"Đúng." Lôi Mông dùng sức gật đầu, tàn bạo nhìn chằm chằm Địch Áo: "Hôm nay nếu không đánh ngươi một bữa, lão tử nuốt không trôi khẩu khí này."
"Không thành vấn đề."
Địch Áo cười híp mắt gật đầu, chậm rãi thả ra nguyên lực chiến giáp: "Đến đây đi, ngàn vạn lần đừng lưu mặt mũi cho ta, dùng sức mạnh vào."
Nhìn nguyên lực chiến giáp thanh quang lưu chuyển trên người Địch Áo, Lôi Mông há miệng không nói nổi một lời.
"Tới đi." Ca Đốn đứng ở một bên giựt giây: "Địch Áo sẽ không hoàn thủ, không đánh thì uổng lắm."
Lôi Mông trợn mắt nhìn sang Ca Đốn: "Tại sao ngươi không đi?" Ca Đốn trả lời rất đơn giản: "Bởi vì ta không ngu."
Địch Áo và đám người Tác Phỉ Á nhất thời cảm thấy vô cùng buồn cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
"Các ngươi đừng làm rộn nữa." Sau khi cười xong, Y Toa Bối Nhĩ mở miệng nói: "Rốt cục trong chúng ta cũng có người tấn thăng lên đến Võ Tôn rồi, có nên ăn mừng không?"
"Được, đúng lúc mọi người cần phải thư giãn một tí." Tuyết Ny ở một bên tỏ vẻ đồng ý.
Lôi Mông và Ca Đốn tự nhiên không có ý kiến, bởi vì bọn họ đều muốn hỏi Địch Áo một câu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì làm cho Địch Áo từ Cực Hạn võ sĩ cấp tám nhanh chóng đột phá lên đẳng cấp Võ Tôn.
Trong Vương Cung, Sư Tâm vương Hoắc Phu Mạn sắc mặt cổ quái nhìn gã võ sĩ trước mặt: "Ngươi xác định mình không có nhìn lầm?"
"Bệ hạ, tuyệt đối không sai được." Gã võ sĩ khom người cung kính nói: "Nhưng người khác đều nhìn thấy rõ ràng, sau khi đám người Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đi vào trang viên từ bên trong bộc phát ra nguyên lực dao động cực lớn. Sau đó tất cả mọi người thấy Địch Áo thả ra Phong Dực, sự tình trong đó phải có liên quan với nhau mới đúng."
Sư Tâm vương Hoắc Phu Mạn cau mày suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: "Ta chưa từng nghe nói qua Thần Vực có pháp môn nhanh chóng gia tăng thực lực, nhưng vì sao bọn họ lãng phí tài nguyên quý giá như vậy ở trên người Địch Áo?"
Một vị lão nhân ngồi ở bên cạnh Hoắc Phu Mạn chợt nói: "Bệ hạ, chuyện này rõ ràng là có vấn đề, phương diện tình báo của Thần Vực trước giờ luôn luôn xuất sắc. Ta tin tưởng bọn họ không thể nào không biết Địch Áo là đệ tử Phong Ngân."
Hoắc Phu Mạn trầm tư một lát, trên mặt lộ ra nụ cười sảng khoái: "Có ý tứ, lão già Lan Bác Tư Bản này cho tới bây giờ không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Trên tay Phong Ngân dính đầy máu tươi của những thành viên Thần Vực. Ta thật sự nghĩ không ra Lan Bác Tư Bản có lý do gì để làm như vậy, trừ phi Địch Áo và Thần Vực có liên lạc đặc thù nào đó."
"Hẳn là không thể." Lão nhân kia lắc đầu liên tục: "Nếu như Địch Áo là người của Thần Vực, tại sao Lan Bác Tư Bản để cho hắn trở thành đệ tử Phong Ngân?"
"Mặc dù ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng chuyện này đã xảy ra, không phải sao?" Hoắc Phu Mạn cười cười: "Xem ra người bạn này của Lôi Mông cũng không đơn giản đâu."
Gã võ sĩ kia rùng mình một cái, cúi đầu nói: "Bệ hạ, có cần …"
"Không cần, ít nhất hắn không có ác ý đối với Lôi Mông, như vậy là đủ rồi." Hoắc Phu Mạn thản nhiên nói: "Nghe nói bên phía Thần Vực có biến động?"
"Vâng, bệ hạ."
Một người trung niên mặc áo đen đứng lên: "Lan Bác Tư Bản tiến hành một cuộc thanh tẩy đại quy mô trong nội bộ Thần Vực, bây giờ đã nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong Thần Vực. Mặc dù có chút tổn thất nhưng không đến mức tổn thương nguyên khí."
"Ha hả, đây mới là Lan Bác Tư Bản mà ta nhận thức, hoặc là không ra tay, một khi xuất thủ sẽ không cho người ta có cơ hội lật bàn." Hoắc Phu Mạn cười cười nói: "Nguyên nhân đâu? Lấy tính cách Lan Bác Tư Bản nhất định phải xuất ra một lý do đàng hoàng chứ?"
"Bệ hạ minh giám, Lan Bác Tư Bản quả thật tìm được một lý do tuyệt hảo." Nói tới đây, vẻ mặt người trung niên kia lộ vẻ kỳ dị: "Lan Bác Tư Bản nói huyết mạch Bất Hủ truyền thừa đã thức tỉnh, Thần Vực dưới sự hướng dẫn của Bất Hủ truyền thừa sẽ đi về phía huy hoàng. Lan Bác Tư Bản bảo rằng đám người Ngả Đặc Lý Kỳ có ý đồ bất chính đối với Bất Hủ truyền thừa."
Những người trong đại điện không khỏi nở nụ cười, huyết mạch Bất Hủ truyền thừa đã thức tỉnh? Chẳng lẽ là nói cái tên phế vật Khố Kỳ sao? Nếu quả thật là như vậy, Lan Bác Tư Bản nói dối không cao minh chút nào, ở trong đế đô tùy tiện đi ra một đứa bé cũng có thể phản bác được.
Song Hoắc Phu Mạn không có cười, ngược lại nhíu mày lẩm bẩm: "Lan Bác Tư Bản nói như vậy? Huyết mạch Bất Hủ truyền thừa đã thức tỉnh?"
Người trung niên kia vốn cho rằng đây là một truyện cười , nhưng thấy vẻ mặt Hoắc Phu Mạn rất nghiêm túc, nhất thời thu hồi nụ cười lại: "Đúng thế, thưa bệ hạ, chuyện này tất cả người của Thần Vực đều biết."
"Bệ hạ, ngài nghĩ rằng đây là sự thật?" Lão nhân kia nghi hoặc nhìn sang Hoắc Phu Mạn.
"Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy Lan Bác Tư Bản sẽ nói dối trên vấn đề này sao?" Hoắc Phu Mạn quét mắt nhìn mấy thuộc hạ của mình: "Vậy thì các ngươi sai lầm rồi, vô luận như thế nào, Lan Bác Tư Bản không bao giờ cầm chuyện này ra nói giỡn."
Mấy người cùng liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều một thân mê hoặc, bọn họ thật sự không thể nào tin nổi. Lấy tính cách của Khố Kỳ làm sao có liên hệ gì với Bất Hủ Vương An Đức Sâm. Nếu không phải là vì danh tiếng Bất Hủ truyền thừa, chỉ sợ hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Huyết mạch Bất Hủ Vương mà thức tỉnh trên người Khố Kỳ, quả thực là cực kỳ bất hạnh.
Nhìn thần sắc mấy người, Hoắc Phu Mạn làm gì không biết trong lòng những tên thuộc hạ này nghĩ gì: "Không cần đoán, khẳng định không phải là Khố Kỳ."
Lão nhân híp mắt lại, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, ý của ngài là..."
"Ha hả." Hoắc Phu Mạn cười cười: "Ngươi chưa hiểu, Lan Bác Tư Bản đúng là vẫn còn giữ một lá bài ẩn. Nhưng để cho ta tò mò chính là Lan Bác Tư Bản làm thế nào biết được cái tên Bất Hủ truyền thừa được giấu đi có hi vọng thức tỉnh huyết mạch?"
Người trung niên khoác áo choàng đen tức giận nói: "Lan Bác Tư Bản lại dám lừa gạt bệ hạ, ban đầu rõ ràng nói Khố Kỳ là người thừa kế Bất Hủ truyền thừa."
Hoắc Phu Mạn khoát tay áo cắt đứt lời người trung niên: "Bây giờ bàn luận vấn đề này đã không còn ý nghĩa nữa. Thật ra Bất Hủ truyền thừa giác tỉnh rất có lợi đối với thế cục trước mắt. Lực lượng Thần Vực vốn vô cùng phân tán, bây giờ có thể dựa vào danh nghĩa này tập trung lại một lần nữa, nhờ đó phần thắng bên phía chúng ta sẽ lớn hơn một chút. Thế nhưng, có một người tuyệt đối không tiếp nhận nổi chuyện này, ha hả, Lan Bác Tư Bản coi như là chia sẻ bớt áp lực dùm cho ta rồi."
Lão nhân chợt hiểu ra, nở nụ cười vui vẻ: "Bệ hạ nói là Quân Đồ Minh hả? Ha ha ha, đúng là như thế, đoán chừng Quân Đồ Minh không thể nào nguyện ý nhìn thấy chuyện này phát sinh."
Hoắc Phu Mạn lại chuyển hướng sang người trung niên nãy giờ vẫn giữ vững im lặng: "Còn chưa tìm được con chó của Quân Đồ Minh núp ở chỗ nào sao?"
Người trung niên có vẻ xấu hổ, cúi đầu nói: "Thuộc hạ vô năng, kể từ khi Thần Phạt nằm trong tay Địch Uy tựa hồ nghiêm khắc hơn rất nhiều, những tên thám tử thực lực hơi mạnh căn bản không có cách nào bắt sống. Chỉ cần phát hiện mình không có hi vọng trốn thoát là những người đó lựa chọn tự sát trước tiên, vì thế chúng ta vẫn không thể khóa được vị trí cụ thể của Địch Uy."
"Ngươi không cần tự trách, Địch Uy tiếp nhận truyền thừa từ Phong Ngân đâu có dễ dàng bị các ngươi tìm được, làm hết sức là tốt rồi." Hoắc Phu Mạn không có ý trách cứ người trung niên kia: "Nói thật ra thì bản thân ta cũng muốn gặp vị Phong Ngân kia, để xem hắn đến tột cùng là hạng người gì mới có thể bồi dưỡng ra đệ tử xuất sắc như thế."
Tất cả những người khác trực tiếp im lặng, đệ tử thứ nhất của Phong Ngân là Địch Uy có thực lực nằm trong hàng ngũ cường giả nhất lưu trên đại lục. Còn Địch Áo là đệ tử chỉ mới nhận vài năm đã biểu hiện quá tốt, tuy nói là nhờ Thần Vực trợ giúp mới nhảy lên tới cấp bậc Võ Tôn, nhưng tốc độ lên cấp của Địch Áo cũng đủ khiến cho mọi người trợn mắt líu lưỡi rồi.
Thấy Hoắc Phu Mạn không nói thêm gì nữa, những người khác biết điều thối lui ra khỏi đại điện, một lát sau thì An Đức Liệt Á đi vào. Hoắc Phu Mạn chỉ chỉ một bức họa ở trước mặt: "Ngươi có ấn tượng với người này không?"
An Đức Liệt Á nhìn thoáng qua lấy làm kỳ quái hỏi: "Đây không phải là quản gia Địch Áo sao? Thế nào? Hắn có vấn đề?"
Hoắc Phu Mạn khẽ giật mình một cái, vẻ mặt tương đối cổ quái: "Quản gia? Ngươi xác định?"
"Đúng vậy, ta không thể nhìn lầm được." An Đức Liệt Á lại nhìn kỹ thêm một lần nữa, dùng sức gật đầu xác nhận: "Thật ra ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, người như vậy làm sao có thể hạ mình đi làm quản gia cho Địch Áo."
"Ha hả." Hoắc Phu Mạn không nhịn được mở miệng cười sang sảng: "Nếu như ngươi biết thân phận khác của người này, chỉ sợ ngươi sẽ kỳ quái hơn nữa."
Ở một trấn nhỏ vùng nam bộ Sư Tâm đế quốc, Địch Uy không có nhàn nhã nằm chơi như thường ngày, mà đang nhíu mày nhìn mấy phần tình báo trong tay.
Có thể tiếp nhận Thần Phạt thay Ngõa Tây Lý, dĩ nhiên không hoàn toàn là vì Địch Uy hành động đại nghĩa diệt thân. Hắn quả thật có thiên phú ở phương diện này, mặc dù trên tình báo chỉ ghi chép một vài tin tức phân tán, nhưng Địch Uy vẫn có thể ngửi được mùi vị không tầm thường từ đó.