Thần Điển

Chương 439: Không cam lòng

Đám người trên khán đài nhất thời xôn xao, không có một người nào bị thương đã nhận thua? Phải biết rằng đây là đại hội tranh tài mỗi năm một lần hoàn toàn không giống với tỷ thí bình thường.

Dựa theo chế độ đào thải do học viện đề ra, tranh tài tiến hành đến lúc này hẳn là có gần một trăm tiểu tổ dự thi mới đúng. Nhưng trên thực tế những tiểu tổ tham gia trận đấu còn lại không tới tám mươi, bởi vì có vài tiểu tổ thắng thảm đã không còn năng lực đánh trận tranh tài tiếp theo. Từ đó có thể thấy được tranh tài kịch liệt đến trình độ nào.

Cho nên nói có học viên bị thương trong trận đấu là rất bình thường, tình huống ngược lại giống như cảnh tượng trước mắt khiến cho người khác không thể nào tiếp nhận, chuyện này quá giả tạo đi?

Song phương trên lôi đài căn bản không có suy nghĩ đến hướng này, đối với khu của Bối Lạc Khắc có được kết quả như thế này là không thể nào tốt hơn rồi. Ít nhất bọn họ còn có hi vọng chiếm vị trí cao trong cuộc thi cá nhân, học phần vẫn còn khả năng thu vào tay. Còn bên phía Địch Áo cũng đã được như ý nguyện để cho Y Toa Bối Nhĩ ra sân rèn luyện củng cố thực lực. Mặc dù phe đối diện cơ hồ không có hành động phản kích, nhưng trong quá trình chiến đấu, Y Toa Bối Nhĩ cũng rõ ràng mình còn yếu kém trong phương diện công kích, từ đó có thể tìm cách bổ sung thiếu sót.

Bất kể nói thế nào, đám người Địch Áo cũng không có vi phạm quy định của học viện, cho nên đám đạo sư biết rõ bên trong có vấn đề cũng không có biện pháp xử lý. Huống chi trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, chiến lực song phương quả thật không cùng một đẳng cấp. Nếu như đám người Bối Lạc Khắc thật sự dốc hết toàn lực, kết quả có lẽ lại càng hỏng bét.

Trong góc khán đài, Khố Ân Tư nhìn lướt qua bốn phía nhưng không nhìn thấy thân ảnh Đạt Nhĩ Sâm, hắn không khỏi cười lạnh ở trong lòng. Vốn cho là Đạt Nhĩ Sâm sẽ bất chấp giá nào cũng phải tiếp tục mua chuộc đối thủ của đám người Địch Áo. Vì thế hắn cố ý chạy tới xem náo nhiệt, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn hiển nhiên đã đánh giá Đạt Nhĩ Sâm quá cao.

Nghĩ lại cho kỹ thì cũng đúng, một vạn học phần đã đủ làm cho Đạt Nhĩ Sâm nhức đầu rồi, Khố Ân Tư không lo lắng Đạt Nhĩ Sâm có gan quỵt nợ. Cùng lắm thì nói lại cho học viện biết chuyện giao dịch trước kia, trách nhiệm của Đạt Nhĩ Sâm tuyệt đối lớn hơn hắn nhiều lắm.

Trên thực tế, Đạt Nhĩ Sâm đúng là có đi qua khu ba mươi ba, nhưng từ rất xa đã thấy được thân ảnh Phổ Lai Tư, bây giờ người nào ở bộ sơ cấp cũng biết Phổ Lai Tư và khu năm mươi mốt có quan hệ rất tốt, cho nên Đạt Nhĩ Sâm dứt khoát bỏ qua ý nghĩ này.

Đạt Nhĩ Sâm không có đi quan sát đám người Địch Áo tranh tài, mà trực tiếp chạy tới bộ cao cấp, một là bởi vì hắn không muốn xem vẻ mặt đắc ý của đám người Địch Áo lúc thắng lợi, hai là vì học phần. Dựa vào một mình không thể nào moi ra nhiều học phần như vậy, vì thế chỉ còn đường cầu trợ tỷ tỷ của mình.

Học viên ở bộ cao cấp đều biết Đạt Nhĩ Sâm, rất nhiều người mỉm cười chào hỏi hắn. Nếu đổi học viên bộ sơ cấp nào khác chạy đến nơi đây, không thể nào nhận được đãi ngộ thế này, nhưng bọn họ không có biện pháp nào khác, ai bảo người ta có một tỷ tỷ tốt chứ?

San Đóa Lạp ở trong khu ký túc xá chứ không phải là thạch động đơn sơ như những người khác. Đạt Nhĩ Sâm gõ cửa phòng, bên trong truyền ra thanh âm San Đóa Lạp có vẻ không dễ chịu lắm: "Vì sao ngươi quay trở lại? Không phải ta đã nói qua, hôm nay không có thời gian rồi sao?"

"Tỷ, là ta." Đạt Nhĩ Sâm gãi gãi đầu, là tên nào đui mù cả gan chọc cho tỷ tỷ mất hứng? Vậy phải làm sao bây giờ, mình tìm đến tỷ tỷ nhờ hỗ trợ. Dĩ nhiên phải tìm lúc tâm tình nàng tốt mới có thể mở miệng, nhưng hiện tại xem ra độ khó đã gia tăng không ít.

Cánh cửa lập tức mở ra, San Đóa Lạp mỉm cười nói với Đạt Nhĩ Sâm: "Vì sao ngươi không nói sớm? Đến chỗ tỷ tỷ còn gõ cửa làm gì aa.a? Mau vào đi."

Đạt Nhĩ Sâm đi vào gian phòng, hắn dĩ nhiên không ngu đến mức hỏi cái người San Đóa Lạp vừa nói là ai? Mà từ tốn chuyển sang đề tài khác: "Tỷ, tình huống bên này thế nào rồi? Nghe nói năm nay bộ cao cấp tranh tài rất kịch liệt hả?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Ta à? Vẫn như cũ thôi, còn có thể như thế nào?" Bởi vì San Đóa Lạp địa vị khá "đặc thù" nên hàng năm tranh tài chiếm thứ hạng trung bình trở lên cũng không tính là khó. Dĩ nhiên vẫn phải dựa vào vận khí là chính, nếu như rút được đối thủ đúng lúc là người theo đuổi nàng, vậy thì dễ xử. Cho dù không chấp nhận bỏ cuộc cũng không sao, sẽ có rất nhiều người xung phong nhận việc đi đến chỗ đối thủ của nàng "tâm sự" một chút. Đây là điểm San Đóa Lạp vẫn lấy làm kiêu ngạo, nàng vẫn luôn cho rằng trời cao đã cho mình dung mạo xinh đẹp, vậy thì phải tận dụng thật tốt mới không phụ lòng lão nhân gia ở trên đó.

"Ai dà, vẫn là tỷ tỷ dễ dàng hơn nhiều, ta đây lại quá mức xui xẻo." Đạt Nhĩ Sâm thở dài nói.

San Đóa Lạp nhíu mày hỏi: "Ngươi thế nào? Năm nay tân sinh mới vào học viện chỉ có khu năm mươi mốt là tạm được một chút, những người khác đều không phải là đối thủ của ngươi mà?"

Đạt Nhĩ Sâm cười khổ nói: "Đúng là khu năm mươi mốt, đám người Khố Ân Tư thật sự là quá kém rồi, đánh mệt chết mới đả thương được một người. Ngược lại còn bị Địch Áo giết mất một tên."

"Ngươi nói gì? Nhóm Khố Ân Tư toàn là thằng ngu sao? Không biết nhận thua?" Chuyện Đạt Nhĩ Sâm đi tìm Khố Ân Tư hỗ trợ, San Đóa Lạp từng nghe đệ đệ nhắc tới, vốn cho là khu năm mươi mốt mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể chống đỡ nổi tiêu hao chiến. Nhưng bây giờ nhìn lại mọi chuyện hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của nàng.

"Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra bọn họ muốn nhận thua, nhưng cái tên Địch Áo kia quá độc ác, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói ra hai chữ đó. Rốt cuộc đạo sư phải tự mình xuất thủ, Địch Áo vẫn tiếp tục đả thương những người còn lại. Nếu động tác của đạo sư chậm một chút, sợ rằng đám người Khố Ân Tư không còn một người nào có thể sống sót đi xuống đài." Thanh âm Đạt Nhĩ Sâm có vẻ rất đau khổ, đám người Khố Ân Tư gặp gỡ tình cảnh như thế, bản thân hắn là người khởi xướng, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được khi hai phe chạm mặt. Địch Áo sẽ dùng thủ đoạn kinh khủng đến mức nào, chắc chắn không có chuyện hạ thủ lưu tình rồi.

"Người của khu năm mươi mốt lợi hại như thế?" Giờ phút này San Đóa Lạp cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc bình thường Tử Vong Chi Ca học viện không cho tự do phép ẩu đả. Nhưng trong lúc tranh tài lại khác hẳn, trên thực tế có rất nhiều người có thù oán thù oán với nhau đều là lựa chọn hạ độc thủ vào lúc này, vừa báo được thù vừa không sợ bị học viện trừng phạt. Quả thực là nhất cử lưỡng tiện.

Đạt Nhĩ Sâm gật đầu nói: "Tỷ, là vì ngươi không thấy được tình hình ngay lúc đó. Cái tên Địch Áo kia dùng lực một người chèn ép ba gã Hỏa hệ võ sĩ của đối phương. Chân Hồng Chi Vũ căn bản không có tác dụng đối với hắn. Nếu không, ngươi đi hỏi người khác đi? Tên này hình như quá mức biến thái, coi như là học viên bộ cao cấp cũng chưa chắc làm được như hắn."

"Ngươi bảo ta đi hỏi ai?" San Đóa Lạp lắc đầu bất đắc dĩ: "Đi hỏi đạo sư sao? Vị đạo sư nào sẽ trả lời vấn đề này cho ngươi biết? Cho dù tên Địch Áo kia thật sự che giấu thực lực, nhưng học viện đã kết luận xong rồi, tất cả mọi người chỉ có thể cam chịu, hiểu không?"

Đạt Nhĩ Sâm thở dài nhục chí, nhạt giọng nói: "Vậy thì làm sao bây giờ? Nếu không. Đến lúc đó ta cũng nhận thua là được."

Đạt Nhĩ Sâm muốn dùng phương thức khích tướng để cho San Đóa Lạp nghĩ biện pháp giúp hắn, nhưng hắn không nghĩ tới chính San Đóa Lạp cũng gật đầu xác nhận: "Chỉ có thể như vậy mà thôi."

"Cái… cái gì?" Đạt Nhĩ Sâm trợn mắt há mồm.

"Nếu quả thật đúng như ngươi nói, chỉ có thể bỏ qua chuyện này mà thôi. Ta đã gặp đám người Khố Ân Tư bọn họ, đánh bại một người trong nhóm bọn họ không tính là khó khăn. Nhưng đồng thời đối mặt ba người, ngay cả ta cũng làm không được, địch nhân như thế ngươi làm sao đấu nổi?" San Đóa Lạp muốn tính đến chuyện xa hơn, một cuộc tranh tài được mất cũng không thể nói lên cái gì. Chỉ cần những người đó tấn thăng lên đến bộ cao cấp, nàng sẽ có biện pháp đối phó bọn họ.

"Nhưng mà…" Đạt Nhĩ Sâm há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải, nhận thua? Nhận thua khi đối mặt với mấy tên ở khu năm mươi mốt? Mặc kệ thế nào đi nữa, hắn không thể nào làm được chuyện này. Lần đầu tiên gặp mặt đám người Địch Áo, Đạt Nhĩ Sâm đã buông lời uy hiếp đối phương, bây giờ lại cúi đầu khuất phục những người đó? Cái đó có gì khác tự bạt tai mình đâu?

"Đạt Nhĩ Sâm, không phải là tỷ tỷ không có lòng tin đối với ngươi, mà là đang lo lắng cho ngươi. Nếu như ta đoán không sai, đám người ở khu năm mươi mốt hẳn là đã biết tại sao nhóm Khố Ân Tư lại làm như vậy rồi. Tên Địch Áo kia đã dám giết người trong đội Khố Ân Tư, chẳng lẽ hắn không dám giết ngươi? Huống chi ngươi đã nói, ngay cả đạo sư ra mặt cũng không ngăn cản được hắn. Người như vậy sẽ không kiêng nể gì cả, Đạt Nhĩ Sâm, ngươi là người hiểu chuyện, không cần thiết liều mạng với loại người đó." San Đóa Lạp tận tình khuyên bảo, không có rõ ràng tính cách Đạt Nhĩ Sâm hơn nàng, muốn làm cho tên đệ đệ này cúi đầu, đó là một chuyện còn khó hơn lên trời nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất