng, không nghĩ đến cái tên đáng ghét này đột nhiên xông vào kiếm chuyện.
Loại chuyện này vốn không phải xảy ra lần đầu tiên, cơ hồ hễ có thời gian là Sở Gia sẽ tìm cách chạy tới quấy rầy nàng. Mặc dù Sở Gia không dám gây chuyện giữa ban ngày ban mặt, nhưng nhiều lúc làm cho Sở Tiêm cực kỳ phiền chán.
Sở Mộ ở trên cao nhìn thấy Sở Gia vẫn chưa có hành động gì quá trớn liền thở phào nhẹ nhõm, khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chậm rãi hạ xuống.
Sở Tiêm đã triệu hồi ra hai con Hồn sủng đang đối chiến với Sở Gia, lúc này nàng đang tập trung tinh thần điều khiển hai con Hồn sủng, bỗng nhiên cảm giác trước mặt mình xuất hiện một sinh vật đen thui, còn cho rằng Sở Gia cho Hồn sủng đánh lén, lập tức niệm chú ngữ công kích.
"Chớ khẩn trương, là ta!" Sở Mộ bảo Dạ Lôi Mộng Thú từ trong bóng tối hiện ra, hạ xuống ngay bên cạnh Sở Tiêm.
Dạ Lôi Mộng Thú tà dị, oai phong lẫm liệt xuất hiện ở trước mặt Sở Tiêm, khí tức hắc ám nồng đậm lập tức lan tràn ra bốn phía, tạo thành rung động thị giác mãnh liệt. Sở Tiêm cũng không ngờ người đang cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú dĩ nhiên là Sở Mộ.
"Tại sao lại tới đây?" Sở Tiêm kinh ngạc vạn phần, hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mộ lại xuất hiện trước mặt mình với hình tượng hoa lệ như thế.
Hắn một thân y phục trắng tinh, con ngươi màu đen tỏa ra ánh sáng bức người, khuôn mặt anh tuấn và nụ cười tà mị thường trực trên môi. Hơn nữa khí tức Dạ Lôi Mộng Thú cuồn cuộn lấn tới làm cho người ta có cảm giác thần bí và tự tin, tư thái này có lực hấp dẫn đặc biệt đối với phái nữ. Ngay cả Sở Tiêm cũng không thể tin được đây là đệ đệ Sở Mộ của mình.
Sở Mộ từ trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú nhảy xuống, chậm rãi điều chỉnh tâm tình rồi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tới Sở Gia.
"Thu hồi Hồn sủng của ngươi đi, tên này để ta đối phó." Sở Mộ nói với Sở Tiêm.
Sở Tiêm ngẩn người ngạc nhiên, còn muốn nói gì nhưng chẳng biết tại sao lại bị thái độ tự tin của Sở Mộ thuyết phục, lập tức niệm chú ngữ thu hồi hai con Hồn sủng trở về không gian Hồn sủng.
"Sở Tiêm, ngươi đúng là to gan quá rồi, dám mang người ngoài tiến vào Sở sơn, chẳng lẽ cảm thấy tội trạng của mình chưa đủ nặng sao?" Sở Gia cười lạnh nói.
Mỗi thành viên Đại Sở thế gia đều có Yêu Bài tượng trưng thân phận. Trên người Sở Mộ không có, hơn nữa Sở Gia chưa từng nhìn thấy Sở Mộ lần nào, vì thế mới đoán được Sở Mộ là người bên ngoài.
"Đã được cho phép rồi, hắn là đệ đệ của ta." Sở Tiêm lập tức giải thích.
"Đệ đệ? Hừ, ta thấy không giống chút nào." Sở Gia giọng nói bất thiện, ánh mắt nhìn vào Dạ Lôi Mộng Thú hồi lâu không nói tiếng nào, rõ ràng là có ý kiêng kỵ. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
"Ta đối chiến với ngươi, ta chỉ đơn khống, ngươi tùy tiện triệu hoán, thắng thì đồ vật này thuộc về ngươi. Thua thì sau này không được làm phiền nàng nữa." Sở Mộ tiến tới trước một bước, từ trong không gian giới chỉ lấy cấp năm hồn giáp ra để xuống đất.
Cấp năm hồn giáp giá trị trên 150 vạn, làm tiền đánh cuộc đối với một trận chiến là tương đối cao. Cho dù là ca ca Sở Việt của hắn cũng không dám dễ dàng đánh cuộc lớn như thế.
Nhìn thấy Sở Mộ ném ra cấp năm hồn giáp, Sở Gia cũng đờ người ra, hoàn toàn không ngờ rằng cái tên nam tử bỗng nhiên xuất hiện lại có thể chơi lớn cỡ này.
"Ngươi muốn đánh cuộc với ta?" Bản thân Sở Gia mình cũng có cấp năm hồn giáp, nhưng nếu có thêm một csai cấp năm hồn giáp lại càng tốt. Dù sao đồ vật giá trị cao này không sợ bán không nổi.