Sủng Mị

Chương 811: Anh hùng Sở Thần

Đây là một thân thể hoàn mỹ, long thân, long lân, long trảo … phối hợp cực kỳ tốt, tất cả đều thể hiện ra sức bật cường hãn nổi danh của Long tộc Hồn sủng.

Trên người của nó bao trùm lân giáp chỉnh tề, mỗi một bộ phận đều đặn giống như một tác phẩm nghệ thuật, đây là biểu hiện rõ ràng nhất của Trùng hệ lân giáp phòng ngự không gì sánh kịp.

Mà cả người nội liễm quang mang u lam đặc thù giúp cho khí chất của Long tộc Hồn sủng càng thêm thần bí.

"Tí tách... tí tách!"

Long huyết đỏ lòm chảy dọc theo vết thương trên người tiểu Chập Long, từng giọt từng giọt nhỏ xuống lọt vào trong mắt tất cả Hồn Hoàng. Vào lúc này bọn họ có thể cảm thụ đau đớn vượt xa dĩ vãng, thậm chí còn có người nguyện ý lấy thân mình thừa nhận thương thế dùm cho đầu Long tộc kia.

Chẳng qua là thời điểm thấy rõ hình dáng đầu Long tộc kia, mọi người lập tức cảm giác được thương thế cỡ đó không thể tạo thành ảnh hưởng đối với nó.

Hơn nữa, tất cả mọi người còn phát hiện vết thương trên người nó đang từ từ khép lại.

"Một kích mãnh liệt như vậy chỉ lưu lại trên người nó vết thương nhẹ, con rồng này phòng ngự cũng quá kinh khủng đi?"

Một trận thanh âm kích động bỗng nhiên vang lên.

"Ta dám dùng cái đầu của mình đảm bảo, không quá ba mươi giây vết thương kia sẽ khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu. Đầu rồng này nắm giữ năng lực tự lành siêu cấp vô cùng hiếm thấy."

Yểm Ma cung Diệp Đào trưởng lão cũng nhịn không được nói chen vào.

"Lực công kích biến thái, lực phòng ngự biến thái, tốc độ di động biến thái, còn có năng lực tự lành biến thái. Trên thế giới này có sinh vật nào khác mang huyết thống cường đại cỡ này không?"

"Vốn là đẳng cấp chiến lực của nó chưa tới chuẩn đế hoàng, nhưng mà thực lực chân chính lại quá nghịch thiên. Nếu như cường hóa đến đẳng cấp cao hơn… không dám nghĩ, ngay cả ta cũng không dám nghĩ a...aa…!"

"À, tại sao ta cảm giác con rồng này chỉ mới chín đoạn?"

Trong lúc mọi người sợ hãi than thở, một lão Hồn Hoàng chuyên nghiên cứu Long tộc đột ngột thốt lên một câu.

Thanh âm này rất nhỏ, vốn chỉ là một câu lẩm bẩm tự hỏi mà thôi, nhưng nó lọt vào tai mọi người chẳng khác gì tiếng sấm khiến cho toàn trường nhất thời an tĩnh một mảnh.

"Chín đoạn? Đây là một đầu Long còn chưa đạt tới hình thái hoàn mỹ?"

"Các ngươi nhìn kỹ Long giác, nhìn qua giống như là thành thục nhưng còn thua kém mười đoạn chút ít. Lấy kinh nghiệm mấy chục năm nghiên cứu Long tộc, ta bảo đảm đây là một con rồng chín đoạn."

Rốt cuộc lão Hồn Hoàng tìm ra được chứng cớ xác thực, lập tức vỗ ngực xác nhận suy nghĩ của mình.

"Trời đất ơi, mới chín đoạn đã biến thái như vậy, nếu như đạt tới mười đoạn thì..."

"Lúc trước đã nghe nói Hồn Điện Sở Thần biến thái, nhưng không ngờ hắn biến thái đến trình độ này."

"Thế nhưng, biến thái quá tốt, càng yêu nghiệt càng tốt. Dương Kỳ cẩu tạp chủng chờ chết đi, ha ha ha!"

"Ha hả, Dương Kỳ chết chắc rồi!"

Tuy rằng con rồng kia không phải là đế hoàng, nhưng mà thực lực chân chính tuyệt đối không thua kém sơ đẳng đế hoàng.

Nếu đã là sơ đẳng đế hoàng, như vậy đám Hồn sủng chuẩn đế hoàng của Dương Kỳ có thể chống đỡ được mấy hiệp?

Quả nhiên đúng như mọi người dự đoán, đầu Long tộc kia bị thương đã thật sự nổi giận.

Tiểu Chập Long bộc lộ ra tốc độ khủng khiếp, sau khi hai con Báo Hoàng dốc toàn lực công kích không thu được hiệu quả như ý, nó nhanh chóng tập trung vào đầu Yêu Linh Hồn sủng ở phía xa.

Lực lượng, tốc độ, thân pháp được tiểu Chập Long dung hợp vào một kích hoàn mỹ.

Thân ảnh nó biến thành tia sáng U lam mỹ lệ phóng thẳng tới ngực đối phương.

"Ầm!"

Máu thịt bay ngang.

Từng khối nội tạng vỡ vụn rải đầy mặt đất.

Đầu Yêu Linh Hồn sủng kia không có cách nào ngăn cản tiểu Chập Long công kích, trong nháy mắt đó bị trúng đòn chết ngay lập tức.

Dương Kỳ nhìn thấy Hồn sủng của mình tử vong chỉ biết há hốc mồm ra nhìn, trong lúc nhất thời cả người cứng ngắc như tượng đá. Còn tất cả Hồn Hoàng lại cảm thấy thống khoái trước nay chưa từng có.

"Giết tốt, giết rất hay a...aa!"

"Để cho cái tên Dương Kỳ cặn bã kia biết thế nào là gieo gió gặt bão."

Tâm tình mọi người trong đoạn thời gian ngắn phập phồng lên xuống không biết bao nhiêu lần, cả đời này bọn họ chưa từng trải qua áp lực lớn như vậy. Hiện tại nhìn thấy Sở Mộ cường thế giải quyết Hồn sủng của Dương Kỳ, trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ như trút được gánh nặng ngàn cân. Tất cả cảm xúc mặt trái thoáng cái quét sạch, chỉ còn lại nội tâm hưng phấn tột độ.

"Nữ Tôn điện hạ, ngài có nhi tử như thế chính là niềm kiêu hãnh của Thiên Hạ thành chúng ta."

Yểm Ma cung trưởng lão Diệp Đào vào lúc này cũng không nhịn được, quay đầu sang nở cười vui vẻ, nói với Băng Lam.

Vốn là Liễu Băng Lam vẫn có thể khống chế tâm tình của mình, nhưng nghe thấy Diệp Đào trưởng lão nói một câu "niềm kiêu hãnh" lập tức dẫn dắt cảm xúc của nàng lên tới đỉnh điểm.

Ngay từ nhỏ Băng Lam vì vinh quang của Hồn Điện mới tiếp nhận truyền thừa Nữ Tôn, nàng bỏ qua rất nhiều thứ trong cuộc đời mình, một lòng cống hiến vì Hồn Điện. Thậm chí nàng quên mất mình có một nhi tử ở phương xa.

Nhưng mà bất luận nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ tới nhi tử của mình lại đảm nhiệm vai trò trọng đại trong trường hạo kiếp này.

Băng Lam quả thật cảm thấy chuyện này rất đáng kiêu ngạo, đồng thời trong lòng cũng nổi lên một tia áy náy và tự trách.

"Nữ Tôn điện hạ."

Diệp Đào trưởng lão chậm rãi nhìn sang, thấy nàng nước mắt chảy ròng ướt đẫm gương mặt xinh đẹp, trong lúc nhất thời cũng không biết mình đã nói sai cái gì rồi.

Đình trưởng lão, Hải Thu trưởng lão cùng với mấy vị Hồn Hoàng khác cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ trước giờ không nghĩ tới Băng mỹ nhân nổi danh khắp thiên hạ lại có ngày nước mắt rơi như mưa, biểu hiện ra một mặt yếu đuối và mỹ lệ như thế.

Liễu Băng Lam dùng tay áo lau đi vệt nước mắt đọng trên mi.

Nhưng mà lần này nàng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, mỗi lần liên tưởng đến những kinh nghiệm Sở Mộ từng trải qua, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Nàng cảm thấy kiêu ngạo vì hắn, đồng thời cũng biết mình không xứng làm mẫu thân của hắn.

Tất cả Hồn Hoàng lại càng kinh hãi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cả đám người già trẻ lớn bé chỉ ngơ ngác nhìn từng giọt nước mắt của Nữ Tôn Băng mỹ nhân nhỏ xuống mặt hồ phát ra thanh âm tí tách.

Tiểu Chập Long gầm lên phẫn nộ, một tràng long ngâm của huyết thống Thiên Thương Thanh Chập Long mang theo lực chấn nhiếp cường đại lập tức áp chế tất cả Hồn sủng có mặt tại chiến trường.

Vào lúc này vết thương do Yêu Linh Hồn sủng gây ra cũng khép lại rồi, nhưng mà Long tộc đế hoàng cao ngạo vẫn muốn giết sạch đám chuẩn đế hoàng kia, để cho chúng biết thực lực song phương chênh lệch tới mức nào.

Thương Chập Long rống giận khiến cho hai con Báo Hoàng vô cùng sợ hãi, ánh mắt chúng nó ngó chừng tiểu Chập Long không dám tiếp tục công kích.

Hai con Báo Hoàng không dám công kích, nhưng tiểu Chập Long lại muốn dùng tính mạng của chúng nó để rửa sạch sỉ nhục lúc nãy.

Tiểu Chập Long chậm rãi ngẩng đầu lên.

Từ sâu trong cổ họng bắt đầu ngưng tụ một luồng năng lượng màu xanh, đây là lực lượng chân chính đại biểu cho chủng tộc Thiên Thương Thanh Chập Long. Cộng thêm U Linh thuộc tính gia trì, uy lực lập tức tăng cường gấp rưỡi.

Long quang dần dần chuyển sang màu chàm, luồng năng lượng tập trung càng lúc càng đậm đặc.

"Rống!”

Tiểu Chập Long di động đến vị trí tốt nhất, một luồng Long quang khổng lồ bắn ra với tốc độ ánh sáng.

Luồng năng lượng hình trụ nhấc lên một trận khí lưu cuồn cuộn đánh thẳng xuống Nham Báo Hoàng.

Nham Báo Hoàng đang gia tốc lao tới vội vàng tung người nhảy sang một bên, nhưng mà tốc độ Long quang đánh tới nhanh ngoài sức tưởng tượng của nó, hiện tại mới tiến hành né tránh đã là quá muộn.

"Ầm!"

"Ầm!"

Hai tiếng nổ vang chói tai chấn động đất trời.

Tiếng thứ nhất là Long quang bắn xuyên qua núi đá phòng ngự của Nham Báo Hoàng.

Tiếng thứ hai trực tiếp đục thủng thân thể nó.

Nham Báo Hoàng nắm giữ Nham phó thuộc tính hiển nhiên là lực phòng ngự cao hơn chuẩn đế hoàng bình thường vài phần. Nhưng mà hai tầng phòng ngự vẫn không thể ngăn cản Long quang công kích.

"Ầm!"

Tầng da bằng nham thạch cứng rắn trên người Nham Báo Hoàng nổ tung, vô số đá vụn bắn ra bốn phía.

Dương Kỳ cho rằng Nham Báo Hoàng nhất định có thể ngăn cản công kích của đối thủ, nhưng Nham Báo Hoàng lại làm cho hắn thất vọng, hoặc có thể nói là hắn đánh giá Hồn sủng của mình quá cao. Nham Báo Hoàng vốn không có tư cách ngạnh kháng với tiểu Chập Long.

"Tụ hồn!"

Giọng nói Sở Mộ lạnh băng tiếp tục vang lên.

Thi thể địch nhân nằm đó, linh hồn chính là năng lượng tinh khiết nhất giúp cho tiểu Chập Long phát triển.

Tiểu Chập Long sẽ không bỏ qua món ăn mỹ vị như thế, nó giương cánh bay đến gần mạnh mẽ hấp thu linh hồn Nham Báo Hoàng vào trong cơ thể của mình.

Thế nhưng, một con Nham Báo Hoàng tử vong còn chưa đủ để tiểu Chập Long nguôi giận.

"Giết sạch!"

Sở Mộ khẽ gật đầu với tiểu Chập Long, ý bảo nó tự do hành động, không cần phải kiêng kị cái gì.

Chiến trường chỉ còn lại có một con Lôi Báo Hoàng sợ hãi đến mức đứng yên bất động, tiểu Chập Long cần phải kiêng kị sao?

Tiểu Chập Long chuyển cặp mắt hung tàn khóa chặt Lôi Báo Hoàng, những tia chớp vờn quanh người Lôi Báo Hoàng căn bản không có tính uy hiếp đối với nó.

Lôi Báo Hoàng công kích chỉ có thể lưu lại chút ít thương tích trên người tiểu Chập Long, nhưng vậy thì thế nào? Chủng tộc Thiên Thương Thanh Chập Long xưa nay vốn không có khái niệm bị thương nhẹ, chỉ cần trì hoãn giây lát khẳng định hồi phục như cũ.

Dưới tình huống một chọi một, chủng tộc Chập Long ưa thích nhất là cận chiến cường sát.

Lôi Báo Hoàng lúc này biến thành một con chó nhà có tang, hoặc là một đầu sơn dương béo mập trong mắt tiểu Chập Long. Sau khi xuất hiện trước mặt đối phương, tiểu Chập Long dùng cánh đập Lôi Báo Hoàng bay lên trời cao.

Lôi Báo Hoàng còn đang lơ lửng ở giữa không trung, thân ảnh tiểu Chập Long đã hiện ra phía trên đỉnh đầu nó.

Tiểu Chập Long mở miệng lần nữa, đạo Long quang thứ hai bắn thẳng tới Lôi Báo Hoàng.

Long quang oanh kích ngay phần đầu Lôi Báo Hoàng, luồng năng lượng cường hãn bỗng nhiên mở rộng ra hóa thành cột trụ màu u lam khổng lồ.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Đại địa cứng rắn lập tức bị đào ra một cái hố kinh tâm động phách.

Thi thể Lôi Báo Hoàng biến mất vào trong không khí, ngay cả tro cặn cũng không nhìn thấy.

"Đã chết… chết hết rồi!"

Dương Kỳ đứng ở gần đó hai chân phát run, thân thể lảo đảo chực ngã.

Năm hồn bị thương khiến cho Dương Kỳ rơi vào trạng thái choáng váng, thậm chí hắn không còn cảm giác thân thể mình tồn tại.

"Vù vù vù vù!”

Một cái bóng đen u ám bỗng nhiên xuất hiện ở trên đầu Dương Kỳ.

Dương Kỳ động cũng không dám động, bởi vì hắn biết trên đầu mình là con rồng kinh khủng kia.

"Linh hồn của ngươi, ta nhận!"

Thanh âm Sở Mộ chậm rãi truyền ra.

“Xẹt!”

Tiểu Chập Long đánh xuống một trảo, thân thể Dương Kỳ nát bấy như tương.

Dương Kỳ tử vong quá mức thê thảm, máu tươi văng ra khắp nơi, thân thể không còn một mẩu toàn vẹn. Cảnh tượng máu tanh bạo lực này nhanh chóng đập vào mắt đám Hồn Hoàng ở phía bên kia hồ nước.

Dương Kỳ chết càng thảm lại càng đại khoái nhân tâm, đám Hồn Hoàng đồng loạt hô to thống khoái. Trong lòng chợt có ý nghĩ giống nhau.

“Cái tên Dương Kỳ làm phản đồ Thiên Hạ thành xem như chết không hết tội. Hơn nữa, thân là Hồn Hoàng lại đi làm chó cho người ta sai vặt, chết rất tốt. Sở Thần tiểu tử giết vô cùng đẹp mắt.”

Dĩ nhiên, mọi người sẽ không quên mất ở gần đó còn có một tên đáng chết.

Thế nhưng, Dương Kỳ đã bị Sở Mộ giết, tiếp theo Sở Mộ chỉ cần tùy tiện trợ giúp Hàn Kim Lăng một tay thì Hắc Đình không phải biến thành chó rơi xuống nước, gà mắc dây thun hay sao?

"Phế vật… phế vật... phế vật!"

Hắc Đình đang đại chiến với Hàn Kim Lăng giận đến nổ phổi. Hắn cho Dương Kỳ thu thập một tên tiểu tử hơn hai mươi tuổi, ngươi bắt không được coi như xong, thế mà trong thời gian ngắn lại bị người ta giết bốn con chủ sủng, cuối cùng ngay cả tính mạng của mình cũng bồi vào.

Hắc Đình đã từng thấy qua đồng đội củi mục, nhưng chưa từng chứng kiến đồng đội ngu như heo.

Lấy chiến lực của 5 đầu chuẩn đế hoàng vẫn miễn cưỡng có thể đánh một trận với 1 đầu sơ đẳng đế hoàng, chỉ cần không bị đánh bại từng con kéo dài thời gian hiển nhiên không thành vấn đề. Dương Kỳ nắm trong tay 4 đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng, hơn nữa trong đó có hai con chủ sủng có được phó thuộc tính. Cho dù người ta có Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng thì sao chứ? Đánh không lại còn không biết trì hoãn thời gian?

Vốn là Hắc Đình đang nắm ưu thế, định phái một đầu sơ đẳng đế hoàng chạy qua trợ giúp con heo kia. Kết quả cái đầu heo này lại chết trong tay địch nhân nhanh ngoài dự liệu của hắn.

Phế vật này chết thì chết, Hắc Đình làm sao thương tiếc hắn? Nhưng bởi vì cái tên phế vật chết đi, bản thân lại chẳng phải là đợi người ta quần công hay sao?

"Ha ha ha ha! Tạp chủng, theo Hàn gia gia đại chiến năm trăm hiệp nào!"

Hàn Kim Lăng cũng cười lên thống khoái, trực tiếp mở miệng mắng to không chút khách khí.

Hàn Kim Lăng vốn biệt khuất đã lâu, vào lúc này đã có thể ngẩng cao đầu hãnh diện rồi, không thể không nói Sở Thần làm đồng đội biểu hiện quá tốt.

Tinh thần Hàn Kim Lăng biến hóa hoàn toàn ngược lại với Hắc Đình. Mới đầu Hắc Đình muốn Dương Kỳ giết Sở Mộ, sau đó giảm dần chỉ hi vọng hắn có thể kiên trì lâu thêm một chút. Cuối cùng Dương Kỳ bị giết rớt khiến cho trận chiến này bỗng nhiên nghiêng về một phía.

Hàn Kim Lăng mới đầu chỉ hi vọng Sở Mộ có thể kiên trì trong tay Dương Kỳ lâu một chút. Kết quả Sở Mộ dứt khoát giết chết Dương Kỳ ngoài tưởng tượng của hắn, từ đó thế trận nghịch chuyển xem như có thể đoán được kết quả cuối cùng rồi.

Tình hình chiến đấu hoàn toàn thay đổi, Hàn Kim Lăng gánh vác trách nhiệm nặng nề liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như Hàn Kim Lăng là nữ nhân khẳng định là muốn lấy thân tương báo Sở Mộ, ngoài ra không có thứ gì có thể diễn tả được sự cảm kích của hắn.

"Hắc Đình, lần này ngươi chết chắc rồi, cuồng đi, ngạo đi, đã làm một con chó rồi còn muốn khoe khoang cái gì, ha ha ha!"

Hàn Kim Lăng lòng tin tăng vọt, khống chế Hồn sủng càng thêm tùy tâm tùy ý, từ thế bị động chuyển sang chủ động, tiến công cuồng dã bạo lực làm cho Hắc Đình liên tiếp bại lui.

"Hừ, muốn giết Hắc Đình ta? Chỉ bằng vào hai người các ngươi?"

Hắc Đình khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Vừa mới dứt lời, Hắc Đình nhảy lên trên người Yêu Linh sơ đẳng cấp đế hoàng, 3 đầu Hồn sủng khác nhanh chóng tạo thành hàng rào bảo vệ.

Trong lúc đối chiến với Hắc Đình, Hàn Kim Lăng đã chết mất 1 đầu chuẩn đế hoàng, bây giờ tên kia rõ ràng là muốn quay đầu chạy trốn, trên đời này có chuyện dễ dàng vậy sao?

Hàn Kim Lăng không nghĩ tới Hắc Đình đã chuẩn bị chạy trốn từ sớm, thì ra hắn lúc nãy cố ý chiến đấu phòng thủ tiêu cực là vì chuyện này. Mắt thấy Hắc Đình và Yêu Linh quay đầu về phía hướng khác, Hàn Kim Lăng giận dữ gầm lên.

Coi như không thể trừ đi khối u ác tính Hắc Đình, chỉ vì đầu Hồn sủng mới chết đi kia, Hàn Kim Lăng kiên quyết cho Hắc Đình đào thoát.

Năm mươi mấy vị Hồn Hoàng chung quanh hồ nước cũng có ý nghĩ tương tự Hàn Kim Lăng, bọn họ trước đó không lâu oán hận không thể tự mình tiến vào Bất Hủ thành chém chết hai tên bại hoại Hắc Đình và Dương Kỳ.

Bây giờ đại thế đã nằm trong tay, bọn họ làm sao nguyện ý nhìn Hắc Đình chạy trốn.

Nhưng mà động tác của Hàn Kim Lăng vẫn chậm một bước, toàn bộ Hồn sủng đã phát động công kích nhưng cái tên Hắc Đình hèn hạ cực kỳ máu lạnh, trực tiếp hi sinh đầu Thú hệ chuẩn đế hoàng tăng tốc chạy về phương xa.

Dưới tình huống thực lực cân bằng, rất khó giữ lại nếu đối phương một lòng muốn chạy trốn.

"Hừ, sau khi bẩm báo đại thủ lĩnh, hai người các ngươi cuối cùng vẫn phải chết."

Hắc Đình quay đầu lại tuôn ra một câu oán độc.

"À? Thì ra nơi này còn có ngươi, hay là chúng ta bình tĩnh ngồi xuống từ từ nói chuyện?"

Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lẽo bay vào trong tai Hắc Đình.

Hắc Đình rùng mình một cái, vội vàng xoay đầu lại liền phát hiện Sở Mộ và con rồng quỷ dị kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt mình. Hiển nhiên là đối phương đã nhận ra ý đồ chạy trốn của hắn từ trước.

"Muốn chết? Ngươi cho rằng ta cũng nhu nhược giống như tên Dương Kỳ phế vật kia?"

Hắc Đình tức giận tím mặt, thấy Sở Mộ và đầu Long tộc đã ngăn chặn ở phía trước, trực tiếp mệnh lệnh cho Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng đánh tới tiểu Chập Long.

Khí thế sơ đẳng đế hoàng và chuẩn đế hoàng hoàn toàn bất đồng, Hàn Kim Lăng thấy Sở Mộ hành động lỗ mãng như thế cũng kinh hãi thất sắc, vội vàng dùng hồn niệm hét lớn:

"Sở Thần, để cho hắn đi, ngươi ngăn không nổi hắn!"

"Đã muộn, trước khi đi ta cũng phải thu chút lợi tức."

Hắc Đình cười lên âm lãnh, đồng thời cũng chế nhạo Sở Mộ không biết tự lượng sức mình.

"Công kích hắn!"

Hắc Đình hạ lệnh cho 2 đầu sơ đẳng đế hoàng.

Hai đầu Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng một trước một sau, đồng thời ngăn cản trước mặt Sở Mộ và tiểu Chập Long.

Nhưng mà mọi người không nghĩ tới Sở Mộ đối mặt hai con sơ đẳng đế hoàng không hề lộ vẻ sợ hãi chút nào, chính hắn cũng phát ra chỉ lệnh công kích đối với tiểu Chập Long.

"Thiên U Tập."

"Rống!”

Tiểu Chập Long gầm lên một tiếng cuồng bạo, thân thể ngưng tụ hơn ngàn Tử hồn tạo thành lực lượng cực kỳ quỷ dị.

Sau đó lực lượng Tử hồn dung nhập vào trong móng vuốt tiểu Chập Long, kỹ năng Thiên U Tập phát động.

Chính diện đối kháng.

Tiểu Chập Long rõ ràng là muốn dùng lực lượng va chạm với hai đầu Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng.

Mọi người thấy một màn này liền hít vào một hơi rét lạnh, mặc dù bọn họ rất hi vọng lưu lại Hắc Đình, nhưng lại càng không muốn nhìn thấy Sở Mộ bị thương tổn.

Tất cả người sợ hãi không dứt, ngay cả Hàn Kim Lăng cũng thất kinh hồn vía. Nhưng người trong cuộc là Sở Mộ lại vô cùng trấn định.

Nếu đổi lại là mấy phút trước, Sở Mộ sẽ không biết lỗ mãng ngăn cản trước mặt Hắc Đình như vậy, dù sao đối phương cũng có 2 đầu sơ đẳng đế hoàng. Cho dù thành công lưu hắn lại, chính mình cũng có thể tổn thương mấy hồn.

Nhưng mà tình hình lúc này lại hoàn toàn khác, sau khi giết chết Dương Kỳ, Sở Mộ cũng không cần sợ hãi Hắc Đình nữa.

Bởi vì một khắc kia, Sở Mộ mừng rỡ phát hiện đẳng cấp U Linh Long thông qua linh hồn 4 đầu chuẩn đế hoàng bao gồm cả Dương Kỳ nuôi dưỡng đã chính thức tiến nhập lĩnh vực đế hoàng.

Đẳng cấp U Linh Long tiến vào đế hoàng cũng có nghĩa là thực lực tiểu Chập Long sánh ngang sơ đẳng đế hoàng chân chính.

Lấy trình độ thực lực Tiểu Chập Long hiện tại, Sở Mộ có lý do gì không chiến?

Có thể nói vào thời điểm này, Sở Mộ đã muốn thu luôn linh hồn Hắc Đình và đám Hồn sủng của hắn.

Thực lực tiểu Chập Long tăng cường hai cấp bậc, uy lực kỹ năng Thiên U Tập gia trì hơn ngàn Tử hồn cũng mạnh hơn Bách U Tập gấp mấy lần.

Thiên Ảnh U Long cuồng dã chiếm đoạt một phiến không gian rộng lớn, trước hết thôn phệ Thú hệ sơ đẳng đế hoàng của Hắc Đình.

Mỗi một đạo Thiên Ảnh U Long ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cho dù Thú hệ đế hoàng công kích giống như sóng biển mãnh liệt cũng bị sinh sôi đè xuống.

Không tới một giây sau, Thú hệ sơ đẳng đế hoàng đã bị Thiên U Tập nuốt mất.

Hắc Đình ở phía sau tận mắt nhìn thấy kỹ năng bá đạo như thế, mặt mày lập tức cứng ngắc trong nháy mắt.

"Rống rống rống!”

Ngàn đầu U long gầm thét phát ra khí tức tựa như thiên quân vạn mã, sau khi giải quyết Thú hệ sơ đẳng đế hoàng uy lực cũng không giảm bớt chút nào. Mà mục tiêu kế tiếp chính là Hắc Đình - Yêu Linh sơ đẳng đế hoàng.

Ngàn con rồng giương nanh múa vuốt bộc phát khí thế bàng bạc, Yêu Linh hệ Hồn sủng không có khả năng né tránh, chỉ lát sau đã biến mất trong đám mây năng lượng cuồng bạo. Kết cuộc cũng không khác gì Thú hệ sơ đẳng đế hoàng lúc trước.

Về phần một con Hồn sủng chuẩn đế hoàng khác hoàn toàn là không có năng lực chống đỡ, chỉ mới chạm vào làn sóng xung kích đã bị đánh văng ra xa, bộ dạng yếu ớt cùng cực.

"Ù ù ù ù ù ù!”

Dưới mặt đất xuất hiện vô số khe rãnh, khí lưu hỗn loạn điên cuồng càn quét không gian.

Cảnh tượng kinh hoàng kia lọt vào trong mắt Hàn Kim Lăng làm cho hắn ngạc nhiên không dứt.

Loại uy lực này đâu có phải là sơ đẳng đế hoàng bình thường có thể đánh ra?

Hồn sủng của Sở Thần rốt cuộc là chủng tộc gì? Tại sao thực lực nó bỗng nhiên tăng vọt, trong đoạn thời gian ngắn nhưng khí thế và lực phá hoại biến hóa nghiêng trời lệch đất.

"Ùng ùng ùng!"

Kỹ năng kéo dài thêm một phút, Hàn Kim Lăng từ từ khôi phục tinh thần, tập trung quan sát tình huống.

Chỉ cần quét mắt một cái là có thể thấy hết khu vực Trấn Yêu Bi, ngoại trừ hồ nước không bị hao tổn, những địa phương khác đã bị tàn phá không chịu nổi.

Ngoài mấy trăm thước, Thú hệ đế hoàng nằm gục dưới mặt đất, máu đen dính đầy người không ngừng kêu thảm. Lúc trước Thú hệ sơ đẳng đế hoàng chiến đấu với Hàn Kim Lăng đã bị thương không nhẹ.

Lần này Thiên U Tập công kích đánh cho nó thương tích đầy mình, cho dù không chết nhưng cũng mất đi lực chiến đấu.

Cách đó xa hơn trăm thước, Hắc Đình đầu tóc rối loạn, y phục lam lũ trơ mắt nhìn hết thảy mọi thứ diễn ra. Bên cạnh hắn chỉ còn lại một đầu Yêu Linh phòng ngự tương đối thấp.

Đầu Yêu Linh sơ đẳng đế hoàng này thương thế nhẹ hơn một chút, trên người chỉ bị đánh nát bảy tám chỗ, vì thế động tác cũng chậm lụt vài phần.

Còn dư lại một đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng bị đánh bay ra xa, không biết hiện tại bị chôn ở địa phương nào. Sợ rằng nhất thời không thể trở về kịp lúc.

“Coi trọng hắn, đừng để hắn chạy trốn.”

Sở Mộ quay đầu sang nói với Hàn Kim Lăng.

Hàn Kim Lăng mới vừa khôi phục tinh thần như cũ, vội vàng ra lệnh cho hai con sơ đẳng đế hoàng bay về phía Hắc Đình.

Hắc Đình vốn muốn dốc toàn lực tìm một con đường sống, nhưng không ngờ đầu Long tộc của Sở Mộ thi triển ra kỹ năng quá mức kinh khủng. Hiện tại Yêu Linh hệ Hồn sủng bên cạnh đã bị thương tổn nặng nề, làm sao có thể chạy thoát khỏi hai con sơ đẳng đế hoàng của Hàn Kim Lăng.

"Đây… đây rốt cuộc là chủng tộc á long nào?"

"Lúc nãy rõ ràng chỉ có thực lực sơ đẳng đế hoàng bình thường, tại sao trong thời gian ngắn lại tăng cường nhanh chóng như thế?"

"Thật sự nó chỉ mới chín đoạn?"

Thanh âm nghi vấn lập tức vang lên ồn ào, náo nhiệt.

Những gười ở chỗ này không phải là Hồn sủng sư tam giáo cửu lưu, bọn họ chính là đội ngũ Hồn Hoàng tối cường trên đại lục. Thế mà ngay cả bọn họ cũng không nhận ra nguyên nhân tại sao Hồn sủng của Sở Mộ đột nhiên tăng cường thực lực.

Thật khó tưởng tượng một thanh niên hơn hai mươi tuổi lại có được một đầu Hồn sủng Long tộc kỳ dị như thế.

"Nữ Tôn điện hạ, sinh vật kia đến tột cùng là chủng tộc á long nào? Trước giờ ta vẫn tưởng rằng mình đã hiểu rõ thấu triệt đối với Long tộc rồi. Nhưng bây giờ vẫn không nghĩ ra Long tộc lại có huyết thống cường đại như vậy."

Hải Thu trưởng lão cũng lộ ra vẻ mặt mịt mờ, quay sang hỏi Liễu Băng Lam.

Lúc này Băng Lam đã khôi phục bình tĩnh trở lại, nhưng chính nàng cũng không biết Sở Mộ nuôi dưỡng cái loại rồng gì. Chỉ có điều nàng từng nghe Ly lão nhi khoe khoang con rồng này rất lợi hại, vô cùng đặc thù. Sau đó lại còn ngẩng cao đầu hãnh diện bảo rằng đó là công lao của mình

"Rống rống rống!"

Tiểu Chập Long thở ra một ngụm trọc khí, sau đó gầm lên một tiếng cuồng bạo, hai cánh đập mạnh bay lên trời cao rồi lao thẳng xuống vị trí Thú hệ sơ đẳng đế hoàng trọng thương.

Thể lực Thiên Thương Thanh Chập Long cường đại không thể nghi ngờ, nếu đổi lại là những Hồn sủng khác thi triển ra kỹ năng mạnh như vậy nhất định phải trải qua nghỉ ngơi điều dưỡng. Nhưng ttiểu Chập Long chỉ hô hấp một lần đã tiếp tục dũng mãnh giết tới, huyết thống chủng tộc cao cấp biểu hiện ra ưu thế cực kỳ rõ ràng.

Thú hệ sơ đẳng đế hoàng đã bị trọng thương nhúc nhích không nổi, làm sao có thể tránh thoát vận mệnh tử vong?

Tiểu Chập Long mở rộng hàm răng sắc bén, trực tiếp cắn đứt Thú hệ sơ đẳng đế hoàng thành hai đoạn.

Máu tươi phun trào như suối, Thú hệ sơ đẳng đế hoàng hoàn toàn không có khả năng phản kháng, cuối cùng đã chính thức tử vong trong miệng tiểu Chập Long.

Vì muốn bù đắp năng lượng hao tổn, tiểu Chập Long trực tiếp nuốt khối nội tạng kết tinh xuống bụng.

Không những là nội tạng kết tinh, giá trị hữu dụng lớn nhất của Thú hệ sơ đẳng đế hoàng chính là linh hồn. Tiểu Chập Long cũng không ngần ngại hấp thu vào trong Long Hồn châu.

"U Linh Long đã bước vào cấp đế hoàng, muốn tăng cường thêm một bậc phải cắn nuốt linh hồn mạnh hơn. Hiện tại hấp thu linh hồn đẳng cấp sơ đẳng đế hoàng không có biểu hiện gì rõ rệt."

Sở Mộ cố ý xem xét trạng thái U Linh Long, nhưng lần này hắn lộ vẻ thất vọng.

U Linh Long vẫn là chuẩn đế hoàng, đẳng cấp chiến lực cũng không có tăng cường. Xem ra thực lực tiểu Chập Long không thể nào gia tăng vô hạn, đến bây giờ Tử hồn sơ đẳng đế hoàng rất khó thỏa mãn nhu cầu của U Linh Long.

Tiểu Chập Long nhất định đánh không lại Hồn sủng trung đẳng đế hoàng, tính đi tính lại có lẽ sau này hắn phải tìm cách cường hóa thuộc tính cho nó mới được.

Tuy rằng không có phát huy hiệu quả cụ thể, nhưng Sở Mộ vẫn hiểu được đạo lý góp gió thành bão, đầu Yêu Linh sơ đẳng cấp đế hoàng kia cũng không thể bỏ qua. Hơn nữa, linh hồn cấp bậc Hồn Hoàng của Hắc Đình cũng tương đương với Tử hồn cấp đế hoàng, thôi thì nhân tiện thu luôn một thể.

Đã có Hàn Kim Lăng chỉ huy hai con sơ đẳng đế hoàng nhìn chằm chằm, Hắc Đình hiển nhiên không có cách nào chạy trốn.

Một lát sau, Hàn Kim Lăng đã chế phục Yêu Linh đế hoàng.

Chỉ tiếc là đầu Yêu Linh đế hoàng này đã bị những Hồn sủng khác công kích mất đi rất nhiều sinh mạng lực, vì thế tiểu Chập Long không có cách nào sử dụng Tụ Hồn châu thu nạp linh hồn của nó.

Thiên Thương Thanh Chập Long nắm giữ kỹ năng chủng tộc Tụ Hồn thông qua quá trình chiến đấu đả thương địch nhân, thường thường sinh mệnh trôi qua bao nhiêu sẽ lưu lại ấn ký bấy nhiêu. Chỉ khi nào lực lượng thương tổn đạt tới bảy mươi phần trăm trở lên, Thiên Thương Thanh Chập Long mới có thể sử dụng năng lực Tụ Hồn chuyển hóa linh hồn đối phương thành lực lượng của mình.

Nếu như Thiên Thương Thanh Chập Long có thể sử dụng Long Hồn châu thu nạp hết thảy Tử hồn, vậy thì Sở Mộ hoàn toàn có thể để cho đám Hồn sủng đế hoàng của mình đánh cho một con sơ đẳng đế hoàng biến thành tàn phế. Sau đó tiểu Chập Long giải quyết cuối cùng rồi hấp thu linh hồn. Nhưng thiên đạo ắt có đạo lý, có ưu tất có khuyết, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.

"Giết ta đi! Các ngươi đừng mơ tưởng hỏi ra điều gì từ miệng của ta."

Hắc Đình trực tiếp bày ra bộ dạng xương cứng khó gặm, bộ dạng cho thấy không hề sợ hãi Hàn Kim Lăng tiến hành bức cung.

Sở Mộ vốn không phải là hạng người lương thiện, trực tiếp dùng kỹ năng Bạch Yểm Ma thiêu đốt linh hồn Hắc Đình, bức bách hắn nói ra hết thảy.

Đáng tiếc là Sở Mộ không được như ý, có lẽ Hắc Đình đã bị thiếu nữ phản bội cắm vào một đạo tinh thần phong bế hoặc khống chế gì gì đó. Cho dù đã bị linh hồn ma diễm hành hạ thê thảm vẫn không có nhả ra một câu nửa chữ.

"Giết đi, hắn sẽ không nói đâu!"

Linh hồn ma diễm cũng không bức bách được hắn, vậy thì tên này đã mất đi tác dụng.

Lần này Sở Mộ nắm chắc thời cơ, dùng hồn niệm bảo tiểu Chập Long xử lý Hắc Đình.

Linh hồn đẳng cấp Hồn Hoàng tương đương với Tử hồn sơ đẳng đế hoàng, chỉ tiếc là năng lượng nhiêu đó không ảnh hưởng nhiều đối với U Linh Long.

Sở Mộ cũng không nóng nảy, thực lực tiểu Chập Long hiện tại đã nằm ngoài dự tính của hắn. Sau khi đạt tới mười đoạn chắc chắn sẽ tăng cường một mảng lớn, huống chi hắn còn chưa tiến hành cường hóa thuộc tính.

"Hàn đại ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi tới cứu chúng ta ra ngoài?"

San tiểu thư một mực reo hò trợ uy từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng la thét chói tai rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, từ từ tiến tới gần hỏi thăm Hàn Kim Lăng.

"Ách! Không phải, chuyện này rất dài dòng."

Hàn Kim Lăng thật sự lúng túng, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

Thế là hắn đành phải kể lại từ chỗ Vong Giới môn đóng cửa, bản thân mình gánh vác sứ mạng trọng yếu cho Sở Mộ và San tiểu thư nghe.

Nào là bảy tòa Trấn Yêu Bi, bảy đại Thánh sủng cổ xưa, bảy vị dũng sĩ tiến vào Bất Hủ thành một đường quyết tử.

Sau khi nghe xong đoạn tin tức này, trong lòng Sở Mộ rung động vô cùng, không nghĩ tới ở trong Bất Hủ thành lại còn tồn tại Thánh sủng cổ xưa. Hơn nữa, mỗi đầu Thánh sủng đều có thực lực đế hoàng đỉnh phong.

San tiểu thư cũng không biết có chuyện như vậy, trải qua kinh ngạc hồi lâu mới mở miệng nói:

"Nói như vậy, trận chiến này liên quan đến Thiên Hạ thành tồn vong rồi?"

"Đúng vậy, ta nhận nhiệm vụ đi tới một tòa Trấn Yêu Bi tương đối gần. Nếu có thể thức tỉnh một con Thánh sủng cổ xưa đầu tiên thì nguy cơ cũng sẽ giảm bớt vài phần."

Hàn Kim Lăng hít thở sâu một hơi, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ lộ vẻ kích động:

"Lần này đúng là nhờ có Sở Thần ngươi, nếu không bảy người chúng ta khẳng định rơi vào tình huống tràn ngập nguy cơ, cửu tử nhất sinh rồi."

San tiểu thư vội vàng xoay người lại, dùng ngữ khí kinh ngạc nói với Sở Mộ:

"Ngươi lại cứu Thiên Hạ thành?"

Ở trong mắt San tiểu thư, mấy ngày trước Sở Mộ liều mạng chạy trốn liên tục phá hủy phong ấn trong Bất Hủ thành làm cho nguy hiểm gia tăng tới mức chóng mặt, lúc đó nàng âm thầm đánh giá cái tên này còn ác độc hơn cả nhóm đạo tặc kia. Thế mà chỉ trong chớp mắt, Sở Mộ đã biến thành anh hùng rồi.

"Thì ra trận chiến đấu vừa rồi trọng yếu như vậy?"

Sở Mộ trợn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói ra một câu vô cùng đơn giản.

Trước đó hắn chỉ thuần túy muốn thu thập Dương Kỳ và Hắc Đình, ai bảo bọn hắn truy đuổi mình mười mấy ngày không tha chứ?

Nếu như biết trận chiến này là để thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa, quan hệ đến trấn áp Bất Hủ thành bạo loạn, ảnh hưởng đến Thiên Hạ thành tồn vong. Thời điểm Sở Mộ chiến đấu với Dương Kỳ không thể nào bình tĩnh như thế.

"À, ngươi biết làm sao rời khỏi nơi này không?"

Sở Mộ thuận tiện hỏi một câu.

Anh hùng thuộc về anh hùng, nhưng con người Sở Mộ xưa nay không thích chịu thiệt, an toàn vẫn luôn được đặt lên hàng đầu.

"Không biết, bảy người chúng ta đều ôm tâm tư không còn mạng quay về, đường sống duy nhất chính là thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa trấn áp bạo loạn. Sau đó chờ đợi Vong Giới môn mở ra."

Hàn Kim Lăng lắc đầu nói.

"Vậy muốn rời khỏi Bất Hủ thành phải đánh thức tất cả Thánh sủng cổ xưa?"

Sở Mộ lầm bầm tự hỏi.

"Cứu vớt Thiên Hạ thành sao? Chuyện này đúng là làm cho người ta kích động nha!"

Nghe thấy Sở Mộ có dự định thức tỉnh tất cả Thánh sủng cổ xưa, San tiểu thư lập tức nhảy chồm lên, nét buồn bã lúc nãy thoáng cái biến sạch.

San tiểu thư là tuần tra quan của Bất Hủ thành, trong lòng nàng chính là đại biểu cho chính nghĩa giám sát đám Hồn sủng tù tội này. Từ trước tới nay dù nàng có nằm mơ cũng muốn thi hành một nhiệm vụ kinh động thiên hạ.

Lần này vô tình bị giam trong Bất Hủ thành, kinh nghiệm không biết bao nhiêu lần hiểm tử hoàn sinh. Bây giờ biết được có đại sự phát sinh, cho dù có trả giá cao cỡ nào nàng cũng muốn đoạt lấy phần vinh quang kia.

"Sa sa sa!"

Tiểu Chập Long chậm rãi xoay đầu qua, dùng ánh mắt và thanh âm khinh bỉ bắn sang nữ nhân chỉ biết đứng trên lưng mình la hét chói tai, ý bảo là:

“Để xem ngươi có thể ra bao nhiêu sức mà ở đó bày đặt hưng phấn!”

Không ngờ San tiểu thư lại hiểu được ánh mắt tiểu Chập Long biểu lộ điều gì, nàng lập tức chống nạnh, bộ ngực phập phồng tức giận, vừa thở vừa nói:

"Bản cô nương biết vị trí của bảy tòa Trấn Yêu Bi, hơn nữa còn có thể chỉ ra lộ tuyến ngắn nhất, an toàn nhất."

Hàn Kim Lăng cũng cười ha hả, mở miệng nói:

"Ta dựa theo Nữ Tôn chỉ thị thức tỉnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu. Sở Thần, phiền toái ngươi hộ tống giúp ta, tận lực đừng cho những sinh vật khác tiếp cận, ta cần chút ít thời gian để phá giải phong ấn."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất