Thần Điển

Chương 252: Đánh cuộc

"Ngươi là tộc nhân Hậu Duệ Của Thần?" Ngõa Tây Lý kinh ngạc sững sờ, ban đầu trước khi Thần Vực bị Quân Đồ Minh công phá, tộc nhân Hậu Duệ Của Thần đã phải chạy trốn tứ tán. Quân Đồ Minh đại đế phát ra lệnh truy sát thề phải giết hết tất cả tộc nhân Hậu Duệ Của Thần. Khi đó Ngõa Tây Lý còn đang hiệu lực cho Quân Đồ Minh đại đế, cũng là đầu não tổ chức sát thủ cao cấp nhất của Quân Đồ Minh đại đế, một nơi cực kỳ kinh khủng khiến cho vô số người run rẩy bất an gọi là Thần Phạt. Tổ chức này chính là một tay Ngõa Tây Lý sáng lập, cũng có thể nói hơn một nửa tộc nhân Hậu Duệ Của Thần bỏ trốn chết ở trong tay Ngõa Tây Lý và thuộc hạ của hắn.

Giờ phút này Ngõa Tây Lý không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào nữa, vận mệnh an bài cũng quá khó ngờ rồi.

Hắn hiệu lực cho Quân Đồ Minh đại đế không ngừng mạo hiểm trải qua cửu tử nhất sinh tới Thiên Không Thành diệt trừ Áo Nhĩ Sắt Nhã, làm cho Thần Vực mất đi trợ lực cường đại nhất. Sau đó tàn sát tộc nhân Hậu Duệ Của Thần, sau đó hắn phản bội Quân Đồ Minh đại đế chạy trốn ở chân trời góc biển, gặp được một thanh niên thiên phú kinh người, lại biết trọng tình trọng nghĩa, vì thế ký thác tất cả hi vọng vào người thanh niên đó. Kết quả người này dĩ nhiên là con cá lọt lưới trong nhóm Hậu Duệ Của Thần, cuối cùng là người trẻ tuổi đó lại mang bộ Thần Điển mà Quân Đồ Minh đại đế tha thiết ước mơ đặt ở trước mặt mình, nhằm báo đáp ân nghĩa sư đồ.

Đây là ông trời trêu ngươi hay là cho hắn một cơ hội bù đắp sai lầm?

Lấy Ngõa Tây Lý lịch duyệt cũng không thể nào thoáng cái thừa nhận nhiều tâm tình xung đột như vậy, vì thế hắn vẫn đứng im một chỗ y như một pho tượng đá.

"Không biết, cha mẹ ta đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Nguyên nhân hẳn là do Thần Điển, nó bị một người tên là Cường Nạp Sinh cướp đi."

"Cường Nạp Sinh? Ngươi biết Cường Nạp Sinh? ?"

"Đúng thế." Địch Áo gật đầu xác nhận: "Ta có thể nhớ kỹ điều này, lão quản gia Phúc bá nói cho ta biết chính là Cường Nạp Sinh Công tước gây ra."

"Hắn bây giờ không phải là Công tước." Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: "Hắn đã hiến tặng Thần Điển cho Quân Đồ Minh đại đế, được Quân Đồ Minh đại đế sắc phong thân vương rồi, Địch Áo, ngươi muốn báo thù?"

"Dĩ nhiên."

"Vậy thì ngươi phải nhanh lên một chút." Ngõa Tây Lý nói: "Trước khi ta rời khỏi Nguyệt Ảnh đế quốc đế đô, Quân Đồ Minh đại đế đã bắt đầu chán ghét Cường Nạp Sinh, bởi vì hắn hoài nghi Cường Nạp Sinh sao một bản phụ lại cho mình."

"Ngài cho rằng ta bây giờ có thể đi báo thù?"

"À, ngươi còn kém quá xa." Đến lúc này, Ngõa Tây Lý cuối cùng đã khôi phục lại thái độ bình thường, hắn chậm rãi nói: "Nếu Thần Điển đã bị cướp đi, những thứ này ở đâu ra?"

"Ngay cả Cường Nạp Sinh cũng biết sao bản phụ, tại sao phụ thân ta không có đề phòng chứ?" Địch Áo trả lời: "Khi ta tìm được di vật thì thấy ở trên đó có dòng chữ phụ thân ta lưu lại. Nếu như ta có cơ hội nhìn thấy nó cũng chứng minh hắn đã chết, phụ thân nói là ta có thể thiêu hủy Thần Điển, hoặc là âm thầm tu luyện, nhưng vĩnh viễn không được tiết lộ bí mật cho bất luận kẻ nào. Thậm chí là thê tử và hài tử cũng vậy." Địch Áo nói như vậy là để giải thích cho hành động che giấu bí mật lúc trước.

"Không trách được... không trách được Phong nguyên lực của ngươi lại phù hợp như vậy, thế mà vẫn không thể trở thành Thiên Phú võ sĩ. Thần Điển đối với ngươi quả thật là quá thâm ảo." Ngõa Tây Lý cười cười nhưng đầu ngón tay lại khẽ run rẩy, ngừng lại chốc lát điều tiết cảm xác, sau đó hắn nhẹ giọng nói: "Địch Áo, cám ơn ngươi đã tín nhiệm, cám ơn, ngươi nên biết, trước kia ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với tộc nhân của ngươi."

"Lão sư, mọi chuyện đã qua rồi, khi đó ngài đang ở trận doanh Quân Đồ Minh đại đế, dĩ nhiên phải làm theo lệnh Quân Đồ Minh đại đế, ta có thể hiểu được." Địch Áo trả lời. Dĩ nhiên đây là vì Địch Áo hoàn toàn không có tình cảm gì với Hậu Duệ Của Thần nên không tồn tại gút mắc nào cả. Vì thế hắn mới có thể nhẹ nhàng đặt xuống, cho dù là Ca Đốn lúc mới vừa biết thân phận Ngõa Tây Lý cũng phải trầm mặc nhiều ngày, sau đó trải qua mọi người giải thích và tự hiểu mới dần dần khôi phục bình thường.

"Ai..." Ngõa Tây Lý thở dài một hơi, giờ phút này cảm xúc của hắn đã dâng lên cao lắm rồi, nước mắt không thể khống chế nhẹ nhàng trào ra.

"Lão sư, ta hi vọng những thứ này có thể hữu ích đối với ngài, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì, nếu không…" Địch Áo cười nói: "Ngài và chúng ta cùng nhau đến Thánh Đế Tư hồ tu luyện?"

"Chuẩn bị lúc nào đi?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ngày mai !"

"Các ngươi đi đi, Thánh Đế Tư hồ hoàn toàn không có tác dụng đối với ta." Ngõa Tây Lý ngẩng đầu lên nhìn thấy lo lắng trong mắt Địch Áo, không khỏi cười nói: "Thế nào? Đang lo lắng cho ta? Người lớn tuổi sẽ biết trân quý thời gian hơn những người trẻ tuổi các ngươi. Trước kia ta không biết nên làm gì, bây giờ có được Thần Điển, ta sẽ tận sức ta suy nghĩ xem có thể đột phá hay không."

"Lão sư, vậy thì ta đi trước." Biết Thần Điển quả thật có tác dụng, bóng ma trong lòng Địch Áo thoáng cái mất sạch, nụ cười trở nên vô cùng sáng lạn.

"Đi đi." Ngõa Tây Lý nói, chờ sau khi Địch Áo đi ra ngoài, tầm mắt của hắn lại rơi vào trên mặt bàn, nhẹ nhàng thở dài thật sâu một lần nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, đám người Địch Áo lên đường thật sớm, thẳng tién Thánh Đế Tư hồ.

Leo lên đỉnh núi là có thể nhìn thấy Thánh Đế Tư hồ cách đó không xa, mặc dù lần trước Ca Đốn và Lôi Mông đã đến nơi này nhưng chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp Thánh Đế Tư hồ đã bị Địch Áo lôi đi. Giờ phút này đứng ở bên cạnh hồ, hít thở luồng không khí ẩm ướt trong làn gió, ngắm mặt hồ trơn nhẵn như gương, từ đáy lòng bọn họ không khỏi hiện lên cảm giác hứng thú và hâm mộ.

"Ngươi nói là tu luyện ở nơi này?" Ca Đốn nghi ngờ nhìn sang Địch Áo, nơi này quả thật rất đẹp nhưng hắn nhìn không ra có quan hệ gì tới việc tu luyện.

"Một hồi ngươi sẽ biết." Địch Áo cười cười: "Sau khi vào trong phạm vi hồ, mọi người nên tách ra xa một chút, tự tìm vị trí tu luyện. Các ngươi sẽ cảm nhận động tĩnh ở trong cơ thể là nhờ không gian vô cùng yên tĩnh của nơi này."

"Địch Áo, lần trước ngươi tu luyện ở nơi này kiên trì thời gian bao lâu?" Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên hỏi, trên thực tế đây cũng là phương pháp các học viên của Thánh Đế Tư học viện suy tính thực lực đối phương, kiên trì thời gian càng lâu nói rõ tâm chí người này càng thêm kiên định, khả năng phát triển trong tương lai càng lớn.

"Hình như hai canh giờ."

Y Toa Bối Nhĩ và Tác Phỉ Á quay sang bốn mắt nhìn nhau, bọn họ không dám tin tưởng lời Địch Áo nói, tuyệt đại đa số học viên lần đầu tiên tới đây tu luyện không thể kiên trì được nửa giờ. Cho dù là các nàng đã tới rất nhiều lần cũng chỉ miễn cưỡng tiếp cận trình độ này mà thôi.

Nhưng khi suy nghĩ lại tốc độ lên cấp của Địch Áo, hai người liền bình thường trở lại, còn có chuyện gì không thể phát sinh ở trên người hắn chứ?

"Hai canh giờ rất lâu sao?" Lôi Mông bĩu môi: "Địch Áo, thoạt nhìn sự chịu đựng của ngươi không tốt lắm, không ngồi nổi hai canh giờ?"

"Ha hả." Đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ đồng thời nở nụ cười, đúng là người không biết sẽ không sợ mà.

"So sánh một lần là biết ngay mà? Các ngươi không cần vượt qua hai canh giờ, chỉ cần có thể kiên trì một canh giờ coi như các ngươi thắng."

Ca Đốn và Lôi Mông liếc nhau dò ý, đầu óc Địch Áo hỏng mất rồi? Không phải là ngồi không thôi sao, đừng nói là một canh giờ, cho dù ngồi lên cả ngày cũng không phải là vấn đề.

"Đồng ý "

Mấy người lập tức đáp ứng yêu cầu của Địch Áo, tự tìm một chỗ cách xa bắt đầu đả tọa, nếu ngồi quá gần sẽ có thể có nghe thấy những người khác hô hấp làm ảnh hưởng đến hiệu quả tu luyện.

Không qua bao lâu, Địch Áo đã tiến vào trạng thái nhập định, nhờ có kinh nghiệm lần trước, lần này Địch Áo vẫn giữ vững tinh thần khi nghe thấy tiếng sấm đột ngột kia, tâm cảnh bình lặng như mặt hồ không một gợn sóng. Nhưng qua một khoảng thời gian nữa, tiếng sấm bắt đầu phát sinh biến hóa, phảng phất như từ từ rời xa, thanh âm theo đó nhỏ dần đi. Địch Áo vẫn ngồi yên như cũ, dồn toàn bộ tinh thần vào trong Căn Luân.

Bỗng nhiên tiếng sấm di chuyển trở lại, phảng phất như nổ vang ngay bên tai Địch Áo làm cho hắn cảm giác màng nhĩ của mình đau đớn.

Là chân thật hay là hư ảo? Địch Áo không biết rõ ràng lắm, hoặc có thể nói hắn căn bản không có cách nào phân biệt, chỉ có thể tiếp tục nhập định dung nhập tinh thần vào trong tiếng sấm cuồn cuộn, chậm rãi nhận thức thế giới yên tĩnh. Nghe tựa hồ có chỗ mâu thuẫn, nhưng sự thật chính là như thế, linh hồn hắn như rời khỏi thể xác tiến vào một thế giới kỳ lạ, ở nơi đó đang có từng đợt tiếng trống cổ xưa vang vọng khắp không gian.

Bởi vì Địch Áo tập trung quá mức, cho nên hắn không chú ý tới một chuyện tình kỳ dị đang diễn ra, đó là mỗi một lần tiếng sấm nổ vang thì Căn Luân trong cơ thể hắn vừa vặn xoay tròn một vòng. Nói cách khác, tiếng sấm và Căn Luân đang vận chuyển tuần hoàn theo cùng một quy luật. Hiệu quả chính là tốc độ Căn Luân hấp thu nguyên lực nhanh hơn lúc bình thường gấp mấy lần, mỗi lần tiếng sấm vang lên sẽ có vô số nguồn Phong lực lao về phía thân thể Địch Áo

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất