Ha ha!" Địch Áo cất tiếng cười to, thoải mái khen ngợi: "Không sai, ai dám không phục thì cứ đánh hắn, đánh cho tới khi hắn phục mới thôi."
"Hì hì." Được Địch Áo khích lệ, An Kỳ Nhi vui vẻ ra mặt, choàng tay qua ôm lấy cổ Địch Áo, dùng sức hôn vào mặt Địch Áo một cái thật mạnh.
"Chàng nhìn lại mình đi, dạy An Kỳ Nhi thành cái dạng gì rồi?" Tác Phỉ Á cả giận nói.
Lúc này Miêu Tử bò dậy gầm gừ nho nhỏ, chậm rãi bò quanh chân Địch Áo, hai mắt ngó chừng An Kỳ Nhi ở trong ngực Địch Áo.
Vừa thấy Miêu Tử, An Kỳ Nhi lập tức giãy dụa thân thể đòi nhảy xuống, nói thật ra nếu so sánh với Địch Áo, nàng yêu thích Miêu Tử hơn một chút. Bởi vì sau khi Miêu Tử rời đi, lực chiến đấu quân đoàn của nàng đã bị giảm mạnh, ngay cả mấy con chó trong trang viên cũng đánh không lại, mỗi khi một đám chó gầm thét kéo căng dây xích sắt chuẩn bị nhào lên thì đám tướng sĩ lập tức cắm đầu chạy trốn, hoàn toàn bỏ mặc nữ vương đứng ngay tại trận.
Địch Áo biết An Kỳ Nhi muốn làm gì nên thả nàng xuống đất, Miêu Tử lập tức chạy tới. Dĩ nhiên là nó không dùng sức, chỉ dùng móng vuốt nhẹ nhàng khều khều góc áo An Kỳ Nhi, có lẽ là nó đang muốn chào hỏi.
An Kỳ Nhi ngồi xổm xuống đất, cười hì hì đưa tay nắm lấy lỗ tai Miêu Tử lắc lư mấy cái, Miêu Tử khó chịu quay đầu vòng vòng tránh né bàn tay của An Kỳ Nhi.
Tác Phỉ Á đi tới bên cạnh bàn, nhìn thấy một chồng giấy thật cao mới tò mò hỏi: "Chàng đang viết gì vậy? Ta có thể nhìn không?"
Địch Áo ngập ngừng suy nghĩ, thật ra đủ loại bí mật thường thường sẽ bị lưu truyền ra như vậy, bản thân mình quyết định nói bí mật cho một người có thể tin cậy, rồi người đó cũng sẽ nói lại cho một người đáng tin khác. Vì thế trong lòng hắn sinh ra mâu thuẫn, nói có thì trái với lương tâm, nói không thì còn gì là bằng hữu tin cậy nữa?
"Xem đi !" Địch Áo nhẹ giọng nói, quên đi, dù sao Tác Phỉ Á vẫn là người đáng để tin tưởng.
Tác Phỉ Á cầm lên vài tờ chậm rãi đọc, sắc mặt theo đó từ từ biến đổi. Địch Áo sợ bản thân viết không đủ tường tận làm cho Ngõa Tây Lý mơ hồ tu luyện hoặc lĩnh ngộ sai lầm, vì thế hắn sao chép y chang bản chính Thần Điển, không dám thay đổi, thêm bớt một chữ. Trong đó xen lẫn rất nhiều người, ai nói cái gì, bàn luận ra sao, kinh nghiệm quyết đấu, hoàn cảnh thức tỉnh, cuối cùng là hoàn toàn tỉnh ngộ, phương pháp tu luyện, …vân …vân, tất cả mọi thứ đều ghi lại rất cẩn thận.
Tất cả những cái tên có trong mấy tờ giấy này đều là các nhân vật một thời uy chấn đại lục, Tác Phỉ Á gần như biết hết bọn họ.
Lại lật thêm vài tờ, đầu ngón tay Tác Phỉ Á đã bắt đầu run run, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Địch Áo: "Đây.. đây là chàng viết ?" Nguồn: http://truyen360.com
Thân là võ sĩ, nàng dĩ nhiên biết rõ ràng giá trị của những thứ này, dùng hai chữ "trân quý" vẫn không đủ để hình dung, mà phải gọi là bảo vật vô giá. Thánh Đế Tư học viện thuộc về học viện nhị lưu, căn bản không thể nào phát huy hết giá trị của đống tài liệu này. Nhưng lọt vào tay học viện nhất lưu hoặc là bất kỳ một đế quốc nào khác sẽ phát sinh ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể thay đổi cả hướng đi của toàn bộ đại lục.
"Không được nói cho bất kỳ người nào, biết không? Cho dù là Lâm Tái đạo sư, hoặc là Đường Ân thúc thúc." Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Có một số việc sau này ta sẽ nói cho nàng biết." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Bây giờ, ta đưa thứ này cho lão sư, hi vọng sẽ có ích đối với hắn."
"Chàng đi đi." Tác Phỉ Á chậm rãi đưa xấp giấy cho Địch Áo.
Nhìn bóng lưng Địch Áo biến mất phía sau cánh cửa, thần sắc Tác Phỉ Á có vài phần mờ mịt, nhưng thời gian không lâu sau, ánh mắt của nàng từ từ rõ ràng trong sáng hơn, khuôn mặt cũng hiện lên nét vui mừng, nàng đột nhiên hiểu…
Trước kia hầu như tất cả mọi người đều nhìn Địch Áo không tốt, thậm chí còn xem Địch Áo như một kẻ ngu ngốc, chỉ có nàng vẫn giữ vững lòng tin đối với Địch Áo. Cũng có thể nói từ thuở đồng niên, thiếu niên, cho tới bây giờ, ngoại trừ mẫu thân tồn tại mơ mơ hồ hồ trong trí nhớ ra, Địch Áo là người nàng tin cậy nhất.
Đây vốn là chuyện không phù hợp lẽ thường, giờ phút này Tác Phỉ Á rốt cuộc hiểu được nguyên nhân.
Ở trong buổi hoàng hôn tanh máu kia, nàng một mực run rẩy đứng nguyên tại chỗ, còn Địch Áo lại không bị tình hình chung quanh làm ảnh hưởng. Đối diện cảnh tượng máu thịt bay ngang, nàng sợ hãi thét lên chói tai, nhưng Địch Áo không có, nàng nhắm mắt lại, che lỗ tai, không dám nhìn thảm kịch trước mặt, còn Địch Áo vẫn duy trì tĩnh táo.
Từng đoạn ký ức chậm rãi hiện lên trong đầu, Tác Phỉ Á rốt cuộc hiểu, ở trong buổi hoàng hôn tanh máu khiến lòng người phải nổi điên kia, nàng đã tìm được một nơi nương tựa, một vòng tay, một bóng lưng vững trãi che chở cho nàng. Từ đó nàng mới tin cậy Địch Áo từ tận đáy lòng, nhưng chính bởi vì sự tin cậy quá mức này làm cho nàng bỏ qua một vài điểm trọng yếu.
Một đứa con nít không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, vì sao vẫn có thể duy trì sự tĩnh táo khi đối mặt với cảnh tượng kinh khủng kia chứ?
Lai lịch Địch Áo tuyệt đối không đơn giản.
Trước kia nàng cho rằng khi đó Địch Áo cũng sợ hãi, chỉ là vì lo lắng chiếu cố cho nàng mới miễn cưỡng khống chế tâm tình, kéo nàng lại, nhẹ nhàng vỗ về thân thể đang run rẩy của nàng. Vì thế tính cách Địch Áo dần dần biến thành quái dị, nàng vốn tưởng rằng đó là di chứng lưu lại khi bị kích thích quá mức.
Bây giờ Tác Phỉ Á đã biết Địch Áo không hề sợ hãi, thanh âm êm ái, vòng tay ổn định, ngay cả ánh mắt, vẻ mặt đạm mạc đều là tính cách thật sự của hắn.
Địch Áo đi tới trước cửa phòng Ngõa Tây Lý, nhẹ nhàng gõ mấy cái, bên trong truyền đến thanh âm Ngõa Tây Lý: "Vào đi."
Địch Áo đẩy cửa phòng ra rồi bước vào, Ngõa Tây Lý đang ngồi trên ghế viết gì đó, thấy là Địch Áo liền cười cười đặt bút lên trên bàn: "Vì sao có thời gian chạy đến chỗ của ta vậy? Không phải ngươi nói mấy ngày nữa sẽ có việc, không cho bất lỳ kẻ nào quấy rầy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi chê ta quá dài dòng, muốn tránh né ta đây."
"Làm sao thế !" Vẻ mặt Địch Áo khá là lúng túng.
"Đùa giỡn mà thôi." Ngõa Tây Lý khoát tay áo, nói tiếp: "Ngươi tới rát đúng lúc, có nhiều thứ ta sợ ngươi không nhớ được sau này sẽ xuất hiện sai lầm, thừa dịp bây giờ ánh mắt còn tốt, trí nhớ còn rõ ràng ghi lại hết thảy vào giấy cho bảo đảm. Ài, lớn tuổi rồi trí nhớ không bằng lúc trước, có thể nhớ bao nhiêu thì ghi lại bấy nhiêu vậy, sau này ta sẽ từ từ bổ sung."
"Là gì vậy?" Địch Áo chậm rãi đi tới cạnh bàn.
"Đương nhiên là những thứ mà ngươi nhất định phải nhớ kỹ." Ngõa Tây Lý cười nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nguyện ý ở chỗ này ngồi không?"
Địch Áo tiến tới cạnh bàn đưa mắt đọc nhanh như gió mấy trang giấy Ngõa Tây Lý viết, còn chưa đọc xong tờ thứ nhất hắn đột nhiên cảm giác cổ họng muốn tắc nghẹn, hốc mắt không tự chủ dần dần ươn ướt.
"Kích động như thế?" Ngõa Tây Lý đã nhận ra thần sắc Địch Áo có biến hóa, mở miệng trêu ghẹo: "Ha hả, ngươi có thể hiểu được nổi khổ tâm của ta là tốt rồi."
"Lão sư, đây là ta cho ngài." Địch Áo đặt chồng giấy vừa mới viết xong lên trên bàn: "Chúng ta đã đánh bại các bộ lạc võ sĩ, tạm thời không biết có chuyện gì nữa, ngài nên dành chút ít thời gian nghiên cứu, biết đâu..."
"Cấp cho ta?" Ngõa Tây Lý hơi kinh ngạc, sau đó dời tầm mắt vào tờ thứ nhất, chỉ vừa đọc qua đoạn thứ nhất, vẻ mặt Ngõa Tây Lý rõ ràng cứng ngắc lại, sau đó kích động ôm cả chồng giấy vội vã lướt qua từng trang.
Thần Điển là bảo điển của Thần Vực, trải qua vô số đời cường giả tài ba Thần Vực biên soạn và chỉnh lý, nội dung bên trong cực kỳ có ý nghĩa, bất kỳ một câu một đoạn nào cũng ẩn chứa lĩnh ngộ thâm sâu, hoặc là cảm giác thức tỉnh một phương hướng mới.
Cả đời Ngõa Tây Lý không ngừng chiến đấu, không ngừng tu luyện, không ngừng suy nghĩ vì một mục tiêu theo đuổi lực lượng đỉnh phong, không nhìn còn khá, vừa nhìn đã quên mất hết thảy, hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.
Thời gian trôi qua thật nhanh, một canh giờ, hai canh giờ, Ngõa Tây Lý thủy chung ngồi một chỗ, Địch Áo vẫn im lặng đứng ở một bên, hắn không muốn quấy rầy Ngõa Tây Lý.
Tốc độ Ngõa Tây Lý đọc rất chậm, không giống như Tác Phỉ Á, nàng chỉ chú ý tới những cái tên vang dội cổ kim, về phần nội dung chân chính thì quá mức huyền ảo đối với nàng, có nhìn cũng không hiểu nổi. Nhiều nhất chỉ ý thức được những câu kinh ngữ nghĩa kia có giá trị vô thượng. Về phần Ngõa Tây Lý mỗi khi đọc một đoạn đều cần thời gian suy tư nội dung bên trong có phù hợp với thể nghiệm của hắn hay không, có khi hoàn toàn ngược lại với nhận thức của hắn, hai luồng kinh nghiệm lần lượt va chạm, từ từ dung hợp, từ từ phán đoán, tất cả những chuyện này cần phải có rất nhiều thời gian và tâm lực để đúc kết.
Qua chừng ba canh giờ, Ngõa Tây Lý không đành lòng đặt chồng giấy lên trên bàn, lúc này hắn mới phát hiện mồ hôi đã nhuộm ướt hai hàng chân mày, vạt áo sau lưng cũng ướt đẫm.
Địch Áo lấy ra một cái khăn lụa đưa cho Ngõa Tây Lý, Ngõa Tây Lý nhận lấy lau qua loa trên mặt vài lượt, sau đó ném cái khăn qua một bên, ngó chừng Địch Áo không chớp mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Đây là... đây là cái gì?"
"Thần Điển." Địch Áo bình tĩnh trả lời.
Khuôn mặt Ngõa Tây Lý cứng ngắc lại: "Đúng như ta đoán mà, ha hả, lấy được ở đâu?"
"Là di vật phụ thân ta để lại." Địch Áo nói