Thần Điển

Chương 559: Đánh cuộc

Địch Áo vừa đi ra khỏi cung điện liền nhìn thấy Địch Uy, nhất thời giật mình đứng sững sờ tại chỗ. Tại sao Địch Uy có thể xuất hiện ở nơi này? Cảnh tượng ở Thánh Đế Tư thành thoáng như chỉ là ngày hôm qua, cái tên phản bội Ngõa Tây Lý này đúng là không còn nhân tính. Hơn nữa tàn nhẫn sát hại toàn bộ người nhà Ngõa Tây Lý, nếu như có thể làm được, Địch Áo hiển nhiên muốn tự tay mình bằm thây đối phương thành vạn đoạn, nhưng Địch Áo rõ ràng thực lực Địch Uy đáng sợ đến trình độ nào. Căn cứ Ngõa Tây Lý phân tích Địch Uy rất có thể đã đạt đến cảnh giới Thánh giả đỉnh phong.

Đối thủ như vậy cho dù Địch Áo đã hoàn thành hai lần tiến hóa cũng không bảo đảm mình địch nổi. Dù sao Địch Áo vẫn chưa có cơ hội kiểm tra thực lực của mình.

Nhưng mà Địch Áo thấy Mạc Lâm đang nhanh chóng vọt tới, khóe miệng còn dính vết máu đỏ tươi, một ngọn lửa giận từ đáy lòng Địch Áo bốc lên ngùn ngụt. Địch Áo hít sâu một hơi nhìn chăm chú vào Địch Uy, trầm giọng nói: "Là ngươi làm?"

Địch Uy có thể cảm nhận được trong giọng nói ẩn chứa sát ý mãnh liệt, tựa hồ chỉ cần hắn gật đầu một cái là người thanh niên trước mặt sẽ nhào về phía bản thân mình không chút ngần ngại. Là vì như thế sắc mặt Địch Uy càng thêm cổ quái, nếu như nói lần đó ở Thánh Đế Tư thành, đối phương là vì Ngõa Tây Lý mới có cử động mất lý trí thế này, như vậy bây giờ là vì cái gì?

"Chạy mau !" Mạc Lâm thấy Địch Áo vẫn ngu ngốc đứng tại chỗ thì trong lòng khẩn trương vô cùng, vô số Hoả Tinh quanh người tụ tập thành một luồng hỏa diễm sáng chói nhanh chóng bắn tới Địch Uy, không ngờ Mạc Lâm biến lĩnh vực của mình thành vũ khí công kích.

Giờ phút này Á Nhĩ Duy Tư cũng vọt tới gần Mạc Lâm, Xà Thương trong tay đâm ra mấy điểm thanh mang nhằm ngay những bộ phận hiểm yếu trên người Địch Uy.

Sau một lát, tất cả mọi người không thể ngờ được Địch Áo lại chậm rãi bước về phía Địch Uy, kèm theo mỗi bước chân của Địch Áo là thanh âm "thình thịch, thình thịch" xuyên qua tai vang vọng vào tâm can mỗi người.

Từng tia sáng màu trắng di chuyển quanh người Địch Áo, nhìn thoáng qua thì mấy điểm sáng này không hề có lực công kích, nhưng đạt đến tầng thứ như Địch Uy và Dĩ Đạt lại có thể cảm ứng ở trong lưu quang ẩn chứa lực lượng cường đại khó thể chống đỡ nổi.

Ánh mắt Địch Uy khẽ biến đổi, vẫy tay bắn ra hai đạo thanh mang xếp hình thập tự hóa giải thế công của Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư. Tròng mắt thủy chung gắn chặt vào người Địch Áo.

"Ngươi đã hoàn thành hai lần tiến hóa?"

Câu này còn chưa nói xong, thân ảnh Địch Uy đã biến mất vào trong không khí. Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đã vọt tới gần nhưng không thể chạm vào hắn, đợi đến lúc Địch Uy xuất hiện lại đã ở rất gần Địch Áo.

"Hình như chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi?" Địch Áo thản nhiên nói, trong lòng cũng rất kinh ngạc vì Địch Uy vừa mới biểu hiện. Thời gian lúc này đã đủ cho hắn ra tay công kích, Địch Áo vốn đã ôm tâm tư liều mạng, nhưng Địch Uy lại không làm gì hết khiến cho khí thế Địch Áo chuẩn bị nãy giờ không thể nào phát huy ra.

Dĩ Đạt vội vã chạy tới cuối cùng vẫn muộn một bước, không thể nào bắt giữ Địch Áo trước khi Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư xuất thủ. Giờ phút này hắn đang hối hận không dứt, quay đầu nói với Địch Uy: "Bây giờ hợp tác vẫn còn kịp, bí mật hai lần tiến hóa không phải một mình ngươi có thể nuốt trôi."

Mà lúc này Địch Uy làm như không nghe thấy Dĩ Đạt nói, chỉ nhíu mày im lặng suy tư cái gì đó.

Địch Áo chưa từng thấy Dĩ Đạt, nghe vậy không nhịn được giương mắt kinh ngạc sang người kia.

Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư che chắn vững vàng trước người Địch Áo và Lao Lạp, khẩn trương nhìn Dĩ Đạt và Địch Áo. Tạm thời đối phương không thể nào công kích tới Địch Áo, nhưng tình thế vẫn rất nguy hiểm. Lúc này Mạc Lâm bỗng nhiên nghĩ tới một việc, nhẹ giọng hỏi Địch Áo: "Chúng ta có thể tiến vào cung điện không? Nếu như có Thú Linh trợ giúp hẳn là có thể đánh ngang tay với bọn họ."

Địch Áo chậm rãi lắc đầu, trên mặt Mạc Lâm nhất thời lộ ra nét thất vọng.

"Thú Linh đã chết." Địch Áo nói một câu khiến Mạc Lâm giật mình sợ hãi, căn cứ cảm giác lúc trước thì lực lượng Thú Linh tuyệt đối không thua một vị Thánh giả, tại sao nói chết là chết ngay được?

"Là do vấn đề tiến hóa?" Mạc Lâm mới vừa nói ra khỏi miệng liền bắt đầu hối hận, hiển nhiên lúc này không phải là thời điểm nói đến chuyện này.

"Thành công." Địch Áo nói tới đây bỗng nhiên đề cao thanh âm: "Ta đã xóa tất cả dấu vết ở trong cung điện, bây giờ chỉ có một mình ta biết bí mật hai lần tiến hóa."

Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đồng thời quay đầu lại, trợn mắt kinh hãi nhìn Địch Áo, không rõ vì sao hắn phải làm như vậy. Hiện tại Dĩ Đạt và Địch Uy đang hoài nghi Địch Áo giành được bí mật nào đó, nhưng cũng không biết rõ bí mật này là cái thứ gì, có thật sự tồn tại hay không? Nếu như hai người bọn họ dứt khoát lưu người lại, có lẽ Địch Áo không thể nào chạy trốn nổi.

Còn bây giờ Địch Áo đã tự mình bóp chết con đường hi vọng cuối cùng này.

Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư bỗng nhiên kịp thời phản ứng, trợn mắt nhìn ngược lại, hỏi gấp: "Thành công?"

Từ trước tới nay Địch Áo là đối tượng được bọn họ bảo vệ, vì thế dưới tình huống bọn họ tự giác phản xạ có điều kiện, cộng thêm tình thế quá nguy cấp nên hai người không có chú ý tới Địch Áo khác thường chỗ nào. Mãi cho đến lúc này Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư mới cảm giác được thân thể Địch Áo tỏa ra lực lượng cường hãn vô song, vì thế bọn họ không nhịn được nín thở một nhịp, dõi mắt chờ đợi.

Địch Áo gật đầu xác nhận rồi cảnh giác nhìn Địch Uy ở phía xa xa, mới vừa nãy Địch Áo nói như vậy là vì lo lắng thực lực của mình khó lòng chiến thắng trận này. Dù sao Mạc Lâm đã bị thương, thực lực hắn và Lao Lạp đang ở trạng thái không thể xác định, trên căn bản không có khả năng đánh lại Địch Uy. Vì không muốn có người xông vào cung điện nên Địch Áo nghĩ ra biện pháp này. Thú Linh đã hy sinh lớn như thế, Địch Áo không thể để cho tâm nguyện cuối cùng của Thú Linh bị xâm phạm.

Trong lòng Địch Áo cũng rõ ràng chỉ bằng một câu nói của mình chưa chắc ngăn chặn chuyện này xảy ra, nhưng tình hình hiện tại Địch Áo chỉ có thể làm được như vậy thôi.

Lúc này Địch Uy bỗng nhiên cười lớn lên: "Hai lần tiến hóa quả nhiên thần kỳ, trước đây ngươi mới vừa tấn thăng lên Võ Tôn sao? Bây giờ lại có thể sử dụng lực lượng thuộc về Thánh giả. Ta thấy cho dù là Bất Hủ Vương An Đức Sâm cũng không thể so với ngươi nổi, lão già kia rốt cuộc thu nhận một tên đồ đệ tốt."

Địch Áo nhíu chặt hai hàng lông mày, giọng nói Địch Uy thật sự là kỳ quái, nghe qua hình như có mấy phần vui mừng thì phải? Trong lúc nhất thời Địch Áo còn nghĩ rằng mình bị ảo giác, lời như vậy làm sao có thể từ trong miệng Địch Uy thốt ra?

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

"Ta nghĩ nói là cho dù ngươi hoàn thành hai lần tiến hóa cũng không thể là đối thủ của ta, có muốn đánh cuộc hay không?"

"Đánh cuộc gì?" Địch Áo cười lạnh: "Đánh cuộc ta không phải là đối thủ của ngươi? Hay là đánh cuộc ngươi có thể giết chết ta?"

"Đều không phải, tại sao nhất định phải đánh cuộc tanh máu như vậy chứ?" Địch Uy khẽ cười nói: "Lúc ta ở vào độ tuổi như ngươi còn không nỡ giết chết một con kiến đó." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com

Dĩ Đạt ở một bên càng nghe càng mê hoặc, giờ phút này không thể nhịn được nữa: "Nói nhảm với hắn làm gì? Trực tiếp giết chết hai tên kia là được rồi, bí mật gì mà hỏi không ra đây?"

Địch Uy xụ mặt xuống nói với Dĩ Đạt: "Ta cần ngươi dạy ta làm gì sao?"

Dĩ Đạt vô cùng giận dữ ngược lại cười nói: "Tốt tốt, ta không nói lời nào là được rồi chứ?"

Địch Uy lại dời mắt sang Địch Áo: "Ta đứng yên ở chỗ này, chỉ cần ngươi có thể bức ta lui một bước là ngươi thắng."

"Đừng có nằm mộng." Mạc Lâm lên tiếng chế nhạo: "Loại người như ngươi không biết xấu hổ đi lừa gạt à?" Mạc Lâm nói mang hàm nghĩa rõ ràng, nếu như Địch Áo một mình công kích Địch Uy chẳng phải là tự nạp mạng mình cho Địch Uy hay sao? Đừng nói là Mạc Lâm, ngay cả Dĩ Đạt cũng nhịn không được quay đầu tới. Lời nói dối thấp kém cỡ này mà Địch Uy vẫn nói ra khỏi miệng đợc, đúng là không xứng với thân phận của hắn.

"Mạc Lâm đại nhân." Địch Uy thản nhiên nói: "Nếu như ta muốn đối phó hắn, sợ rằng nơi này không có người nào có thể ngăn cản ta, đúng không?"

Mạc Lâm nhất thời cứng họng, sự thật đúng là như vậy. Chỉ cần Dĩ Đạt cuốn lấy Á Nhĩ Duy Tư, hắn và Địch Áo hợp lại cũng không phải là đối thủ Địch Uy. Bản thân Địch Áo một tháng trước còn là Võ Tôn, mặc dù hai lần tiến hóa thần kỳ đến mức nào cũng không thể làm cho Địch Áo thăng lên hai cảnh giới được.

Nhưng chuyện này vẫn không thể bảo đảm Địch Áo an toàn, lúc nãy Địch Uy vứt bỏ Dĩ Đạt xông vào cung điện. Từ đó chứng minh được nhân phẩm Địch Uy thối hết mức rồi, một minh hữu lại có thể tùy ý bán đứng người bên cạnh thì làm sao để người ta tin tưởng đây?

"Thế nào? Một chút can đảm cũng không có hả? Tình hình hiện tại ngươi cũng không có quyền lựa chọn, ta biết ngươi muốn giết chết ta, bây giờ ngươi đang có một cơ hội đó." Địch Uy cười nói rất là bình thản.

Lời này vừa ra khỏi miệng, ánh mắt đám người Mạc Lâm nhìn Địch Uy cực kỳ cổ quái, làm người không thể vô sỉ tới mức này nha? Địch Áo có thể giết chết Địch Uy sao? Sợ rằng mặt trời mọc từ hướng tây cũng chưa chắc xảy ra nổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất