Thần Tọa

Chương 909: Sát khí dự phán (1)

Lâm Hi xuyên qua Thanh Đồng đại bia, xẹt qua Chấp Pháp quảng trường, vào sâu trong Chấp Pháp Điện, gặp được Chấp Pháp trưởng lão. Hắn ăn mặc một thân hắc y, xếp bằng trong đại điện, hai con ngươi tản ra hào quang.

- Sư phụ.

Lâm Hi khoanh chân ngồi xuống đối diện Chấp Pháp trưởng lão.

- Ân.

Chấp Pháp trưởng lão nhẹ gật đầu, hắn tựa hồ vừa từ bên ngoài trở về, thần thái có chút mỏi mệt:

- Đại sư huynh của ngươi cởi bỏ phong ấn?

Lâm Hi giật mình, lập tức kịp phản ứng, gật gật đầu:

- Đúng vậy.

Chấp Pháp trưởng lão cho tới bây giờ cũng không đề cập qua "Đại sư huynh" là ai, nhưng cũng chưa từng đánh giá thấp sự nhạy bén và trí tuệ của Lâm Hi. Lời này kỳ thật đã khẳng định Lâm Hi đã biết chân tướng.

- Nói chuyện các ngươi gặp phải cho ta nghe một chút.

Chấp Pháp trưởng lão nói, không hỏi chuyện của Tiên La Phái lại hỏi chuyện Bạch Nguyên cởi bỏ phong ấn.

Đối với vị "Đại sư huynh" này của mình, Lâm Hi cũng có chút đồng tình. Nghe được Chấp Pháp trưởng lão hỏi, cũng không giấu diếm, nói rõ ràng mọi chuyện lại một lần, kể cả xử lý sau đó cùng với chuyện an ủi Bạch Nguyên đều nói ra cả.

Sau khi nghe Lâm Hi nói xong, Chấp Pháp trưởng lão lâm vào trầm mặc, thật lâu không nói.

Chấp Pháp trưởng lão không nói lời nào, Lâm Hi cũng yên lặng chờ đợi.

- Aizz! --

Thật lâu, Chấp Pháp trưởng lão phát ra một tiếng thở thật dài, trong thanh âm có một nổi buồn vô cớ.

- Ta cả đời này, thu ba quan môn đệ tử. Khiến ta yên tâm nhất chính là ngươi, khiến ta thở dài nhất chính là Nhị sư huynh ngươi, không phải vì chuyện hắn làm phản, mà là hắn tự là đã tìm ra một đường ra tốt, kết quả lại hủy bản thân. Khiến ta đau lòng nhất chính là Đại sư huynh của ngươi.

Chấp Pháp trưởng lão êm tai nói tới tới ba đệ tử, có loại hàm súc thú vị nói không rõ trong đó.

Lâm Hi im im lặng lặng nghe, không ngắt lời.

- Trước khi Đại sư huynh của ngươi nhập ma, ta kỳ thật cũng không nghĩ qua, sẽ thu ba quan môn đệ tử. Bạch Nguyên là ta mang ra từ trong núi sâu, hắn cơ hồ tự mình trải qua sự xuống dốc của Chấp Pháp Điện. Ta rất kỳ vọng vào hắn, quả thực đã từng hi vọng, hắn có thể chấn hưng Chấp Pháp Điện, không nghĩ tới, hoàn toàn vì phần chờ mong và kỳ vọng này đã hủy đi hắn.

Chấp Pháp trưởng lão thở dài không thôi.

Kinh nghiệm của Bạch Nguyên, Lâm Hi ở trên đường trở về đã nghe hắn nói qua một lần rồi. Nhưng lần nữa nghe được sư phụ Hình Tuấn Thần nói vẫn có một loại cảm xúc trùng kích khác thường.

- Sư phụ không nên tự trách, đó là chuyện ngoài ý muốn, không ai hi vọng xuất hiện tình huống như vậy cả.

Lâm Hi an ủi nói.

Chấp Pháp trưởng lão cười khổ:

- Ta áy náy, cũng không phải vì hắn nhập ma, mà là cảm thấy thẹn với mẹ hắn. Lúc ta mang Đại sư huynh của ngươi đi, đã từng đáp ứng mẫu thân hắn, sẽ chăm sóc tốt hắn. Ta thật vất vả, mới mang hắn ra khỏi loại trạng thái sinh hoạt trước kia, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn quay lại nguyên hình, lần nữa tự bế. -- ngươi có lẽ cảm giác được, sư huynh của ngươi cũng không thích ở chung lắm. Nhưng trước kia, căn bản không phải như thế. Hắn và các sư huynh đệ cao thấp trong điện quan hệ phi thường tốt.

Lâm Hi im lặng, cái này hắn ngược lại không biết. Trông thấy Bạch Nguyên hiện giờ, rất khó tưởng tượng ra bộ dạng trước kia.

- Sư phụ lần này là cố ý phái ‘Đại sư huynh’ đi cùng ta đến Tiên La Phái sao?

Lâm Hi đột nhiên nói.

- Ân.

Chấp Pháp trưởng lão cười khổ:

- Biết rõ không thể gạt được ngươi. Ta tuy rằng phong ấn yêu thân của Đại sư huynh ngươi, khiến hắn thoạt nhìn khôi phục bộ dạng trước kia. Nhưng áp chế mặt ngoài như thế, sẽ chỉ khiến yêu huyết trong cơ thể hắn trở nên càng ngày càng lớn mạnh. Muốn triệt để giải quyết vấn đề, chỉ có thể lần nữa phóng thích yêu huyết. Bất quá, quyền lựa chọn chuyện này không phải ở ta, mà là ở hắn. Đại sư huynh của ngươi rất kháng cự Yêu tộc huyết dịch trên người. Điểm này, ta cũng không có cách nào.

- Nghĩ tới nghĩ lui. Cũng chỉ có ngươi thôi. Ngươi thực lực không tệ, ý nghĩ lại nhạy bén. Càng quan trọng hơn là, các ngươi lần này đi Tiên La Phái, nhất định sẽ gặp được phiền toái. Cho nên, ta đặc biệt kiến nghị Phó chưởng môn để Bạch Nguyên gia nhập. Đến lúc đó, Bạch Nguyên cho dù không muốn, cũng phải cởi bỏ phong ấn.

Chấp Pháp trưởng lão nói.

- Ngươi sớm đã biết rõ sư huynh sẽ cởi bỏ phong ấn?

Lâm Hi nói.

- Ân.

Chấp Pháp trưởng lão gật gật đầu.

- Sư phụ! Ngươi sẽ không sợ Đại sư huynh bão nổi, một chưởng đánh chết chúng ta sao? !

Lâm Hi rốt cục nhịn không được nữa nổi giận.

"Bạch Nguyên" quả thật là một cao thủ che dấu, nhưng cũng là một quả bom nguy hiểm, hồi tưởng lại tình huống lúc đó, Lâm Hi không khỏi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

- Sẽ không đâu.

Chấp Pháp trưởng lão lắc đầu, hơi cười cười, hoàn toàn là bộ dạng "Dầu muối không tiến":

- Nếu như ngay cả sư phụ ngươi ở bên cạnh hộ giá cũng không an toàn, vậy thì chỉ có nước xuất động Phó chưởng môn đi hộ giá cho ngươi thôi...

! ! !

Lâm Hi mãnh liệt ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chấp Pháp trưởng lão:

- Sư phụ, ngươi...

- Ân.

Chấp Pháp trưởng lão vẻ mặt mỉm cười, nhìn Lâm Hi nhẹ gật đầu, toàn thân lộ ra một cổ hương vị giảo hoạt.

- Ngươi ở ngay bên người chúng ta? Một mực theo sau chúng ta?

Lâm Hi nghẹn họng nhìn trân trối.

- Loại đại sự như tông phái kết minh, liên quan đến đến sinh tử tồn vong của tông phái, không giống bình thường, ngươi cho rằng thật sự chỉ phái ba người các ngươi đi qua sao?

Chấp Pháp trưởng lão một lời nói toạc ra mấu chốt.

...

Lâm Hi không phản bác được. Đúng vậy a, cho dù có tin tưởng mình, cũng không thể nào giao vận mệnh một tông phái phó thác vào tay mấy nội môn đệ tử được.

Mình lại cho rằng chỉ có ba người mình đồng hành.

- Ngươi đã ở một bên, vậy sao còn hỏi ta?

Lâm Hi rốt cục nhịn không được nói.

- Ta không có khả năng đến quá gần các ngươi. Bằng không sẽ bị Đại sư huynh của ngươi phát hiện.

Chấp Pháp trưởng lão lắc đầu:

- Hơn nữa, "ngay bên cạnh" theo như lời ta cũng không phải như ngươi hiểu. Ta một mực biến mất trong không gian đứt gãy, có thể nhìn thấy tình huống của các ngươi, nhưng không rõ ràng, hơn nữa cũng không nghe được thanh âm. Chỉ khi nào vạn bất đắc dĩ mới có thể ra tay.

- Cái gì gọi là vạn bất đắc dĩ chứ? Chẳng lẻ phải đến lúc chết sao?

Lâm Hi trong nội tâm liếc mắt, trong tai chỉ nghe Chấp Pháp trưởng lão nói tiếp:

- Mặt khác, ta cũng không phải một ngày mười hai canh giờ đều đi theo các ngươi. Để môn hạ đệ tử ở trong nghịch cảnh, ma luyện phát triển, trải qua các nguy hiểm, đây việc mà tất cả tông phái đều làm để bồi dưỡng đệ tử kiệt xuất. Các ngươi nếu như cái gì cũng ỷ vào trên người người khác, vậy thì quả thật cách cái chết cũng không xa nữa đâu.

Lâm Hi nhẹ gật đầu, cái này hắn ngược lại đồng ý. Hoa trong nhà kính, lớn lên dù có kiều diễm nhưng không chịu được mưa gió, gặp phải ánh sáng sẽ chết! Hơn nữa "tự mình giúp mình còn hơn là chờ người khác" cũng là pháp tắc làm việc mà Lâm Hi một mực quán triệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất