Ngược lại với thái độ đám người Mạc Lâm, Địch Áo nói vô cùng bình tĩnh: "Nếu như ta thắng thì sao?"
"Địch Áo, không thể đáp ứng." Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư nhất thời kinh hãi, Dĩ Đạt cũng ngây dại, trên thế giới này còn có một thằng ngu như vậy?
"Ta đây lập tức rời đi, từ nay về sau không bao giờ tiến vào Ai Tắc Đốn công quốc nửa bước, bao gồm cả thủ hạ của ta."
"Nếu ta thua?"
"Nếu như ngươi thua xem như ta đã nhìn lầm người." Địch Uy mỉm cười ôn hòa, giọng sắc như đao: "Ngươi cho rằng ngươi cần thiết sống sót nữa không?"
Lòng người đúng là kỳ quái, nếu như Địch Uy có thể dùng chất giọng này nói chuyện sẽ không có người nào tin tưởng hắn là người cùng hung cực ác. Đám người Mạc Lâm suy nghĩ hồi lâu rồi cho ra kết luận Địch Uy không có nói láo, bởi vì tiền đánh cuộc là tính mạng Địch Áo, trên đời không có gì quan trọng hơn tính mạng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Địch Áo trầm mặc lại, không biết tại sao Địch Áo cảm giác ngày hôm nay Địch Uy biểu hiện có vẻ quái quái. Ở trong mắt Địch Uy, hắn tìm không ra nửa điểm địch ý đối với mình, vì thế hắn nghi ngờ do dự rất lâu.
Lát sau, Địch Áo ngẩng đầu lên, nói một câu dứt khoát: "Tốt, ta đánh cuộc với ngươi."
"Không được !" Mạc Lâm nói như chém đinh chặt sắt: "Chỉ cần chúng ta còn chưa chết thì không tới phiên ngươi xuất thủ."
Địch Áo cười cười nói: "Đây là biện pháp tốt nhất rồi, thật ra hắn nói không sai, nếu như ta hoàn thành hai lần tiến hóa vẫn vô dụng giống trước kia. Bản thân ta cũng không cần tiếp tục sống sót làm gì."
Mạc Lâm còn định tiếp tục khuyên giải, nhưng Địch Áo đã cất bước đi về phía Địch Uy. Mạc Lâm biết tính cách Địch Áo một khi đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi. Nhìn thấy mình không thể ngăn cản Địch Áo, Mạc Lâm đành phải khẩn trương chú ý Địch Uy, chỉ cần Địch Uy có bất kỳ hành động gì khác thường, hắn sẽ lập tức xuất thủ.
Nguyên nhân Mạc Lâm không ngăn trở Địch Áo chính là tình huống bây giờ đã kém hết cỡ rồi. Nếu Địch Uy có thể tuân thủ hứa hẹn thì bọn họ còn có một con đường sống.
Nhìn Địch Áo chậm rãi đến gần Địch Uy, những người khác lộ ra thái độ khác hẳn nhau. Trong lòng Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư tràn đầy khẩn trương, trong mắt Địch Uy mang theo vài phần tán thưởng, Dĩ Tát đứng ở một bên cười lạnh. Hắn không bao giờ tin tưởng trò đánh cuộc quỷ quái này. Chỉ cần bắt được Địch Áo chẳng khác nào nắm giữ bí mật hai lần tiến hóa. Lùi một bước mà nói, thân phận Địch Áo đối với Địch Uy cũng vô cùng trọng yếu. Dĩ Tát nghĩ không ra lý do để Địch Uy bỏ qua đối phương.
Người duy nhất giữ vững bình tĩnh là Lao Lạp, nàng làm như không quan tâm đến Địch Áo thắng thua, ngược lại dời ánh mắt rơi vào trên người Dĩ Tát. Một đôi mắt to khẽ nheo lại không biết suy nghĩ cái gì, còn Miêu Tử đứng ở dưới chân Lao Lạp đã mất tích không biết chạy đi nơi nào rồi.
Địch Áo đi đến vị trí cách Địch Uy mười thước thì ngừng lại, bắt đầu vận chuyển nguyên lực trong cơ thể. Đây là lần đầu tiên Địch Áo động thủ sau khi tiến hóa lần thứ hai, có thể nói là không có một chút nắm chắc. Thế nhưng Địch Áo có thể xác định là thực lực của mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia. Nếu không Địch Áo không thể nào chấp nhận đánh cuộc với Địch Uy. Ngoài ra Địch Áo cũng muốn chứng thật suy đoán của mình, không biết tại sao Địch Áo có cảm giác thái độ Địch Uy đối với mình có gì đó không đúng lắm.
Khi Địch Áo vận chuyển nguyên lực, quầng sáng bao trùm trái tim hắn đột ngột tăng nhanh tần số, lượng nguyên lực khổng lồ theo đó được vận chuyển đi khắp thân thể Địch Áo. Tất cả mọi người đều nhìn thấy chung quanh thân thể Địch Áo tràn ra một luồng ánh sáng trắng mờ ảo, một cỗ nguyên lực dao động kinh khủng lấy Địch Áo làm trung tâm nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
Sắc mặt Dĩ Tát khẽ biến đổi, đây là Địch Áo? Rõ ràng là một thanh niên hai mươi mấy tuổi làm sao thực lực đạt tới trình độ khủng bố như thế này? Chẳng lẽ thật sự là vì hai lần tiến hóa? Nghĩ tới đây ánh mắt Dĩ Tát nhìn về phía Địch Áo càng thêm nóng bỏng.
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đã hoàn toàn sợ hãi nói không nên lời, không có ai rõ ràng thực lực Địch Áo hơn bọn hắn. Nhưng nguyên lực dao động không thể lừa được bọn họ, cho dù Mạc Lâm dốc toàn lực buông thả cũng chỉ có thể giữ vững ở trình độ này mà thôi. Hơn nữa luồng sáng trắng kia là cái gì, chẳng lẽ là lĩnh vực? Trong lúc nhất thời hai người bọn họ không dám tin vào hai mắt của mình.
Thần sắc Địch Uy lộ vẻ trầm trọng, giờ phút này Địch Áo biểu lộ thực lực đã vượt ra khỏi dự tính của hắn. Nhưng mà Địch Uy không có ý định nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ Địch Áo công kích.
Rốt cuộc Địch Áo tụ tập nguyên lực trong cơ thể đã đạt đến đỉnh phong, Địch Áo vươn tay bắn ra một đạo thanh mang. Trong chốc lát luồng thanh mang hoàn toàn chuyển thành một màu trắng tinh khiết. Nguyên lực trong cơ thể Địch Áo lập tức dồn vào đầu ngón tay, quang mang màu trắng nhanh chóng mở rộng, trong nháy mắt đã phát triển thành một quả quang cầu đường kính ba, bốn thước.
Địch Uy kinh ngạc nhìn tới một màn kỳ lạ này, đây là thứ gì? May là kiến thức Địch Uy xem như rộng rãi, tuy chưa từng thấy chiêu thức quỷ dị này bao giờ, cũng không biết uy lực như thế nào. Nhưng chỉ cần nhìn quả quang cầu to lớn lập lòe ánh sáng ở trước mặt, chỉ tính riêng khí thế áp bách nặng nề kia đã khiến cho Địch Uy đề cao cảnh giác.
Trên thực tế nếu Địch Áo dốc toàn lực ngưng tụ ra một quả Phong Nhận thì lực phá hoại sẽ đề cao rõ ràng. Nhưng Địch Áo cũng không hy vọng mình có thể giết chết Địch Uy, lúc này quan trọng nhất là làm thế nào hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt. Bởi vì quy tắc là do Địch Uy định ra, chỉ cần Địch Áo có thể bức hắn lùi một bước là xong. Cho nên Địch Áo cho ra quyết định như vậy, quang cầu không thuộc về loại hình bí kỹ, nhưng nó có thể dung nạp nguyên lực không giới hạn, vì thế lực lượng sẽ có thể đề thăng lên đến mức độ lớn nhất.
Quả quang cầu xoay tròn rời khỏi ngón tay Địch Áo, mang theo khí thế dời sông lấp biển nhanh chóng lao tới Địch Uy.
Ngay khi quả quang cầu rời khỏi tay, sắc mặt Địch Áo lộ vẻ tái nhợt, hắn đã điều động tất cả nguyên lực vào một kích này, bây giờ Địch Áo chỉ có thể đứng đó chờ đợi kết quả.
Lúc này Địch Uy cho dù ngu ngốc đến mức nào cũng đã hiểu ra ý định của Địch Áo, trong lúc nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Trong quãng thời gian ngắn như vậy, Địch Áo lại có thể tìm ra biện pháp tốt nhất đã chứng minh hắn đủ nhanh trí, nhưng từ một phương diện khác chính là Địch Áo vẫn chưa đủ lòng tin đối với thực lực của mình.
Những người khác cảm thấy ngoài ý muốn chính là Địch Uy làm y như mình đã nói trước đó, chỉ đứng tại chỗ để cho quang cầu đánh lên trên người mình.
Dĩ Tát ở một bên thấy vậy cũng phải há mồm lé mắt, con ngươi muốn rớt ra ngoài luôn rồi. Chẳng lẽ đầu óc Địch Uy hỏng mất rồi sao?
Một quầng sáng y như mặt trời mọc bừng lên rực rỡ, kèm theo đó là thanh âm vang dội như sấm sét oanh đỉnh, nguyên lực bay tán loạn hễ chạm vào đâu là dẫn phát ra hàng loạt vụ nổ chấn động đất trời. Khói bụi tràn ngập, rừng cây điên đảo, lấy thân thể Địch Uy làm trung tâm hiện ra một cơn cuồng phong càn quét ra bốn phương tám hướng.
Chỉ có điều lực chấn động từ vụ nổ không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với đám người Mạc Lâm, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào khu trung tâm vụ nổ chờ đợi Địch Uy xuất hiện.
Một lúc lâu sau khói bụi từ từ tan hết, thân hình Địch Uy lộ ra trước mắt mọi người, xung quanh người hắn xuất hiện một cái hố sâu vài thước, nhìn thoáng qua vụ nổ kịch liệt lúc nãy không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho hắn. Mặt mũi, quần áo không có xuất hiện bất kì điểm gì khác lạ, hắn vẫn đứng lẳng lặng ở nơi đó tựa như không hề phát sinh chuyện gì.
Tinh thần Địch Áo nhất thời chìm xuống đáy cốc, hắn biết rõ quả quang cầu kia ẩn chứa lực lượng khổng lồ cỡ nào. Nếu như đối mặt là một vị cường giả Võ Tôn, Địch Áo có lòng tin tuyệt đối đánh cho đối phương biến thành một bãi thịt nát, nhưng lực lượng như vậy vẫn không thể bức lui Địch Uy, phải biết rằng đối phương không có phản kháng. Chẳng lẽ thực lực hai người chênh lệch lớn như thế? Ngay cả hai lần tiến hóa cũng không có cách nào bù đắp nổi?
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư lập tức vọt tới Địch Áo bên cạnh, cảnh giác nhìn Địch Uy.
"Các ngươi không cần khẩn trương." Địch Uy bỗng nhiên cười cười, chuyển ánh mắt rơi vào trên người Địch Áo: "Mặc dù có chút ngoài dự liệu của ta, nhưng ta vẫn phải thừa nhận… ngươi thắng."
Địch Uy vừa dứt lời, tất cả những người đang đứng ở chỗ này bao gồm cả Địch Áo lâm vào trạng thái hóa đá, ai nấy đều hoài nghi mình có nghe lầm hay không?
Dĩ Tát nhíu mày nói: "Địch Uy, bây giờ không phải là lúc nói giỡn, viện quân Thần Vực sẽ đến đây rất nhanh, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu."
Địch Uy chậm rãi xoay đầu nhìn sang Dĩ Tát: "Ngươi nhìn ta giống như đang nói đùa hả?"
Dĩ Tát nhìn kỹ vẻ mặt Địch Uy, không biết tại sao trong lòng hắn đột nhiên có dự cảm bất tường.
Mấy người Địch Áo cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Địch Uy, không biết tại sao Địch Uy lại nói như vậy.
"Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi có thể buộc ta vận dụng lực lượng lĩnh vực." Địch Uy mỉm cười tự giễu: "Nếu không, rất khó nói sẽ có chuyện gì phát sinh."