Sủng Mị

Chương 812: Anh hùng bảo mạng

"Hàn đại ca, ngươi yên tâm mở phong ấn đi."

San tiểu thư nói.

Sở Mộ gật đầu đồng ý, bất kể là vì mình hay là mẫu thân Băng Lam, cũng có thể là vì hàng tỷ dân chúng Thiên Hạ thành. Sở Mộ bắt buộc phải tốc toàn lực ứng phó, cố gắng hoàn thành sứ mạng trọng đại này.

Dĩ nhiên, Sở Mộ không có biểu hiện kích động giống như San tiểu thư.

Bởi vì Sở Mộ biết thiếu nữ phản bội không thể nào chỉ chôn hai con cờ Hắc Đình và Dương Kỳ tại Bất Hủ thành, nhiệm vụ lần này chắc chắc gian khổ vượt xa những lần xâm nhập Mê giới trước kia.

Hàn Kim Lăng bắt đầu tập trung vào việc thức tỉnh Mính Tiên Điểu.

Tại bên kia hồ nước, đám Hồn Hoàng tất nhìn thấy Hàn Kim Lăng lẩm nhẩm đọc chú ngữ mà Nữ Tôn hướng dẫn trước đó, bọn họ thật sự hi vọng Hàn Kim Lăng có thể thức tỉnh đầu Thánh sủng cổ xưa đầu tiên.

Quá trình này sẽ hao phí chút ít thời gian, đến tận lúc này tất cả Hồn Hoàng vẫn chưa thể thanh tĩnh như cũ, cả đám người nín thở ngưng thần ngó chừng Hàn Kim Lăng không dám nháy mắt một cái. Vận mạng hàng tỷ người trong Thiên Hạ Cảnh chính là phụ thuộc vào đoạn thời gian ngắn ngủi mấy phút này thôi.

San tiểu thư rất là tích cực, tựa như đổi thành một con người khác bắt đầu lôi kéo Sở Mộ ngồi xuống gần đó chỉ dẫn đường đi tới sáu tòa Trấn Yêu Bi còn lại. Sau đó mới nhấn mạnh một câu:

"Kế tiếp chúng ta sẽ đi tới nơi này, tòa Trấn Yêu Bi này ở gần nhất, rất có thể đã có một nhóm hắc đạo phục kích sẵn. Chúng ta phải nhanh chóng chạy qua đó báo tin và trợ giúp người khác thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa."

"Này này, ngươi có nghe ta nói không? Đây là đại sự liên quan đến vận mệnh Thiên Hạ thành, là cứu vớt vô số tính mạng nhân loại, phiền toái ngươi nghiêm túc nhận thức một chút có được hay không?"

San tiểu thư vô cùng giận dữ, bởi vì nàng nói nhiều như vậy nhưng Sở Mộ hoàn toàn xem nàng không hề tồn tại. Hơn nữa, nàng còn phát hiện cái tên Sở Mộ này bình tĩnh đến mức quá phận, hình như là không có bao nhiêu nhiệt tình với việc cứu vớt thế giới nhân loại. Từ biểu hiện bên ngoài của hắn giống như là thuận tiện thì làm, còn không thì bỏ qua cũng không sao cả.

"Ngươi có nhớ đám mây đỏ kia xuất hiện từ lúc nào không?"

Ánh mắt Sở Mộ nhìn tới đám Yêu Vân cách đó không xa, mở miệng dò hỏi.

"Ta làm sao biết, ai thèm quan tâm đám mây làm gì, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không đó?"

San tiểu thư buồn bực kêu lên.

Sở Mộ khẽ nhíu mày.

Hắn nhớ là thời điểm chiến đấu với Dương Kỳ, bên phía đường chân trời đã có đám mây đen dày đặc xuất hiện, nhưng tuyệt đối không có hiện tượng kinh khủng như hiện tại. Trước mắt hắn bây giờ là một nửa bầu trời bị nhuộm thành một màu đỏ rực, yêu khí lan tràn giăng đầy không gian, che kín cả đại địa.

"Bao lâu nữa Mính Tiên Điểu mới thức tỉnh?"

Trong lòng Sở Mộ sinh ra dự cảm rất xấu, lo lắng hỏi.

Đây là trực giác sinh tồn Sở Mộ rèn luyện được từ những lần trải nghiệm sinh tử, mỗi lần sắp có nguy hiểm phát sinh, trong tiềm thức hắn sẽ sinh ra cảm giác báo động.

"Có thể mất thời gian chừng nửa nén nhang."

San tiểu thư nhìn thoáng qua Hàn Kim Lăng đang tập trung tinh thần niệm chú ngữ, mở miệng hồi đáp.

Hai hàng chân mày trên trán Sở Mộ càng lúc càng nhíu chặt.

Bởi vì … đám Yêu Vân kia đang tiến tới gần.

Sở Mộ thậm chí có thể nghe thấy mùi hương gay mũi từ đàng xa bay tới, đây là mùi vị cực độ nguy hiểm, đây là điềm báo sắp tới sẽ phát sinh chuyện tình ảnh hưởng đến tính mạng hắn. Tinh thần hắn lúc này căng thẳng vô cùng.

"Đến tột cùng là chuyện gì, tại sao lòng ta lại bất an như thế? Chẳng lẽ là do ta quá lo lắng?"

Sở Mộ ngó chừng đám Yêu Vân càng lúc càng gần, âm thầm suy tính những khả năng có thể xảy ra.

Hoàn cảnh chung quanh gió êm sóng lặng, ngay cả sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới cũng không có một chút động tĩnh.

Thậm chí không biết từ lúc nào những khu vực lân cận im ắng dị thường, một tiếng gầm gừ của hung thú cũng không có. Trong phương viên mấy chục dặm quanh Trấn Yêu Bi bỗng nhiên tĩnh mịch đáng sợ.

"Không có tiếng động, đúng, tại sao không có thanh âm nào hết?"

Ngay lúc này Sở Mộ đứng bật dậy, hắn đã nhận ra sự tình khác thường ở chỗ nào.

Giọng nói Sở Mộ không lớn, nhưng lại vang vọng trong không gian trống trải khiến cho lòng người lạnh giá.

"Ngươi làm cái gì đó? Không có thanh âm đã nói lên chung quanh đây không có nguy hiểm, chuyện này không phải càng tốt sao? Khẩn trương như vậy làm gì?"

San tiểu thư lộ vẻ khinh thường, ít ra lúc này nàng cũng có thể chế nhạo Sở Mộ một lần.

"Trên đời này không có mãnh thú nào lên tiếng trước khi đánh chết con mồi, những tiếng động bình thường đột nhiên biến mất chứng minh sự tình có biến. Đây là lực chấn nhiếp của Hồn sủng cường đại ảnh hưởng tới những sinh vật cấp thấp. Lĩnh vực Hồn sủng vốn là địa phương mạnh được yếu thua, ta khẳng định đại sự không ổn rồi. Phải xuất hiện cái loại quái vật gì có thể uy hiếp tới mức cả đàn sinh vật quân chủ đỉnh phong cũng không dám lên tiếng?"

Trong đầu Sở Mộ nhanh chóng suy tính, cố gắng tìm ra điểm mấu chốt trong đó.

"Không có thanh âm chứng tỏ chung quanh đây sắp sửa phát sinh chuyện tình dị thường, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này. Nhanh lên!"

Sở Mộ trực tiếp kéo tay San tiểu thư nhảy lên trên lưng tiểu Chập Long.

"Ngươi làm gì thế, chúng ta phải bảo hộ cho Hàn đại ca hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa Mính Tiên Điểu mới là ưu tiên hàng đầu a...aa!"

San tiểu thư cảm thấy Sở Mộ sợ quá hóa điên rồi, cứ tưởng hắn là người dũng cảm lại sợ hãi một đám Yêu Vân như chim sợ ná, đúng là không có một chút phong phạm anh hùng.

"Đừng nói nhảm, mau bảo Hàn Kim Lăng ngừng lại, chúng ta cùng nhau rời khỏi."

Giọng nói Sở Mộ vô cùng nghiêm túc, thanh âm lạnh băng không muốn bàn cãi tốn thời gian về chuyện này.

Sở Mộ kiên quyết như thế khiến cho San tiểu thư sửng sốt, trong lúc nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Sở Mộ lập tức ra lệnh cho tiểu Chập Long bay đến trước mặt Hàn Kim Lăng, ngăn cản hắn niệm chú ngữ đánh thức Mính Tiên Điểu.

"Sở Thần huynh đệ, chỉ cần chờ thêm khoảng nửa nén nhang là ta có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Hàn Kim Lăng phân tâm nói với Sở Mộ.

"Ta cảm thấy có sinh vật cực mạnh đang di động về phía này, thời gian nửa nén nhang quá dài rồi. Nếu tiếp tục lưu lại nơi này, chúng ta rất có thể sẽ chết."

Sở Mộ chân thành nói.

Ánh mắt Hàn Kim Lăng chuyển hướng về phương xa, rồi lại cố ý để cho Hồn sủng của mình cảm giác tình hình chung quanh.

Thế nhưng, Hàn Kim Lăng không có phát hiện gì cả.

"Sở Thần huynh đệ, ngươi cảm thấy chuyện gì?"

Hàn Kim Lăng nghi ngờ hỏi.

Sở Mộ chỉ lắc đầu, hắn không có chứng minh xác thực, đây chỉ là một loại trực giác mà thôi. Hơn nữa, hắn rất tin tưởng vào kinh nghiệm của mình, chính nhờ có trực giác này hắn đã mấy lần thoát khỏi hiểm cảnh, tìm thấy đường sống trong chỗ chết.

"Vậy Hồn sủng của ngươi cảm giác được không?"

Hàn Kim Lăng tiếp tục hỏi một câu.

Sở Mộ vẫn lắc đầu, tiểu Chập Long cũng không có nhận thấy chỗ nào khác thường.

"Sở Thần huynh đệ, ngươi quá lo lắng rồi."

Hàn Kim Lăng nở nụ cười, cố gắng trấn an Sở Mộ:

"Hơn nữa, cho dù có sinh vật cường đại xuất hiện, Hồn sủng của chúng ta đều có hủ khí trên người. Nó sẽ không đặt mấy con kiến hôi chúng ta vào trong mắt đâu!"

"Đúng vậy, ta cũng không thấy có gì nguy hiểm cả."

San tiểu thư liền nói chen vào.

"Ha hả, chuyện này là hiện tượng rất bình thường, trước kia ta ra ngoài lịch lãm hãm thân vào địa phương nguy hiểm, trong tiềm thức vẫn luôn sinh ra cảm giác không ổn. Trên thực tế đây là do tâm lý quá mức căng thẳng mà thôi."

Hàn Kim Lăng cười nói.

"Chú ý chung quanh một lát, chú ngữ cũng sắp hoàn thành rồi."

Hàn Kim Lăng trầm giọng nói.

Hàn Kim Lăng đã dứt khoát như thế, Sở Mộ cũng không biết nên nói cái gì nữa rồi. Dù sao Sở Mộ quả thật không có căn cứ chính xác để thuyết phục hai người bọn họ, chẳng lẽ chỉ vì ảo giác mơ hồ mà bỏ qua nhiệm vụ quan trọng này sao?

"Ta vẫn kiên trì trực giác của mình, các ngươi không đi thì ta đi."

Sở Mộ biết mình không có cách nào thuyết phục Hàn Kim Lăng một lòng muốn trở thành anh hùng cứu vớt Thiên Hạ thành, hắn lập tức tỏ thái độ rõ ràng.

"Ngươi không thể làm như vậy."

San tiểu thư tức giận kêu lên.

Hàn Kim Lăng cũng ngẩn người ngạc nhiên, ánh mắt ngó chừng Sở Mộ lộ vẻ khó hiểu.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Kim Lăng mở không gian giới chỉ giao một quyển trục giao cho Sở Mộ, mở miệng nói:

"Đây là chú ngữ thức tỉnh Thánh sủng, nếu như ta chết đi thì ngươi tiếp tục. Chú ngữ đã niệm hơn hai canh giờ rồi, còn kém một chút nữa là hoàn thành. Ta không thể chỉ vì từ bỏ nhiệm vụ vì trực giác của ngươi, dù sao chuyện này quan hệ đến rất nhiều sinh mạng. Bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện nhân vật bại hoại tương tự Hắc Đình và Dương Kỳ, ta không thể trì hoãn thời gian, đồng thời cũng không dám trì hoãn."

"Nhưng mà, ngươi lo lắng không phải là không có đạo lý. Vì lý do an toàn, ngươi giữ lấy quyển trục chú ngữ này, lỡ may ta xuất hiện bất trắc nhờ ngươi tiếp tục sứ mạng thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa."

Hàn Kim Lăng là một người lý trí, hơn nữa còn giao quyển trục chú ngữ cho Sở Mộ đã nói rõ hắn vẫn còn giữa vững tỉnh táo, không có bị vinh quang anh hùng làm choáng váng đầu óc.

Sở Mộ cũng là người hành động theo lý trí, hắn không nói thêm điều gì nữa, sau khi nhận lấy quyển trục liền mở miệng nói:

"Chỉ mong ta lo xa, ngươi bảo trọng!"

Hàn Kim Lăng khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời với Sở Mộ, bắt đầu tranh thủ thời gian niệm đoạn cuối cùng chú ngữ.

Sở Mộ nhảy lên trên lưng tiểu Chập Long, ánh mắt ý nhìn thoáng qua Hàn Kim Lăng chấp nhất kia.

Lúc này San tiểu thư cũng do dự không dứt, vốn là nàng dự định lưu lại với Hàn Kim Lăng, nhưng mà thần xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhảy lên lưng tiểu Chập Long, quyết định rời khỏi cùng với Sở Mộ.

Bên trong Hồn Điện, các vị Hồn Hoàng đã thấy được Sở Mộ nói lời từ biệt với Hàn Kim Lăng.

Bọn họ không nghe thấy thanh âm, nhưng dựa vào tình huống và khẩu âm có thể hiểu được một phần sự tình.

"Sở Thần có quá lo lắng không?"

"Đúng vậy, cảnh giới hồn niệm Hàn Kim Lăng cao hơn Sở Thần, hắn không có cảm giác nguy hiểm thì Sở Thần làm sao thấy được?"

Mấy Hồn Hoàng trẻ tuổi vội vàng nghị luận.

"Thế nhưng, tiểu tâm cẩn thận cũng là chuyện tốt."

Diệp Đào trưởng lão lại có suy nghĩ nghiêng về phía Sở Mộ.

Liễu Băng Lam thấy Sở Mộ lựa chọn rời khỏi trong thời khắc mấu chốt như thế cũng đồng dạng khó hiểu.

Thế nhưng, Băng Lam không có ý tứ trách cứ Sở Mộ, bản thân nàng lại càng hi vọng nhi tử mình bình yên vô sự trở về.

Tất cả mọi người lo âu chờ đợi đoạn thời gian nửa khắc trôi qua, nhưng trong lúc tình hình cấp bách này, bọn họ có cảm giác quá lâu rồi, cứ mỗi phút qua đi lại có người hỏi lại thời gian. Thần kinh người nào người nấy cực kỳ căng như dây đàn.

"Nhanh, còn năm phút nữa thôi."

Băng Lam nhỏ giọng nói.

Lúc này Liễu Băng Lam chẳng biết tại sao cũng sinh ra dự cảm bất thường, càng đến thời điểm mấu chốt lại càng nàng cảm thấy bất an nhiều hơn. Chuyện này có lẽ liên quan đến Sở Mộ bỗng nhiên rời khỏi.

Hàn Kim Lăng vẫn đứng ở bên cạnh hồ nước, lúc này chung quanh thân thể hắn phát ra luồng năng lượng kỳ dị, trong đó ẩn chứa vô số ấn ký ma văn như ẩn như hiện.

Chú ngữ càng lúc càng nhanh, đám Hồn Hoàng đã ý thức được Hàn Kim Lăng chuẩn bị đánh thức Mính Tiên Điểu đế hoàng đỉnh phong, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt nhất.

"Tang ~!”

Chính giữa Đảo Ảnh Tuyền trong Hồn Điện bỗng nhiên vang lên tiếng động thanh thúy, mặt hồ khẽ lăn tăn gợn sóng.

Hình ảnh trong mắt mọi người lập tức phát sinh biến hóa, rất khó nhìn thấy tình hình cụ thể phía bên kia.

Một lát sau, sóng yên gió lặng.

"Hử? Kỳ quái, tại sao Hàn Kim Lăng bất động rồi?"

Một thanh âm ngạc nhiên của ai đó phá vỡ không khí yên tĩnh.

Thời điểm mặt hồ rung động, thân thể Hàn Kim Lăng bỗng nhiên cứng ngắc lại.

Tất cả mọi người có cảm giác giống như nhìn thấy một bức tĩnh họa vậy.

Mọi người ngưng thần nhìn kỹ, không dám nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Đảo Ảnh Tuyền.

Nhưng mà thời gian nặng nề trôi qua, mọi người lại thấy được một màn kinh hồn bạt vía.

Ở bên trong hình ảnh phản chiếu của Đảo Ảnh Tuyền, thân thể Hàn Kim Lăng cứng đờ ra, từ vị trí eo ếch đột nhiên phun ra vòi máu đỏ lòm.

Ngay khi vòi máu đỏ bừng kia bắn ra, mọi người nhìn thấy thân thể Hàn Kim Lăng chậm rãi biến thành hai đoạn chìm xuống đáy hồ.

Cả đám Hồn Hoàng lập tức rét lạnh toàn thân, trong lòng sinh ra cảm giác hoảng hốt khó thể chịu đựng nổi.

Đó là vì bọn họ cảm nhận được sát khí khổng lồ đánh xuyên qua không gian.

Tất cả Hồn Hoàng sợ hãi ngây người, bao gồm ba vị thủ tịch trưởng lão và Băng Lam cũng không thể tin nổi cảnh tượng vừa mới phát sinh. Nhưng hồ nước đỏ lòm kia là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy đó là sự thật..

Hàn Kim Lăng tử vong, hai khúc thân thể biến mất dưới đáy hồ. Nhưng năm mươi mấy vị Hồn Hoàng vẫn không thể nhìn thấy điều gì khác thường ở bờ hồ bên kia.

Bọn họ thậm chí thấy rõ vẻ mặt hưng phấn của Hàn Kim Lăng trước khi tử vong, đó là vui mừng khi sắp thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa. Nhưng ai ngờ …

Hàn Kim Lăng bây giờ biến thành thi thể lạnh băng, khuôn mặt còn lưu lại vẻ hưng phấn và kích động khiến cho tất cả Hồn Hoàng sợ hãi muốn sởn tóc gáy.

Ánh mắt Hàn Kim Lăng trợn trừng nhìn lên bầu trời bao la, có lẽ hắn không cam lòng chết đi như vậy.

Đám Hồn Hoàng bị cảnh tượng kinh khủng kia làm cho tê liệt rồi, tất cả mọi người tựa như pho tượng bất động đứng yên tại chỗ, ngay cả suy nghĩ cũng muốn đông cứng.

Liễu Băng Lam hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước như muốn tìm ra chân tướng sự tình.

Có thể nói ngoại trừ Nữ Tôn Băng Lam ra, ở nơi này không có người nào thấy được Hàn Kim Lăng chết như thế nào.

Mặt nước dao động phản chiếu hình ảnh phía bên kia hồ, lực lượng thần bí giết chết Hàn Kim Lăng lại có thể xuyên thấu không gian làm cho mặt hồ bên này rung động một trận.

Liễu Băng Lam rõ ràng chỉ có lực lượng đế hoàng đỉnh phong mới có khả năng tạo ra chấn động xuyên qua không gian như thế.

"Trời đất, đó là cái gì?"

Một gã Hồn Hoàng bỗng nhiên thất kinh hô lớn.

Tiếng thét kinh hãi này lập tức làm cho cả đám Hồn Hoàng giật mình, vội vàng nhìn theo hướng ngón tay của người kia chỉ.

Trên bầu trời bao la trong Bất Hủ thành chẳng biết từ lúc nào đã bị Yêu Vân dày đặc che kín, đám mây đỏ thẫm lơ lửng giữa tầng không tạo ra uy áp cực lớn với tất cả sinh vật dưới mặt đất.

Ở trong tầm mắt đám Hồn Hoàng là một sinh vật hình thù kinh tởm chậm rãi bước qua hồ nước.

Tốc độ di chuyển của nó rất chậm, nhưng mỗi bước chân trầm trọng dị thường, mọi người cảm giác như Đảo Ảnh Tuyền sẽ bị nó đạp nát. Ở gần khoảng cách quá gần, thậm chí có một số Hồn Hoàng tâm lý thừa nhận hơi kém cũng bị hù dọa tái mặt, trái tim đập cuồng loạn.

Rõ ràng là song phương cách nhau rất xa, lại là hai không gian riêng biệt, nhưng mà đại đa số hạ niệm Hồn Hoàng lại chịu đựng áp lực cực lớn.

Đến tột cùng phải đạt tới cấp bậc gì mới có thể sinh ra lực chấn nhiếp kinh khủng như thế?

"Đi điều tra trong phong ấn Bất Hủ thành có sinh vật Chu tộc nào cấp bậc cao."

Rốt cuộc Băng Lam là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng phân phó nhiệm vụ cho một gã thuộc hạ.

"Vâng!"

Gã Hồn Hoàng họ Lý vội vàng đáp một tiếng, sau đó xoay người chạy như bay ra khỏi Thánh điện.

"Bắt đầu tìm từ đánh số trước năm mươi."

Giọng nói Liễu Băng Lam tương đối trầm trọng.

Vị Hồn Hoàng họ Lý sinh sôi dừng bước, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Liễu Băng Lam vài giây rồi mới đáp một tiếng. Trong lòng hắn lúc này rung động khó thể diễn tả bằng từ ngữ.

Chung quanh yên tĩnh chốc lát, cũng không thời gian đã qua bao lâu bỗng nhiên có người nhỏ giọng hỏi:

"Nữ Tôn điện hạ, thật sự là sinh vật phong ấn đánh số trước năm mươi?"

Băng Lam khẽ gật đầu nhưng không có nói thêm gì nữa.

Hàn Kim Lăng hi sinh là vì sinh vật bị phong ấn đánh số trước năm mươi?

Trước khi đầu Thánh sủng cổ xưa đầu tiên tỉnh lại, mọi người đã gặp phải đả kích to lớn, khuôn mặt người nào người nấy ủ rũ như gà trống chiến bại.

"Hàn Kim Lăng hi sinh, nhưng Sở Thần dự cảm đúng."

Hải Thu trưởng lão lẩm bẩm tự nhủ, tinh thần lão có chút thất thố.

"Quyển trục chú ngữ đã nằm trong tay Sở Thần, chúng ta vẫn còn có hi vọng."

Đình trưởng lão cũng gật đầu xác nhận.

Tâm tình Liễu Băng Lam lúc này phức tạp tới cực điểm, nàng không nghĩ tới trách nhiệm nặng nề này cuối cùng lại rơi vào trên người Sở Mộ.

Nàng có cảm giác cả người vô lực, bây giờ chỉ có thể đứng ở nơi này nhìn nhi tử của mình rơi vào hiểm cảnh. Nếu như Sở Mộ không có trực giác nhạy cảm, vậy thì chính hắn cũng mất mạng giống như Hàn Kim Lăng rồi. Nghĩ tới cảnh tượng thân thể Sở Mộ phân thành hai mảnh, máu nhuộm đỏ mặt hồ, trái tim nàng đau như dao cắt.

Liễu Băng Lam tưởng tượng đến đó trong lòng lập tức sinh ra cảm giác thống khổ tê tâm liệt phế.

Hơn nữa, cho dù Sở Mộ may mắn tránh thoát được một kiếp, nhưng Băng Lam vẫn không thể nào an lòng. Bởi vì những phong ấn đánh số trước năm mươi giam giữ sinh vật của thời đại trước, không có con nào không hung tàn độc ác, vang danh bốn bể. Liệu Sở Mộ có thể tránh khỏi nó truy sát hay không?

Bất Hủ thành.

"Hàn đại ca!"

San tiểu thư nằm gục trên lưng tiểu Chập Long, dùng tay che miệng mình khóc không thành tiếng.

Sở Mộ và San tiểu thư vẫn chưa chạy quá xa, địa hình chung quanh Trấn Yêu Bi lại là vô cùng trống trải, cho nên hai người tận mắt nhìn thấy Hàn Kim Lăng bị một con nhện khổng lồ chém thành hai khúc.

Không chỉ Hàn Kim Lăng, ngay cả mấy đầu Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng của hắn cũng không có may mắn thoát khỏi.

Đứng ở xa nhìn tới sinh vật cấp đầu lĩnh nằm cạnh Trấn Yêu Bi, tim Sở Mộ vẫn không ngừng đập rộn lên, hô hấp dồn dập y như bị núi đè.

Trực giác, đây vốn là một loại năng lực cảm giác không có căn cứ.

Nếu như lúc đó Sở Mộ có nửa điểm dao động đối với cảm giác của mình, vậy thì lúc này hắn cũng sẽ bị con quái vật kia giết chết y như Hàn Kim Lăng.

Sở Mộ có thể Bán Ma hóa, có lẽ sẽ tranh thủ được chút ít thời gian, không đến nổi bị miểu sát như Hàn Kim Lăng.

Nhưng mà Sở Mộ biết mình không thể Bán Ma hóa ở trong Bất Hủ thành đầy rẫy hung vật thế này.

Tựa như Băng Lam cũng có Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, nhưng nàng không dám bước vào Bất Hủ thành bạo loạn một bước. Không phải nàng coi trọng tính mạng của mình, mà là vì thực lực càng mạnh lại càng dễ bị vây công, cứ liều lĩnh xông vào chỉ là hi sinh vô ích mà thôi.

Thật ra không người nào có thể dự liệu được bên trong Bất Hủ thành phong ấn bao nhiêu sinh vật cấp đầu lĩnh.

"Bây giờ... bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?"

San tiểu thư dùng hồn niệm hỏi.

Trong lòng San tiểu thư âm thầm cảm thấy may mắn, đúng là quá may mắn vì mình quyết định đi theo Sở Mộ rời khỏi.

Sở Mộ cau mày không nói, hắn nhìn chằm chằm vào Tai Chu Đế.

Lúc này Tai Chu Đế hạ thấp thân thể xuống, dùng lông tơ tiếp xúc với mặt đất tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

"Thiếu chủ, Tai Chu Đế rất nhạy cảm, nó có thể nhận thấy mùi vị nhân loại. Nhưng tạm thời chưa thể truy tung tới chỗ này."

Thanh âm Ly lão nhi bỗng nhiên truyền ra.

Sở Mộ và San tiểu thư dựa vào hủ khí trên người tiểu Chập Long che giấu khí tức, một khi để lộ ra mùi vị nhân loại ở trong Bất Hủ thành tràn đầy hung vật thế này chẳng khác gì đeo miếng thịt tươi thơm ngon chạy vòng quanh.

Nhưng mà sinh vật đế hoàng đỉnh phong có năng lực cảm giác và khứu giác quá mức bén nhạy. Nếu như nó phát hiện được mùi vị nhân loại từ thân thể tiểu Chập Long rồi tiến hành truy tung, vậy thì Sở Mộ và San tiểu thư xem như chết chắc rồi.

"Nó... nó hình như... hình như nó đang đi về phía chúng ta. Nhìn … mau nhìn …nó phát hiện ra chúng ta… chạy mau!"

Sắc mặt San tiểu thư lúc trắng lúc xanh, vội vàng thúc dục Sở Mộ.

Trên đầu Tai Chu Đế có rất nhiều cặp mắt, lúc này tất cả tròng mắt kinh khủng kia đang ngó chừng phương hướng Sở Mộ.

Dưới tình huống bình thường, vì lý do an toàn, Sở Mộ nhất định sẽ chạy trốn cách ly sinh vật cấp đầu lĩnh này càng xa càng tốt.

Nhưng mà lần này Sở Mộ không dám di động, cũng không dám để cho tiểu Chập Long làm bất cứ chuyện gì.

Bởi vì Ly lão nhi đã nói cho Sở Mộ biết Tai Chu Đế là sinh vật cực kỳ hung tàn nổi danh ở thời đại trước, nó thông qua lông tơ toàn thân cảm giác hết thảy mọi thứ diên ra ở chung quanh. Lấy thực lực đế hoàng đỉnh phong có thể cảm giác một giọt nước rơi, một hơi thở rung động ngoài ngàn thước, thậm chí tiếng ruồi muỗi bay qua cũng không có cách nào thoát khỏi thần kinh nhạy cảm của nó.

Lúc nãy San tiểu thư bị dọa tái mặt dự định hét lớn, cũng may Sở Mộ kịp thời che miệng nàng lại Mặc dù song phương cách xa nhau tới ba ngàn thước, nhưng Tai Chu Đế lại mơ hồ nhận ra điểm dị thường, chính vì thế Sở Mộ càng phải thận trọng đối đãi, hô hấp càng lúc càng nhẹ.

"Thiếu chủ, Tai Chu Đế có mắt nhưng không dùng để nhìn, nó cảm nhận được nhưng tìm không ra. Ta nghĩ bây giờ nó đã khóa định nơi này, rất có thể là vì nhận thấy khí lưu dao động phát ra từ tiểu Chập Long, thiếu chủ ngàn vạn lần đừng hoảng hốt, cần phải tĩnh táo, tĩnh táo tuyệt đối. Còn nữa, bảo nha đầu thiếu não kia đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn."

Sự tình phát triển đến mức này, ngay cả Ly lão nhi cũng lộ vẻ lo lắng nồng đậm.

"Nàng không làm được chuyện gì nữa."

Sở Mộ coi như bình tĩnh, dứt khoát dùng tinh thần lực đánh ngất San tiểu thư.

Nữ nhân này am hiểu nhất là hô to gọi nhỏ, la hét om sòm. Lấy năng lực cảm giác siêu việt của Tai Chu Đế có thể dễ dàng nhận thấy điểm khác thường, vì thế Sở Mộ không muốn thương hoa tiếc ngọc mà làm hại đến bản thân.

Sau khi hôn mê bất tỉnh, San tiểu thư hô hấp đều đều, nhẹ nhàng, nếu như nữ nhân này thở quá mạnh, hoặc là ngủ ngáy, Sở Mộ sẽ không ngần ngại trực tiếp cắt đứt cổ họng của nàng. Mặc dù nữ nhân này lớn lên có chút tư sắc, vóc người bốc lửa, nhưng mà đụng đến chuyện nguy hại tính mạng của mình, Sở Mộ khẳng định sẽ ‘vùi hoa dập liễu’ không nháy mắt một cái.

"Thiếu chủ, ngài phải tìm cách thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa. Nếu Bất Hủ thành chỉ có một con đầu lĩnh Tai Chu Đế, vậy thì chúng ta nên dựa vào thực lực Mính Tiên Điểu thu thập nó. Thánh sủng cổ xưa là thần thủ hộ Bất Hủ thành, rất có tính uy hiếp đối với sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới."

"Nếu bên trong Bất Hủ thành không chỉ có một mình Tai Chu Đế, vậy thì chúng ta càng phải thức tỉnh Mính Tiên Điểu, sau đó liên thủ đánh thức những Thánh sủng khác."

"Dĩ nhiên, tốt nhất là thiếu chủ thức tính tất cả Thánh sủng cổ xưa, để cho chúng nó đại chiến với nhóm sinh vật đầu lĩnh. Đến lúc đó ngài có thể ung dung ngồi làm ngư ông hưởng lợi rồi."

"Mặt khác, phần lớn sinh vật cấp đầu lĩnh đều có thực lực đế hoàng đỉnh phong, trong quá trình thiếu chủ đánh thức Thánh sủng cổ xưa sợ rằng sẽ phải Bán Ma hóa. Nhưng thiếu chủ Bán Ma hóa chỉ có thể đánh một trận, phải bảo đảm sau khi kết thúc Bán Ma cũng sẽ trấn áp bạo loạn thành công, đại môn Bất Hủ thành đồng thời mở ra. Một khi có chỗ nào sơ xuất, hiệu quả Bán Ma hóa mất đi thì thiếu chủ coi như tiêu rồi."

Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu, Ly lão nhi nói như thế giúp cho Sở Mộ biết được mình phải làm những gì. Trước tiên hắn phải nhanh chóng thức tỉnh Thánh sủng mới có hi vọng trấn áp bạo loạn trong Bất Hủ thành, thức tỉnh Thánh sủng càng nhiều thì hắn lại càng an toàn.

Còn ở tình hình hiện tại thì đám sinh vật phong ấn và đầu lĩnh đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Nếu tính cả hắn, Bán Ma Sở Mộ miễn cưỡng coi như là Thánh sủng cổ xưa thứ tám, nhưng một khi ló đầu ra chẳng khác gì chịu chết. Sở Mộ còn rất yêu đời, không thể nào ngu xuẩn đi làm cái chuyện ‘thà huy hoàng một phút rồi chợt tắt’.

Cho nên theo tình hình hiện tại, Sở Mộ sẽ suy nghĩ tìm ra biện pháp thức tỉnh bảy đại Thánh sủng, để cho chúng nó áp trục chiến đấu với sinh vật đầu lĩnh.

Sở Mộ là người rất thực tế, cứu Thiên Hạ thành cũng được nhưng bản thân mình không thể hi sinh.

Nhiệm vụ làm chim đầu đàn ‘đành phải nhường lại’ cho Thánh sủng cổ xưa - Mính Tiên Điểu vậy, nó là Điểu tộc hẳn là nắm giữ ưu thế lớn hơn. Ít nhất cũng không sợ cái con nhện kinh tởm kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất