Sủng Mị

Chương 495: Quái thai Sở Mộ

"Uy lực cấp mười, đó mới thực sự là lực lượng!"

Nhìn thấy không gian phía trước xuất hiện tình trạng nứt gãy kinh khủng, nội tâm Sở Mộ lại càng nhấc lên một trận sóng gió cuồn cuộn, không biết đến khi nào thực lực hắn mới có thể đạt tới cảnh giới này. Hiện tại trong đám Hồn sủng của hắn còn chưa thể thi triển kỹ năng cấp chín, mà chênh lệch giữa cấp chín và cấp mười y như trời với đất.

Vị trí hắn đang đứng rõ ràng là rất gần con Phong hệ Hồn sủng thần bí kia, Sở Mộ biết mình không thể dừng lại quá lâu, lập tức ra lệnh cho cho Dạ Lôi Mộng Thú tăng nhanh tốc độ mau sớm rời khỏi khu vực đáng sợ này.

"Tinh!"

Bỗng nhiên có một thanh âm yếu ớt vang lên bên tai Sở Mộ.

Sở Mộ nhận ra tiếng kêu này, đây là thanh âm của Phược Phong Linh, chẳng qua là thanh âm này nghe không còn thanh thúy giống như lúc trước, ngược lại có cảm giác tựa như đang hấp hối.

Sở Mộ ý thức được vấn đề rất nhanh, đồng thời cắn chặt răng quyết định liều mạng. Nhân cơ hội bây giờ Phong hệ Hồn sủng cường đại còn chưa có xuất hiện, có lẽ hắn có thể bắt sống ấu sủng Phược Phong Linh.

Quả nhiên, khi hắn di động sang bên trái một đoạn ngắn liền phát hiện một con ấu sủng nho nhỏ xinh đẹp, hai mắt nó trong suốt linh động, thân thể là một luồng khí lưu mỹ lệ hình thành. Phược Phong Linh nhìn qua giống như một Tinh Linh thuần khiết không nhiễm bụi trần, khi nó đứng yên sẽ tạo ra cảm giác y như sinh vật hiền lành, vô hại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyen360.com

Mà ở bên cạnh ấu sủng Phược Phong Linh còn có một con Phược Phong Linh thành thục, hiển nhiên đó là tám đoạn cao giai Phược Phong Linh lúc trước truy đuổi công kích Sở Mộ gắt gao.

Lúc này trên người Phược Phong Linh hiện đầy vết thương, tình trạng như thế rõ ràng là bị kỹ năng Phong hệ đả kích nghiêm trọng, còn ấu sủng Phược Phong Linh có vẻ như đang hấp hối không có một chút khí lực di động.

"Phược Phong Linh cũng bị thương, điều này giải thích con Hồn sủng thi triển kỹ năng Phong hệ cấp mười không đồng tộc với Phược Phong Linh."

Sở Mộ nhìn thấy hai con Phược Phong Linh hấp hối ở trước mắt, sắc mặt lập tức hiện ra nét vui mừng.

Xem ra đại nạn không chết quả nhiên là có hậu phúc, lúc trước Sở Mộ thấy Phược Phong Linh và Lâm Dận Thú chiến đấu đã sinh ra hứng thú nồng đậm, bây giờ vận khí vô cùng tốt vô tình gặp phải ấu sủng Phược Phong Linh không có sinh vật thủ hộ, trong lòng hắn lại càng sảng khoái vô bờ.

Sở Mộ vội vàng cầm lấy tay Đình Lan tháo Hồn sủng giới chỉ xuống, nhảy tới gần ấu sủng Phược Phong Linh không có bất kỳ lực chiến đấu nào chậm rãi niệm chú ngữ bắt sống.

Hiện tại Sở Mộ đã là năm niệm Hồn Chủ, năng lực bắt sống Hồn sủng tăng cường một mảng lớn, vì thế ấu sủng Phược Phong Linh bị thương không thể nào tránh thoát nổi linh hồn cường đại của hắn trói buộc.

"Gào!"

Trong lúc chú ngữ vang lên, bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến thanh âm Hồn sủng khác.

Quỷ Tinh Linh.

Không cần quay đầu lại Sở Mộ cũng biết ở vị trí cách mình mấy trăm thuớc đang có bốn con mười đoạn Quỷ Tinh Linh cấp tốc vọt tới nơi này.

Mười đoạn Quỷ Tinh Linh đều có dấu hiệu bị thương, thế nhưng đám thủ vệ này vẫn phấn đấu quên mình cấp tốc phi hành tới đây, thái độ kiên quyết như thế đã cho thấy ý tứ rõ ràng trong đó, cho dù liều mạng cũng không cho gã nhân loại này bắt giữ ấu sủng Phược Phong Linh mang đi.

Sở Mộ tự biết bốn con mười đoạn Quỷ Tinh Linh bị thương cũng dư sức xử lý hắn, thế là hắn vội vàng đẩy nhanh tốc độ bắt sống Hồn sủng.

"Tinh Tinh!"

Ấu sủng Phược Phong Linh không ngừng phản kháng, Phược Phong Linh thành thục gầm lên tức giận. Tám đoạn chín giai Phược Phong Linh hiển nhiên đã có tâm trí vô cùng cao, nó biết một khi gã nhân loại này hoàn thành chú ngữ thì ấu sủng Phược Phong Linh sẽ bị bắt sống. Cho nên nó cố gắng di động về phía ấu sủng Phược Phong Linh, hi vọng có thể ngăn cản hành động của gã nhân loại này.

Mặc dù tám đoạn chín giai Phược Phong Linh bị thương rất nặng nhưng cũng không phải cái loại dễ đối phó, Hồn sủng và nhân loại ký kết hồn ước có xác suất cực thấp. Cho dù bắt nó cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, chân chính có giá trị chính là cái con ấu sủng Phược Phong Linh kia.

Mục tiêu Sở Mộ bắt sống rõ ràng là ấu sủng Phược Phong Linh.

Thoáng cái đám Quỷ Tinh Linh chỉ còn cách ba trăm thước, Sở Mộ rốt cuộc hoàn thành chú ngữ bắt sống, tia sáng rực rỡ lóe lên trên hai bàn tay Sở Mộ rồi biến thành hào quang tinh thần bay tới chỗ ấu sủng Phược Phong Linh.

Nhìn thấy hào quang xuất hiện, nội tâm Sở Mộ cũng đồng thời kích động, chỉ cần qua thêm một giây nữa thôi, ấu sủng Phược Phong Linh sẽ thuộc về hắn.

Hào quang bắt sống bao phủ toàn thân ấu sủng Phược Phong Linh, nhưng nó không còn khả năng né tránh.

Nhưng ngay khi Sở Mộ cho rằng hào quang đã bao phủ trên người nó thì Phược Phong Linh thành thục ở bên cạnh đột nhiên bay đến vị trí trước mặt ấu sủng Phược Phong Linh. Nó vừa kêu lên giận dữ vừa thi triển ra một kỹ năng Sở Mộ chưa từng thấy, không ngờ lại có thể chuyển dời hào quang bắt sống lên trên người của nó.

"Kỹ năng chuyển dời?"

Sở Mộ ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới Phược Phong Linh còn có năng lực này, có thể dịch chuyển kỹ năng vốn nhắm tới Hồn sủng khác bay về phía mình.

Hào quang bắt sống nhanh chóng bao trùm thân thể tám đoạn cao giai Phược Phong Linh, đầu Phược Phong Linh này vốn cho rằng dựa vào tâm trí cao cấp của mình dư sức ngăn cản kỹ năng bắt sống của gã nhân loại này. Nhưng nó không dự liệu được tinh thần lực của nhân loại mạnh hơn nó tưởng tượng quá nhiều.

Trải qua nhiều lần giãy dụa, cuối cùng tám đoạn cao giai Phược Phong Linh vẫn không thể giãy thoát ra khỏi kỹ năng bắt sống của Sở Mộ, thân thể lung linh trong suốt hóa thành tia sáng dung nhập vào trong Hồn sủng giới chỉ.

"Gào ~!"

Đám Quỷ Tinh Linh tức giận gầm thét sau lưng Sở Mộ, lúc này hắn đã cảm giác được kỹ năng Phong hệ đang phóng thẳng tới chỗ mình.

Thời gian đã không còn nhiều lắm, Sở Mộ không còn kịp niệm thêm chú ngữ bắt sống một lần nữa. Thế là hắn đành phải ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú cắn lấy ấu sủng Phược Phong Linh bỏ chạy theo hướng sức gió yếu hơn.

Một thân ảnh đen trắng lướt qua ranh giới Kính Phong nhanh như chớp, sau đó vẫn tiếp tục tăng tốc chạy sâu vào trong khu vực Vô Phong.

Trong quá trình chạy trốn, Sở Mộ nhận ra Quỷ Tinh Linh vẫn không ngừng truy đuổi phía sau mình. Phong hệ Hồn sủng khác với những chủng tộc Nguyên Tố giới Hồn sủng khác một điểm, đó là chúng nó có thể khống chế sức gió đề cao tốc độ của mình. Cho nên tuyệt đại đa số Phong hệ Hồn sủng sẽ chiếm cứ ưu thế tốc độ rất lớn. Ví dụ như tám đoạn cao giai Phược Phong Linh đã có tốc độ vượt xa Dạ Lôi Mộng Thú, lúc ấy nếu Sở Mộ không có cấp tám hồn giáp bảo vệ rất có thể đã bị tám đoạn cao giai Phược Phong Linh đánh lén đoạt mạng rồi.

Rốt cuộc tường gió càng lúc càng yếu, Sở Mộ biết mình đã tiếp cận ranh giới Vô Phong.

Quả nhiên đúng như dự liệu, sau khi Dạ Lôi Mộng Thú chạy thêm một đoạn thì không gian trong tầm mắt Sở Mộ đột nhiên trong sáng hẳn lên. Bầu trời bao la xanh biếc, ánh nắng mặt trời ấm áp, không khí thanh tân lại hiện ra ở trước mặt hắn.

Sở Mộ luôn có cảm giác phương hướng rất tốt, trải qua quan sát tình hình và xác định vị trí cụ thể của mình trong thoáng chốc, hắn trực tiếp chạy thẳng về phía Thánh Vực môn.

Sở Mộ rời khỏi ranh giới Hữu Phong không bao lâu, bốn con Quỷ Tinh Linh cũng đuổi tới nơi. Nhưng chúng nó mất đi tường gió hỗ trợ nên tốc độ chậm chạp lại vài phần.

Ở khoảng cách này Quỷ Tinh Linh đã không còn tính uy hiếp đối với Sở Mộ, Dạ Lôi Mộng Thú phóng chạy như điên trong khu vực Vô Phong, dần dần Thánh Vực môn to lớn, hùng tráng cũng xuất hiện ở trong tầm mắt Sở Mộ.

"Dạ, thấy cửa đá bên đó không, tới đó là chúng ta an toàn."

Sở Mộ chỉ về phía đại môn khổng lồ ở ngoài xa, lên tiếng thúc dục Hồn sủng của mình.

"Hí!"

Dạ Lôi Mộng Thú hí lên một tràng dài, tốc độ lại mau hơn một chút, thân thể đen bóng biến mất ở dưới ánh mặt trời, chỉ có chùm lông đuôi màu trắng chứng minh nó vừa mới lướt qua khu vực này.

Rốt cuộc đã tới gần Thánh Vực đại môn, Sở Mộ dùng hồn niệm nhìn xuyên qua cánh cửa đá khổng lồ, báo cho Thánh vệ mở đại môn ra.

Một đạo quang mang màu bạc thánh khiết từ trong khe cửa chiếu vào thân thể Sở Mộ, cánh cửa đá khổng lồ chậm rãi hướng ra phía ngoài mở ra, nhất thời tia sáng bộc phát làm cho Sở Mộ lóa cả mắt.

Lúc trước Sở Mộ đã bị kỹ năng Phong hệ cấp chín công kích, tình trạng thân thể hiện tại tương đối suy yếu, cuối cùng phải trải qua giai đoạn đối kháng linh hồn với Yểm Ma lại càng mệt mỏi vô cùng. Dựa vào lực lượng mới tiến cấp lên năm niệm Hồn Chủ mới có thể miễn cưỡng chống đỡ tới tận nơi này.

Bây giờ đã thành công kiên trì tới đây chính là dựa vào nghị lực và tín niệm duy trì một tia lý trí.

Cuối cùng đã chạy tới chỗ an toàn, Sở Mộ rốt cuộc thả lỏng thần tinh căng thẳng.

Vừa mới buông lỏng tinh thần thì cảm giác mỏi mệt mãnh liệt lập tức lan tràn toàn thân Sở Mộ, mắt thấy hai gã Thánh vệ mặc khải giáp trắng bạc đã xuất hiện, Sở Mộ nhắm mắt lại để mặc cho mỏi mệt đánh tới.

Dạ Lôi Mộng Thú biết Thánh vệ sẽ không gây thương tổn cho Sở Mộ, trong lúc hắn mỏi mệt tiến vào trạng thái hôn mê. Dạ Lôi Mộng Thú nghe theo Thánh vệ chỉ thị mang Sở Mộ và Đình Lan rời khỏi Phược Phong thánh vực. Sau đó chậm rãi chở hai người đi tới địa phương chữa thương.

Bên cạnh Phược Phong thánh điện chính là Liệu Thương điện. Chỉ lát sau, Linh sư của Hồn Điện đã bắt đầu chữa thương cho Sở Mộ và Đình Lan.

Trong Liệu Thương điện.

"Tình huống hai hậu bối này như thế nào?"

Một gã Thánh vệ trung niên mở miệng hỏi.

Vị nam tử trung niên này có làn da ngăm đen, ngũ quan đoan chính làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm, mạnh mẽ. Hắn là Thánh vệ trưởng của Phược Phong thánh điện, dựa theo cấp bậc danh hiệu chính là cường giả tương đương với Điện chủ. Vì thế Ly Ngân danh hiệu cấp chín ở trước mặt vị nam tử này cũng phải tôn xưng một tiếng tiền bối.

"Bọn họ hẳn là bị kỹ năng Phong hệ cấp chín trực tiếp công kích, tình huống Đình Lan còn đỡ, thân có cấp tám hồn giáp bảo vệ nên tính mạng của nàng vẫn được bảo đảm, bây giờ bất tỉnh là do kỹ năng Phong hệ cấp chín gây ra tác dụng choáng váng quá lớn mà thôi. Điều dưỡng vài ngày hẳn là không sao." Một lão Linh sư râu bạc mở miệng nói.

"Linh hồn có bị thương không?" Thánh vệ trưởng hỏi.

"À, không có, có lẽ trước khi bị công kích đã thu hồi tất cả Hồn sủng rồi." Lão Linh sư cười nói.

"Quá giỏi, tiểu tử kia tình huống thế nào?"

Trên một cái giường đối diện Thánh vệ trưởng là một gã thanh niên nằm bất động, trên người quấn đầy băng trắng. Nếu người nào không biết nhiều khi còn cho rằng đó là xác ướp được đem ra giám định thì đúng hơn.

"Tố chất thân thể cái tên hậu sinh này mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có vẻ như hắn cũng bị kỹ năng Phong hệ cấp chín công kích tương tự Đình Lan, dưới tình huống thực lực chỉ tiếp cận trung niệm Hồn Chủ, lại không có hồn giáp cao cấp bảo vệ. Thế mà trực tiếp ngạnh kháng kỹ năng Phong hệ cấp chín công kích vẫn còn sống sót."

Lão Linh sư chỉ chỉ vào Sở Mộ, trên mặt không hề che dấu nét tán thưởng.

"Hắn cứu giúp Đình Lan đào thoát, chạy tới đại môn Thánh Vực lập tức ngất đi." Thánh vệ trưởng nói tiếp.

"Không thể nào?"

Cho dù thực lực tiểu tử này đạt đến cao niệm Hồn Chủ, nhưng trên người hắn chỉ mặc cấp sáu hồn giáp làm sao thừa nhận kỹ năng Phong hệ cấp chín công kích nổi? Ít nhất cũng phải chết nửa cái mạng, hôn mê một hai tháng cũng là chuyện bình thường. Hắn làm sao còn dư thừa thể lực và tinh lực mang Đình Lan chạy ra khỏi ranh giới Kính Phong." Lão Linh sư thật sự kinh ngạc vì điều này.

"Ta tận mắt nhìn thấy hắn bất tỉnh." Thánh vệ trưởng lập tức xác nhận lại tin tức đó.

Lão Linh sư trợn mắt nhìn xuống "cái xác ướp" bất động kia, qua một hồi lâu mới nói:

"Tiểu tử này rất có thể đã phục dụng một loại linh đan diệu dược nào đó, cho nên tố chất thân thể mạnh hơn Hồn sủng sư khác rất nhiều. Cũng thật là … dùng thân thể ngạnh kháng công kích uy lực cấp chín vẫn còn dư lực cứu người, tên này đúng là một quái thai hàng thật giá thật."

Lúc này trên mặt Thánh vệ trưởng lại hiện lên một nụ cười quái dị, mở miệng nói:

"Còn nữa, lúc hắn trốn trở về bên trong Hồn sủng giới chỉ chứa một con tám đoạn cao giai Phược Phong Linh, trong miệng Hồn sủng của hắn ngậm một con ấu sủng Phược Phong Linh bị thương, phía sau còn có bốn con mười đoạn Quỷ Tinh Linh truy sát."

Lão Linh sư lập tức cứng đờ toàn thân, cặp mắt trừng lớn đến mức muốn lòi cả tròng.

"Đã thê thảm tới như vậy rồi vẫn không quên bắt giữ Phược Phong Linh, tiểu tử này không muốn sống nữa hả?" Lão Linh sư nhất thời hết chỗ nói rồi.

Đầu Mộng Thú kia không có bị thương đã chứng tỏ là được gọi ra sau khi công kích cấp chín tiêu tán. Trong giới chỉ chứa tám đoạn cao giai Phược Phong Linh, còn cho Hồn sủng cắn chặt ấu sủng Phược Phong Linh quay trở về. Nhất định là hắn không muốn bắt sống tám đoạn cao giai Phược Phong Linh, thế nhưng lúc đó không có thời gian niệm chú ngữ bắt sống ấu sủng Phược Phong Linh vào Hồn sủng giới chỉ.

Lão Linh sư và Thánh vệ trưởng đều là người thông minh, từ một vài dấu hiệu đã có thể suy đoán ra tiểu tử này sau khi bị thương mới ra tay bắt sống hai con Hồn sủng. Người bình thường bị thương tới tình trạng này không chết cũng hôn mê bất tỉnh rồi, làm sao còn có thể giữ vững tỉnh táo suy nghĩ đến vấn đề bắt Hồn sủng? Thế mà người thanh niên này sau khi trọng thương vẫn biểu hiện "cực kỳ khí phách", trực tiếp bắt giữ hai con Phược Phong Linh, sau lưng còn có bốn con đoạn Quỷ Tinh Linh truy sát nhưng vẫn chạy trở về bình an. Cái loại hành vi không biết nên gọi là dũng cảm hay điên cuồng này khiến cho hai lão tiền bối Hồn Điện cảm thấy dở khóc dở cười, đồng thời cũng bội phục cái tên tiểu này to gan làm bậy.

"Thánh vệ trưởng, Ly Ngân đã tự mình trở lại, hắn cũng bị thương rất nặng."

Đột nhiên có một gã Thánh vệ chạy vào Liệu Thương điện nói với Thánh vệ trưởng.

"Vậy thì nhanh chóng mang hắn mang đến nơi này, ba người này gặp phải chuyện gì vậy chứ? Tại sao biến thành bộ dáng này, cũng may là không có ai phát sinh sự tình ngoài dự liệu."

Lão linh sư thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ chốc lát sau, hai gã Thánh vệ đã dìu Ly Ngân vết thương chồng chất đến Liệu Thương điện, Ly Ngân không có bất tỉnh nhưng bộ dạng cực kỳ chật vật, hiển nhiên đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng gian khổ.

"Bọn họ đã trở lại?"

Ly Ngân vừa mới tiến vào Liệu Thương điện liền nhìn thấy Sở Mộ và Đình Lan nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt lập tức lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Ly Ngân chiến đấu với con Phong hệ Hồn sủng thần bí kia thật lâu, bản thân hắn khó khăn lắm mới tìm được cách đào thoát ra ngoài. Sau hắn tìm kiếm Sở Mộ và Đình Lan trong các khu vực lân cận nhưng không thấy người nào.

Cuối cùng Ly Ngân lại bị đầu Phong hệ Hồn sủng cường đại kia nhắm trúng, hắn phải chật vật chạy trốn trở về dự định nhờ đội Thánh vệ đi vào Phược Phong thánh vực tiến hành cứu viện.

"Linh hồn của bọn họ có bị thương không?" Ly Ngân lo lắng hỏi.

Một trong những đả kích trí mạng đối với thanh niên đồng lứa chính là linh hồn bị thương, nhất là Thiên Hạ Quyết sắp tới rồi. Nếu như Hồn sủng của bọn họ tử vong thì thực lực lập tức giảm mạnh. Ly Ngân quả thật rất lo lắng vấn đề này.

"Không có, ngươi trước tiên đừng có hỏi nhiều, ngoan ngoãn nằm xuống để Đế Thánh Hoa của ta chữa thương." Lão linh sư nói.

Tinh thần Ly Ngân mới này mới thật sự thả lỏng, cũng âm thầm kỳ quái bọn họ đến tột cùng làm cách nào trốn ra được, phải biết rằng tình hình lúc đó tương đối nguy hiểm.

Thế nhưng Ly Ngân bây giờ cũng mỏi mệt lắm rồi, vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ mê man, chỉ đợi điều dưỡng xong mới có thể tiếp tục hỏi thăm những chuyện khác.

"Trác Nông, thực lực Ly Ngân cũng không tệ, tại sao bảo vệ hai tên hậu sinh đi Phược Phong thánh vực lại biến thành như vậy?" Lão Linh sư nghi ngờ hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất