"Cái gì?"
Bách Hoa thánh nữ nghe thấy vậy thì nhướng mày, nói:
"Phong Vân nhị tổ, hai vị có nên suy nghĩ lại một chút không."
"Ha ha! Bách Hoa thánh nữ, tiểu tử mà ngươi mang đến căn bản không phải là thiên tài gì, vậy cũng muốn Phong Vân nhị tổ chúng ta coi trọng ư, đúng thực là chuyện cười."
Trưởng lão Thần Ưng ở bên cạnh xen vào, hắn vốn khác đường với Bách Hoa thánh nữ, hiện giờ tận dụng cơ hội đả kích vài câu.
"Ngươi! Thần ưng lão nhi, chẳng lẽ đại trưởng lão đường đường như ngươi mà chỉ biết liếm gót chân Thái tử hay sao?"
Bách Hoa thánh nữ nổi giận, trong mắt nàng xuất hiện lửa giận.
"Được rồi, Phong vân lâu của ta không phải nơi cãi nhau, không nên cạnh khóe sau lưng chúng ta. Bách Hoa thánh nữ, tư chất của tiểu tử này đúng là kém hơn Vân Hải Lam nhiều, ánh mắt của Phong Vân nhị tổ chúng ta không sai chứ."
Phong tổ mặc áo xám trong Phong Vân nhị tổ thản nhiên nói.
"Đúng vậy, Bách Hoa thánh nữ, với ánh mắt của ngươi cũng đủ nhìn ra tư chất của ai thế nào, ví như đồ nhi Dương Tố Tố của ngươi phải mất 10 năm tới đoạt mệnh lần 2, nếu như là thiên tài thì hiện giờ đã đoạt mệnh 7, 8 lần rồi."
Trưởng lão Thần Ưng một lần nữa cười nhạo nói.
"Đệ tử của ta không kém ai cả, các ngươi cho rằng Vân Hải Lam là Thái tử, nhưng ta thấy vẫn còn kém đồ nhi của ta xa lắm."
Bách Hoa thánh nữ lạnh lùng nói.
Cạch!
Đột nhiên, Phong tổ cầm quân cờ vứt luôn xuống bàn, nói:
"Không chơi nữa, thật mất hứng, phải vất vả nắm ta mới có một nước cờ hay, vậy mà bị mấy tên tiểu tử này làm cho mất hứng."
Một quân cờ này làm cho hiện trường lặng ngắt như tờ, sắc mặt đại trưởng lão Thần Ưng, thậm chí ngay cả Bách Hoa thánh nữ cũng cả kinh, Phong tổ tức giận không phải chuyện đùa.
"Sư phụ, người không nên nổi giận như vậy."
Vân Hải Lam ở một bên mở miệng nói:
"Bách Hoa thánh nữ đại trưởng lão có ý nói ánh mắt của người không tốt, con là đồ nhi do người tự mình chọn, hiện giờ con muốn xem đồ nhi của người lợi hại, hai đồ nhi của nàng ta lợi hại. Lần đầu tiên con bái sư lại không mang theo lễ vật, đành mang lại thể diện cho người vậy."
"Tốt, đồ nhi, con nói đúng."
Phong tổ quả nhiên bình tĩnh lại.
"Vân Hải Lam này dám gây xích mích."
Trên mặt Dương Kỳ hiện lên một nụ cười nhạt, nhưng ở đây có quá nhiều cao thủ, hắn không cách nào xen vào nói một hai câu được.
Hơn nữa hắn đã nhận ra, Phong Vân nhị tổ hoàn toàn ủng hộ Vân Hải Lam, chắc là do tên Thái tử kia đang giở trò.
Bằng không, lấy thân phận và tư chất của Vân Hải Lam không cách nào bái sư thành công, lấy được ưu ái.
Rất có thể cái tên Thái tử thần bí kia đã nói chuyện gì đó trước với Phong Vân nhị tổ, chấp nhận điều kiện gì đó. Bằng không, Vân Hải Lam cũng sẽ không có tự tin lớn như vậy, dám ở ngoài Tiểu Càn Khôn Giới nói Dương Kỳ sẽ không bái sư thành công.
"Sư phụ, người cho con đọ sức với đồ nhi Dương Tố Tố của Bách Hoa thánh nữ đại trưởng lão một trận, xem tu vi của người ta ra sao. Nếu như con không nhìn lầm, hiện giờ Dương Tố Tố là cao thủ đoạt mệnh lần 2, trong khi con mới đoạt mệnh thành công, lần 1 và lần 2 cách nhau rất xa, thế nhưng con muốn xem hiện giờ khí công của nàng ta thâm hậu tới mức nào."
Giọng nói của nàng ta bình tĩnh, nhưng ngôn từ lại chan chát:
"Dương Tố Tố, hôm nay ta ở trước Phong Vân lâu chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi có dám nhận không?"
"Được, ta nhận lời."
Dương Tố Tố cũng cười lạnh một cái, nói:
"Trước kia ngươi dùng thủ đoạn đê tiện lừa dối Kỳ nhi, làm hại hắn bị phế võ công. Hôm nay ta muốn giáo huấn ngươi một chút, tránh việc ngươi cho rằng có thể dựa âm mưu quỷ kế mà diễu võ dương oai."
"Cô cô, để cháu lên đi, cháu sẽ tự mình giải quyết việc của cháu."
Dương Kỳ đảo mắt, dựa vào trực giác, hắn cảm thấy Vân Hải Lam có gì đó kỳ quái, chỉ sợ là có ẩn giấu thủ đoạn lợi hại mới dám khiêu chiến Dương Tố Tố.
Vân Hải Lam hiện giờ có tu vi như thế nào, Dương Kỳ không nhận ra, hơn nữa nàng ta còn nhận được sự tài bồi của Thái tử, thủ đoạn lợi hại chắc chắn là có.
Hắn cũng không cách nào dốc toàn bộ lực lượng ở đây.
Thế nhưng, tốt hơn hết là không nên cho Dương Tố Tố mạo hiểm.
"Tố Tố, con lùi lại đi."
Đột nhiên, Bách Hoa thánh nữ mở miệng.
"Sư phụ."
Dương Tố Tố quay đầu lại nhìn sư phụ mình.
"Thời gian các viện tỉ võ không lâu nữa sẽ bắt đầu, ta muốn con trước mặt người thiên hạ đường đường chính chính đánh bại nàng ta, việc đó tốt hơn là lãng phí thời gian ở đây, con hãy trở về đi."
Bách Hoa thánh nữ ngăn cản cuộc tỉ thí này.
"Nếu có thực lực thì cần gì sợ hãi? Tỷ thì nơi nào chẳng giống nhau"
Vân Hải Lam dường như không ngờ rằng Bách Hoa thánh nữ sẽ cự tuyệt, nàng ta không từ bỏ ý định, tiếp tục công kích.
"Đúng vậy, Bách Hoa thánh nữ, vừa rồi ngươi nói đồ nhi của ngươi mạnh hơn đồ nhi của ta, hiện tại chuyện tới trước mắt rồi, tại sao lại rút lui?"
Phong tổ lạnh lùng nói.
"Hừ! Một đứa con gái còn chưa tấn chức truyền kỳ mang theo hai tên trẻ con còn chưa đủ lông đủ cách tới Phong Vân lâu của ta quấy rối, làm hại chúng ta không được yên tĩnh. Bách Hoa thánh nữ, ngươi đi ra ngoài đi, chờ ngươi tấn chức đạt tới truyền kỳ rồi hãy trở lại nói chuyện với chúng ta."
Vân tổ lại càng không khách khí.
"Phong Vân nhị tổ, các ngươi thu một đồ nhi, thế nhưng trên đại hội luận võ không lâu sau, ta sẽ cho các ngươi biết, ánh mắt các ngươi kém tới mức nào, thiếu niên ta để cử nhất định sẽ siêu việt hơn đồ nhi của ngươi."
Bách Hoa thánh nữ lại một lần nữa nhìn Phong Vân nhị tổ nói chuyện. Trong giọng nói của nàng ta đã tràn ngập mùi thuốc súng:
"Hừ! Truyền kỳ, ta nhất định tấn chức, thời gian cũng không còn lâu nữa. Đến lúc đó, ta sẽ khiêu chiến Phong Vân nhị tổ các ngươi, để xem ai hơn ai."
"A? Bách Hoa thánh nữ, khẩu khí của ngươi thật lớn đó."
Phong Vân nhị tổ đồng thời quát lớn:
"Chỉ với thực lực còn chưa tấn chức truyền kỳ của ngươi lại dám hoài nghi ánh mắt của chúng ta, đúng là cuồng vọng tự đại. Muốn tỉ thí với chúng ta ư, ngươi có biết chúng ta tấn chức truyền kỳ bao nhiêu năm rồi không."
"Cho dù như thế nào thì chúng ta cũng sẽ gặp lại trong kỳ tỷ thí giữa các viện. Đi! Chúng ta đi rời khỏi Tiểu Càn Khôn Giới, không bao lâu nữa, ta sẽ đường đường chính chính có mặt ở nơi này."
Bách Hoa thánh nữ vung tay áo, rời khỏi Phong Vân lâu.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong ánh mắt Vân Hải Lam lóe lên sự thất vọng.
"Hai vị lão tổ, này Bách Hoa thánh nữ này thật sự là kiệt ngạo bất tuân, lại dám không khách khí trước mặt hai vị lão tổ, phải nghiêm phạt nàng ta một chút mới được."
Đại trưởng lão Thần Ưng bắt đầu nịnh bợ.
"Hừ, nàng ta đúng là ngạo khí quá mức, nhưng mà mới bốn mươi tuổi đã tấn chức đạt tới đoạt mệnh tầng 9, sắp bước vào truyền kỳ, nàng ta đúng là có vốn để kiêu ngạo. Nhưng lần này kiêu ngạo cũng chỉ vì chúng ta đánh mất thể diện của nàng ta, không thu người thiếu niên kia làm đồ đệ."
Phong tổ cười lạnh nói:
"Nhưng mà nếu như ở bên ngoài, ta nhất định phải giáo huấn nàng ta một chút, ở trong Tiểu Càn Khôn Giới thì thôi, nếu như ra tay sẽ bị các lão nhân khác phát hiện, nói Phong Vân nhị tổ chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu bị họ can thiệp vào lại càng không thích hợp."
"Được rồi, Vân Hải Lam, nếu chúng ta thu con làm đệ tử thì chắc chắn sẽ toàn lực tài bồi con, chờ tới lúc tỉ võ giữa các viện, con đánh bại Dương Tố Tố, phế bỏ tiểu tử kia cho Bách Hoa thánh nữ một bài học, có biết không?"
Vân tổ chậm rãi nói:
"Bách Hoa thánh nữ này cũng vô cùng tinh minh, lúc nãy nàng ta chắc chắn đã nhận ra, trong cơ thể con có Long Châu đang được Sinh Mệnh Chi Tuyền bồi dưỡng, biến nó thành nguyên thần của thần long, lực lượng cực lớn. Nàng ta cảm thấy đệ tử mình không nắm chắc phần thắng nên mới từ chối."
"Hai vị sư phụ tuệ nhãn như đuốc."
Vân Hải Lam đảo mắt.
"Được rồi, chúng ta bây giờ truyền thụ cho con một môn khí công, lại liên thủ phạt mao tẩy tủy cho con, một canh giờ sau con có thể ra ngoài. Sau này cứ cách bảy ngày lại có thể tới Tiểu Càn Khôn Giới một canh giờ, đây là quy củ. Phàm người không phải cao thủ cảnh giới Truyền Kỳ, chỉ tiến nhập Tiểu Càn Khôn Giới được một canh giờ là bị chính không gian này bài xích, đưa ra bên ngoài."
Phong Vân nhị tổ đồng thời nói:
"Sau khi con ra ngoài nói với Thái tử một câu, chuyện chúng ta đồng ý với hắn đã làm xong, mong rằng nguyện vọng của chúng ta hắn cũng không nên nuốt lời."
"Nhất định, Thái tử hiện giờ đang ở một thời không xa xôi tu luyện, thu thập hài cốt của viễn cổ thần ma, tế luyện một kiện pháp bảo không gì sánh được, không lâu sau sẽ đại công cáo thành mau chóng trở về, chuyện đã đồng ý với hai vị sư phụ nhất định sẽ làm được."
Vân Hải Lam cười nói.
"Được rồi, người thiếu niên kia là là ai? Ta thấy con có cảnh giác với hắn rất lớn, tu vi của tên đó đúng là cũng có chút bản lĩnh, nhưng kém hơn con rất nhiều."
Đột nhiên đại trưởng lão Thần Ưng nói.
"Hắn tên là Dương Kỳ, chỉ là một tên ngốc nhưng có vận khí tốt, chiếm được một số kỳ ngộ mà thôi."
Vân Hải Lam lạnh lùng nói:
"Người này chính con sẽ xử lý, không cần làm phiền đại trưởng lão và hai vị sư phụ."
"Đó là tự nhiên, với thân phận của chúng ta sẽ không ra tay với tên tiểu bối này, ân oán của các ngươi, các ngươi phải tự mình giải quyết."
Phong Vân nhị tổ nói:
"Con bây giờ khoanh chân quả nhiên ngồi xuống đi."
.......
"Sư phụ, tại sao lúc nãy người ngăn cản con tỉ thí với Vân Hải Lam?" Dương Tố Tố thấy mình đã đi xa khỏi Phong Vân lâu nên lập tức hỏi.
"Trong cơ thể Vân Hải Lam có ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, dã man, hoang sơ, mộc mạc, giống như như thần long thượng cổ sống lại, nếu như ta không lầm, nàng ta nhất định đã có được truyền thừa của thần long, có Long Châu hoặc là Long đản trên người."
Bách Hoa thánh nữ sắc mặt nghiêm túc nói:
"Nếu như là như vậy, con không phải đối thủ của nàng, cô gái này tâm cơ thâm trầm, là một nhân vật lợi hại, ta thấy sau này con phải cẩn thận."
"Cô cô, Vân Hải Lam này cháu sẽ giết nàng ta. Cô cô yên tâm đi, cho dù không bái sư thành công cũng không sao, có sư phụ chỉ mang lại cho cháu một chỗ dựa vững chắc thôi, không có sư phụ cháu sẽ tự mình cố gắng, không ỷ lại người khác, không có gì phải tức giận hết."
Dương Kỳ một mặt âm thầm hút Cửu Dương Tiên Khí, một mặt nói.
Lúc này trong Địa Ngục Dung Lô, rồng nhỏ 9 màu đã tới mấy ngàn con, chúng đang muốn đột phá.