Huyền Âm Môn trên tòa lâu cao nhất, tầng bảy Vọng Nhật Lâu. Nơi đây dài rộng khoảng bốn mươi thước, không gian sáng sủa, trên mặt sàn lát gỗ đồng mộc tản ra mùi thơm ngát. Lúc này Trương Hiểu Vũ đang đứng một mình bên lan can mà bao quát toàn bộ Huyền Âm Môn và các dãy núi chung quanh.
Cấm chế mở ra đã sang ngày thứ ba, không khó đoán được rằng, toàn bộ đại lục cùng với tứ hải quanh đây nhất định đã bị đám Võ tôn quét ngang dọc, các đại nhân vật từ ngoài cấm chế tới có lẽ đã hợp nhất với các thế lực lớn tại bản thổ để hình thành lực lượng thế tục lớn mạnh của riêng mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, tài nguyên không phải là một mình ai có thể thu được mà cần có đại lượng nhân thủ đi thăm dò khai thác, thậm chí là sưu tập tin tức tình báo. Vì vậy nên lực lượng thế tục tuy nhìn như không chịu nổi một kích thế nhưng đối với bọn họ lại trọng yếu phi thường.
Vung tay lên, phía trước Trương Hiểu Vũ chợt xuất hiện một mảnh thủy kính, trong thủy kính hiện ra hình ảnh ở ngoài đại trận, kỳ lạ nhất là nó có thể tự động đem hình ảnh phóng to thu nhỏ lại, xa nhất có thể nhìn ra được trăm dặm, thập phần kỳ diệu.
"Thủy Thổ Lôi Cương Trận này công năng đầy đủ hết, không những thủ hộ sơn môn mà ngay cả thủ đoạn truy tung cũng có, khả năng nhìn trộm của trận pháp và Thủy Nguyên Kính do Thủy nguyên khí hình thành nên không kém gì kính viễn vọng đời trước, hơn nữa còn tùy tâm sở dục, cực kỳ linh hoạt". Trương Hiểu Vũ vừa quan sát bên ngoài vừa tán thán nói.
Trương Hiểu Vũ có thể tùy ý thao tác Thủy Thổ Lôi Cương Trận chủ yếu là do tại ba mươi ba mắt trận, trong các khối Cực phẩm nguyên thạch hắn đã hạ lạc Hồn nguyên của mình vào nên chỉ cần mình Hồn lực khẽ động là có thể tùy ý điều khiển đại trận.
Đương nhiên để thuận tiện, Trương Hiểu Vũ còn hạ Hồn nguyên trên người Lạc Thi Thi, Lý Tú cùng với Lạc Hành Không để cho bọn họ cũng có thể thao túng một bộ phận diệu dụng của đại trận.
Khi đem Thủy Nguyên Kính chuyển hướng về phía tây bắc, Trương Hiểu Vũ nhíu mày vì thấy trong Thủy Nguyên Kính, trên bầu trời hiện ra một con thuyền hoàn toàn do nước hình thành đang bay vụt đến, phía trên đầu là một lão giả cao gầy mặc áo bào xám, khí thế hùng hồn làm cho Trương Hiểu Vũ cảm thụ được một tia uy hiếp.
"Là ở đây phải không?", con thuyền nhỏ huyền phù giữa không trung, Hải Thiên Tôn Thích Vô Hải hơi nghi hoặc nói. Nguồn: http://truyen360.com
Ngô Thông không giải thích được nói: "Ta nhớ không lầm thì xác thực nó ở đây, núi lớn hai bên trái phải ta đều quen thuộc, sao đột nhiên lại xuất hiện một tòa núi lớn như vậy chứ".
Hiện ra trước mặt Ngô Thông lúc này là một tòa hoàng lục sắc cự sơn rộng không dưới mấy trăm dặm, mặt trên có thác nước trắng xóa, hoang thú các loại đều có, khắp nơi là một mảnh sinh cơ dạt dào.
Tuy nhiên tựa hồ như nghĩ tới cái gì, Thích Vô Hải cười lạnh một tiếng nói: "Là thật hay giả, ta thử một cái là biết ngay". Nói xong, hắn thò ngón ngón trỏ tay phải điểm xuống cự sơn phía dưới một cái, trong không khí chợt xuất hiện một thanh bích sắc đại đao đâm vào cự sơn.
Một màn kỳ quái phát sinh, đại đao trong suốt phảng phất như đâm vào mặt nước vậy, chỗ va chạm nhộn nhạo rồi sinh ra một vòng rung động, ngay sau đó một đoàn đại lôi hỏa bắn đến, tốc độ cực kỳ nhanh.
"Thủ sơn đại trận!" Thích Vô Hải kinh ngạc kêu lên, tuy nhiên trên tay cũng không ngừng lại, hắn huy chưởng phất ra một cái, không trung phía trước xuất hiện một bức tường nước mỏng vắt ngang phía trước lôi hỏa.
Bùm bùm, lôi hỏa uy lực tuy mạnh mẽ, đủ để giết chết Khuy đạo đỉnh kỳ cao thủ nhưng trước bức tường nước của Thích Vô Hải lại khẽ nổ ra biến thành đám đám hồ quang biến mất vô hình.
"Lôi tuy rằng khắc chế thủy thế nhưng khi thủy áp súc đến một trình độ nhất định thì ngay cả lôi điện cũng vô pháp làm gì được ". Thích Vô Hải vẻ mặt tự tin nói.
"Sư tổ cảnh giới kinh người, sao lại bị một cái đại trận đả thương chứ". Ngô Thông đứng ở phía sau cung kính nói.
Thích Vô Hải oán hận nói: "Chỗ đại trận này mặc dù có thủ có công nhưng tác dụng chủ yếu là thủ, công kích bất quá là thứ yếu, tuy nhiên nó ít nhất cũng là Kinh diễm cấp trận pháp, không biết hắn lấy từ đâu ra, thực sự là làm bản tôn tức chết mà".
"Các ngươi lui ra phía sau một chút, ta muốn phá vỡ đại trận này, diệt Huyền Âm Môn kia". Hồn lực của Thích Vô Hải khẽ động, con thuyền nhỏ trong suốt cùng với người trên thuyền bay vụt ra ngoài hơn một nghìn thước, chỉ còn lại một mình hắn đứng ở giữa không trung.
Trên tầng bảy Vọng Nhật Lâu, Trương Hiểu Vũ qua Thủy Nguyên Kính thấy rõ nhất cử nhất động của mấy người kia mà thầm nghĩ: người nọ hẳn là trưởng lão Hải Thiên Môn rồi, không khó đoán ra khô gầy lão giả kia chính là Hải Thiên Tôn, tới nhanh quá. Trương Hiểu Vũ cười lạnh một tiếng nói.
"Có người đang công kích đại trận!".
"Lão gia hỏa này quả thực là đi tìm chết". Bởi vì toàn bộ người trong đại trận có thể thấy rõ cảnh bên ngoài nên đông đảo đệ tử Huyền Âm Môn đều bị cử động của khô gầy lão giả hấp dẫn ánh mắt mà chửi bậy nói.
Lạc Thi Thi đang ở trong trong viện cũng chú ý tới có người ở công kích đại trận lập tức thi triển ra diệu dụng của đại trận: Lôi Cương Phá, nhất thời một đạo lôi điện thô to phá không lao lên đánh vào Thích Vô Hải.
Thích Vô Hải nhìn thấy có lôi điện bổ tới thì trong lòng tức giận, Hồn lực khẽ động, mấy đạo thủy tiễn cô đọng bắn ra trong nháy mắt đã đánh tan lôi điện rồi lập tức lên tiếng quát to: "Co đầu rút cổ trong đại trận thì tính toán là cái gì, kẻ nào chủ trì đi ra ngay, bằng không ta diệt cả Huyền Âm Môn ".
Lạc Thi Thi kinh ngạc vạn phần: "Cái gì, dĩ nhiên dùng thủy đánh rớt lôi điện".
Trương Hiểu Vũ truyền âm nói với Lạc Thi Thi: "Hắn là Võ tôn, đại trận công kích không làm gì được hắn đâu, để ta đi gặp hắn".
Lạc Thi Thi lo lắng nói: "Đối phương là Võ tôn, không nên mạo hiểm, ở trong này hắn cũng không vào được". "Yên tâm đi, bằng vào một người hắn không làm gì được ta".
Trên đại trận chợt nhộn nhạo rồi xuất hiện một khe hở nhỏ, Trương Hiểu Vũ từ đó đi ra cười lạnh nói: "Ngươi là tiền bối tổ sư Hải Thiên Môn, Hải Thiên Tôn hả!".
Thích Vô Hải nhìn thấy có người đi ra thì quay lại phía sau hỏi Ngô Thông : "Người này chính là kẻ đã sát hại đệ tử Ngô Hạc của ta, Trương Hiểu Vũ phải không ".
Ngô Thông gật đầu nói: "Sư tổ, không sai, chính hắn đã giết chết Ngô Hạc sư tổ và chưởng môn".
"Tiểu tử, ngươi dám hại đệ tử của ta sao, khi Hải Thiên Tôn ta tung hoành ngang dọc trên Đằng Vân đại lục này thì ngươi còn không biết ở nơi nào ?". Sau khi xác định, Thích Vô Hải trầm giọng nói, quyết định đầu tiên làm nhục đối phương đã, sau đó cho đối phương sống không bằng chết.
Trương Hiểu Vũ nói: "Sống lâu như vậy, ngươi cũng đủ tự ngạo rồi, thời gian tới là kỷ nguyên của người tuổi trẻ chúng ta". Hắn nói như vậy cũng không phải là tùy tiện vì Trương Hiểu Vũ có thể khẳng định, trong tương lai năm mươi năm tới, những thiên tài như Dạ Trường Phong, Tiêu Linh sợ là sẽ tiến vào Võ tôn cảnh giới, còn có cao thủ thần bí của Đấu Chiến quốc cũng không thể khinh thường. Chỉ cần cho bọn hắn đủ thời gian thì việc trở thành Võ tôn là điều tất nhiên, loạn thế sinh anh hùng, câu thiên cổ danh ngôn này cũng không phải là giả tạo.
Thích Vô Hải dữ tợn cười nói: "Đáng tiếc là ngươi sẽ không nhìn được ngày đó nữa". Trên đỉnh đầu hắn chợt hình thành một thanh trường đao rồi hung hăng đâm về phía Trương Hiểu Vũ, khi nó tới được nửa đường thì tốc độ đã vượt qua tốc độ âm thanh rít lên trong không khí.
Trương Hiểu Vũ mỉm cười, trước người lôi quang lóe ra rồi ngưng tụ thành một cây điện trùy xoay tròn mà nghênh đón.
Bang bang phanh!
Lôi hỏa và gợn nước va chạm, cả đại không gian nhất thời trở thành khu vực tử vong đáng sợ, bằng mắt thường có thể thấy được thủy đao và điện tiễn bắn tung tóe khắp nơi, trong vòng vài trăm thước quanh đó, dư kình hầu như có thể giết chết bất luận Khuy đạo đỉnh kỳ cao thủ nào.
Trong khu vực giao chiến đó, ngươi truy ta cản, ngươi công ta đỡ, tốc độ cũng như góc độ tấn công cực kỳ xảo diệu, như linh dương quải giác, vô tích không thể nhìn ra.
Thích Vô Hải cả kinh nói: "Ngươi dĩ nhiên cũng đã lĩnh ngộ được Tự nhiên chi đạo đệ nhất trọng, ông trời thật đúng là thiên vị ngươi mà, bất quá hôm nay cho dù là lão Thiên cũng không gúp được ngươi". Hắn cho rằng Trương Hiểu Vũ sau khi cấm chế mở ra mới lĩnh ngộ được Tự nhiên chi đạo nên không quá mạnh.
Giữa không trung hắn ngưng tụ ra một thanh bích sắc thủy đao rồi từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi lao về hướng Trương Hiểu Vũ, tốc độ trong nháy mắt đã vượt qua âm thanh, bất quá so với thủy đao đầu tiên kia thì hơi chậm hơn một chút.
Trương Hiểu Vũ cũng kinh hãi nói: "Ngươi thế nào có thể tâm phân nhị dụng, khống chế hai vật thể làm ra hai động tác khác nhau". Chính hắn cũng đã thử qua tâm phân nhị dụng muốn đồng thời khống chế hai vật thể, thế nhưng tuy hắn có thể khống chế được rất nhiều vật thể mà lại không thể làm ra động tác khác nhau.
"Người chết đến nơi rồi, không cần biết đáp án làm gì!" Thích Vô Hải trong lòng vui vẻ, tâm phân nhị dụng này hắn học được từ một quyển kỳ thư đến không trọn vẹn tên là Phân Thần Đại pháp. Bởi vì nó không trọn vẹn nên chỉ có hai tầng đầu, hắn mất hơn mười năm mới tu luyện đến tầng thứ nhất và có thể khống chế được hai vật làm ra động tác bất đồng, đương nhiên khi khống chế vật thứ hai thì yếu hơn vật thứ nhất một chút nhưng cũng đủ để tự ngạo rồi.
Bích sắc thủy đao lao đến phía sau Trương Hiểu Vũ rồi thoáng cái phá không chém tới.