Thi Lạc Tư nhìn chăm chú vào đội hình quân đoàn Hải Khiếu hồi lâu, chậm rãi nói: "Ta không có cảm giác Thần Vũ Giả tồn tại, các ngươi thì sao?"
Những người khác cũng lắc đầu đồng ý, lúc ban đầu Bố Long Phỉ Nhĩ và Đạt Tư Ngũ Đức phục kích Khải Mạn là vì trên chiến trường vốn đã bị nguyên lực dao động kịch liệt che lấp khí tức bọn họ tản mát ra. Còn bây giờ hiển nhiên không giống, chiến tranh vẫn chưa bộc phát nên không khí rất yên tĩnh. Nếu đối phương có Thần Vũ Giả tuyệt đối không thể tránh khỏi cảm giác của bọn họ.
Thi Lạc Tư trầm ngâm chốc lát liền quyết định: "Lần này sợ rằng phải làm phiền các vị rồi. Sau khi chiến tranh bắt đầu, ta sẽ phái Phong hệ võ sĩ trong quân đoàn đi theo các ngươi."
Dĩ nhiên không ai phản đối chuyện này, Thi Lạc Tư làm thế là muốn đám người Á Nhĩ Duy Tư suất lĩnh Phong hệ võ sĩ tiến hành quấy nhiễu quân đoàn Hải Khiếu. Nếu quân đoàn Hải Khiếu chống cự không đủ mạnh, những người này tùy thời có thể biến thành lưỡi đao nhọn hung hăng đâm sâu vào đội hình trung tâm của quân đoàn Hải Khiếu.
Tướng sĩ liên quân vẫn đang di chuyển về phía quan ải, quân đoàn Hải Khiếu không hề di động chút nào, toàn thể vạn người như một đứng sừng sững tại chỗ vững vàng như đá tảng.
Sau một lát, làn sóng thủy triều do liên quân tạo thành hét hò vang trời đâm thẳng vào bức tường cứng rắn kia, vô số bí kỹ xuyên qua xuyên lại dẫn theo từng mảng máu tanh ngập trời.
Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, bên phía liên quân do lúc trước đã thắng một trận lớn nên tinh thần dâng cao, còn các chiến sĩ quân đoàn Hải Khiếu lại ôm lòng phục thù tìm trở về tôn nghiêm của chính mình. Song phương đánh nhau hoàn toàn là phương pháp liều mạng, người bên cạnh vừa té xuống là có người sau tiến lên, không có một ai lui về sau nửa bước.
Ban Ni Địch Khắc vẫn khoác trường bào màu lam nhạt, đứng ở trên gò cao bình tĩnh nhìn trận chiến ở phía trước. Lúc ban đầu bố cục, bọn họ đã lựa chọn chiến trường sẽ bộc phát ở chỗ này, chỉ có điều thời gian hơi chênh lệch một chút, kết quả tốt nhất là bọn họ chỉ cần kiên trì khoảng nửa ngày là được. Nhưng đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư thanh trừ mẫu thể quá nhanh làm cho thời gian phòng thủ của hắn kéo dài ra thêm một đoạn.
Dĩ nhiên chuyện này vẫn nằm trong phạm vi Ban Ni Địch Khắc có thể khống chế, thời gian chênh lệch nửa ngày đã là may mắn rồi, chỉ cần chịu đựng qua ngày hôm nay thì chiến cuộc sẽ phát sinh nghịch chuyển cực lớn. Cho nên bất chấp tất cả mọi thứ, cho dù phải sử dụng tất cả lực lượng, Ban Ni Địch Khắc cũng không bao giờ nhường lại thông đạo này cho đối phương.
"Đại nhân, nhìn phía trên kìa." Một gã thị vệ kinh hô lên.
Ban Ni Địch Khắc ngẩng đầu nhìn lên, hai bên quan ải bất ngờ xuất hiện mấy trăm thân ảnh, người có thể đi lên đỉnh núi trong thời gian ngắn như vậy hẳn là Phong hệ võ sĩ, hoặc là Thánh giả các hệ khác. Không cần phí sức suy đoán, Ban Ni Địch Khắc đã rõ ràng những người này nhất định là do Thánh giả dẫn đội, chỉ có điều chưa biết bên kia có bao nhiêu Thánh giả mà thôi.
"Đến lúc các ngươi hoạt động rồi."
Ban Ni Địch Khắc nhìn lướt qua mấy tên võ sĩ ở phía sau: "Nhớ kỹ, bất luận thế nào cũng không thể để cho bọn họ phá quân trận."
"Yên tâm đi, đại nhân." Các võ sĩ nói với chất giọng nhẹ nhàng và đơn giản: "Địch tới bao nhiêu chúng ta sẽ lưu lại bấy nhiêu." Ban Ni Địch Khắc cười cười nhàn nhạt, không có phản bác giọng nói khoa trương của thủ hạ. Bởi vì hắn biết những lời này dành cho các chiến sĩ ở chung quanh. Đúng như hắn dự liệu, các chiến sĩ bốn phía nghe thấy thanh âm tự tin như thế, thần sắc đã không còn khẩn trương như trước. Ở trong quân doanh, đặc biệt là đang chiến đấu, cảm xúc khủng hoảng giống như là ôn dịch tùy thời đều có thể lan tràn ra ngoài với tốc độ chóng mặt. Vì thế Ban Ni Địch Khắc phải cấp cho các chiến sĩ phe mình một lòng tin kiên định.
Nhưng Ban Ni Địch Khắc lại âm thầm thở dài, không ngờ bản thân mình cũng có ngày phải dùng tới thủ đoạn này để khích lệ tinh thần binh sĩ. Nếu như có thể lựa chọn, lấy tính cách trước giờ của Ban Ni Địch Khắc sẽ không làm như vậy. Nhưng tình hình hiện tại đã gấp lắm rồi, nếu không thể ngăn chặn bước tiến của liên quân, vậy thì hết thảy cố gắng trước kia sẽ trôi theo dòng nước.
Rốt cuộc Địch Áo và đám người Á Nhĩ Duy Tư suất lĩnh các võ sĩ lao xuống quan ải. Từ hai bên vòng qua đội hình quân đoàn Hải Khiếu, chia làm mấy đội nhỏ tiến hành công kích quấy rối.
Quân đoàn Hải Khiếu ứng phó tương đối bảo thủ, nếu như đám người Địch Áo tiến hành công kích từ xa sẽ có Địa hệ võ sĩ tiến lên ngăn cản, nếu khoảng cách hai bên quá gần sẽ cùng lúc phát động phản kích mãnh liệt đẩy lùi đối phương.
Trải qua mấy phen thử thăm dò tình hình, mặc dù Địch Áo và đám người Á Nhĩ Duy Tư cũng có thu hoạch nho nhỏ, đánh chết một vài chiến sĩ quân đoàn Hải Khiếu, nhưng vẫn không thể tiến vào trong quân trận của địch nhân. Một khi bọn họ lộ vẻ đột tiến sẽ có Thánh giả bên kia liều chết công kích.
Trong lúc nhất thời cục diện lâm vào giai đoạn, giằng co dĩ nhiên nếu đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư bất kể giá nào cùng nhau mạnh mẽ xông vào hẳn là sẽ có khả năng thành công. Nhưng với tình huống hiện tại còn chưa đáng để bọn họ làm như vậy.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục chém giết cực kỳ đẫm máu, quân đoàn Hải Khiếu có thể nói là ba mặt thụ địch nên số lượng thương vong kéo lên rất nhanh. Ban Ni Địch Khắc đứng lẳng lặng ở trên gò núi, chỉ cần hắn còn ở chỗ này có nghĩa là cuộc chiến vẫn chưa đến mức mất đi khả năng khống chế. Nếu ngay cả hắn cũng gia nhập vào chiến trường thì quân đoàn Hải Khiếu đã bước vào con đường diệt vong rồi.
Vì thế mặc kệ Ban Ni Địch Khắc nóng lòng cỡ nào cũng phỉa làm như không có gì xảy ra, thậm chí thỉnh thoảng còn nói đùa mấy câu với võ sĩ bên cạnh. Dùng cái này để biểu hiện thái độ bên mình đã nắm chắc phần thắng.
Bên phía Thi Lạc Tư cũng không có phương pháp xử lí tốt hơn, cửa ra vào khe sâu tuy lớn nhưng không thể dung nạp quá nhiều binh lực. Chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư tạo ra lỗ hổng cho đại quân tiến vào.
Mấy lần xung kích không có kết quả, đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư đã từ từ mất đi kiên nhẫn, nếu như là thế lực ngang nhau thì chiến đấu kiểu này còn dễ nói. Nhưng đối phương rõ ràng là có số lượng cường giả cao cấp ít hơn bọn họ, lại dựa vào quân trận che chở lần lượt đánh văng bọn họ ra ngoài, cho nên ai nấy ôm một bụng tức giận mà không biết làm gì.
Địch Áo và Lao Lạp lui ra chuẩn bị tùy thời tìm thời điểm phát động thế công lần nữa, Á Nhĩ Duy Tư bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người bọn họ.
"Ta sẽ giải quyết tên đối diện kia, hai người các ngươi che chở cho ta." Nhìn bộ dáng Á Nhĩ Duy Tư đã thật sự nổi giận, nhắc tới cũng bực mình, mười mấy vạn đại quân cư nhiên bị một vạn năm ngàn người ngăn chặn ở chỗ này, không thể tiến thêm một bước, quả thực là buồn cười quá mà. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Địch Áo và Lao Lạp lập tức đáp ứng, rồi vẫn làm như cũ dẫn mấy gã Phong hệ võ sĩ xông tới. Còn Á Nhĩ Duy Tư thì ẩn mình lặng lẽ chạy theo phía sau.
Phe đối diện vừa nhìn thấy đám người Địch Áo đến gần liền thả ra từng đống bí kỹ, tên Thủy hệ Thánh giả núp ở trong quân trận ngưng kết ra vô số Băng Trùy bắn tới như mưa rơi nước chảy.
Địch Áo có nguyên lực chiến giáp, Lao Lạp có lá chắn ánh sáng bảo vệ của Miêu Tử, nhưng trong nhóm chỉ có hai người bọn họ có thể tự do ra vào. Những gã Phong hệ võ sĩ khác chịu không nổi Băng Trùy do Thánh giả phát ra. Phe đối diện hiển nhiên đã nhìn trúng điểm này nên xuất thủ toàn là bí kỹ công kích phạm vi lớn.
Lần này Địch Áo và Lao Lạp không có ý định đánh chết mười mấy võ sĩ rồi rút về giống như lúc trước như, mà cứ thế xông thẳng đột phá quân trận của đối phương. Gã Thủy hệ Thánh giả đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó hình như ý thức được cái gì đó rống to lên: "Ngăn cản bọn họ mau !"
Vô số bí kỹ từ trên cao đập xuống làm cho thế xông tới của Địch Áo và Lao Lạp chậm lại, nhưng lúc này Á Nhĩ Duy Tư đã xuất hiện lao tới nhanh như chớp, Xà Thương trong tay đột ngột bộc phát một trận nguyên lực dao động mãnh liệt. Các võ sĩ quân đoàn Hải Khiếu nhất thời kinh hãi thất sắc, bọn họ còn tưởng rằng Á Nhĩ Duy Tư không phát động công kích vào lúc này, bởi vì khoảng cách hai bên vẫn còn khá xa. Ngược lại một chiêu này giúp cho Địch Áo và Lao Lạp nắm được khe hở xông vào quân trận đối phương.
Sắc mặt gã Thủy hệ Thánh giả tái nhợt, nếu bên kia chỉ phát động một gã Phong hệ Thánh giả đối phó hắn có lẽ còn có khả năng chuyển cơ, nhưng mà ba người Địch Áo đều là Phong hệ có tốc độ nhanh đến cực hạn. Mặc dù hắn có thể né tránh Á Nhĩ Duy Tư công kích, nhưng sẽ chạy không thoát hai người khác.
Từng đạo Băng Thuẫn trong suốt xuất hiện ở giữa không trung, mũi nhọn Xà Thương không ngừng đâm thủng từng cái một. Hiển nhiên thực lực gã Thủy hệ Thánh giả này không thấp, sau khi tạo ra Băng Thuẫn liền không ngừng phun khí lạnh hình thành một mảng sương mù nồng đậm nhằm ngăn cản tầm mắt đối phương.