Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1041: Thiên Sát bại thối

Phát hiện không ổn, Lôi Thiên rủa giận một tiếng, hai tay lập tức kết ấn trước ngực, bố trí chín tầng phòng ngự.

Đáng tiếc mọi thứ đều đã quá trễ, tám con rồng ánh sáng của Hải Nữ phát xuất ra lửa đỏ chính là Cửu Thiên Chân Hỏa, dễ dàng phá hủy mọi phòng ngự của hắn, trực tiếp tác dụng lên thân thể của hắn.

Như vậy, Lôi Thiên kêu thảm không ngừng, áp lực mạnh mẽ bên trong lại thêm Cửu Thiên Chân Hỏa khiến hắn chìm vào tình cảnh nguy khốn.

Ngày trước, Lôi Thiên vốn bị phạt ở Vân Chi Pháp giới đã luyện thành thân thể mình đồng da sắt, căn bản không sợ Cửu Thiên Chân Hỏa.

Nhưng hiện nay, thân thể của hắn đã không còn thuần dương cực cứng nữa, khí âm tà trên cơ thể bị ảnh hưởng khiến hắn kêu khổ không ngừng.

Bên này, Tứ Linh thần thú giao chiến U Minh Ma long đã lâu, sau khi hiểu rõ được đối phương, bắt đầu triển khai phương thức cứng đối cứng, ép cho U Minh Ma long không cách gì né tránh.

Cứ như thế, giữa hai bên sấm chớp chấn động, gió mạnh nổi lên, sức mạnh điên cuồng hoang dã hội tụ lẫn vào nhau, hình thành một khu vực hủy diệt phương viên vài dặm, bất cứ sinh mạng nào đến gần đều bị luồng sức mạnh đó ăn mòn.

Giao tranh kịch liệt liên miên kéo dài, tiếng sấm chớp rung trời vang mãi không ngừng.

Bầu trời, mây đen chốc chốc hội tụ, lúc thì vỡ vụng không thấy dưới cơn cuồng công của Tứ Linh thần thú, hệt như bọt sóng nhấp nhô không ngừng.

Thời gian âm thầm trôi qua. Khi hai con kỳ thú lại tiến đến giai đoạn nóng bỏng, thời khắc đó vừa lúc Thiên Sát phát động một chiêu trí mạng.

Lúc này, toàn thân Tứ Linh thần thú hào quang hội tụ, miệng kêu gào như sấm, một luồng hào quang ba màu cùng với sức mạnh bẻ núi uốn sông hung hăng bắn thẳng đến U Minh Ma long.

Đối mặt với một chiêu này, U Minh Ma long ý đồ muốn né. Đáng tiếc Tứ Linh thần thú trước đó đã từng bước ép sát, hoàn toàn bịt kín đường lui của nó, ép cho nó chỉ còn cách đỡ thẳng.

Thời khắc đó, U Minh Ma long điên cuồng kêu gào thấu trời, toàn thân làn sáng âm u lóe lên, sức mạnh toàn thân hội tụ vào đầu, từ trong miệng nó bộc phát một luồng lửa sáng đen ngòm, vừa thoát khỏi miệng liền đón gió bùng lên, cuối cùng biến thành một cột sáng đường kính ba trượng va chạm với cột sáng ba sắc của Tứ Linh thần thú.

Giữa không trung, hai cột sáng màu sắc khác biệt chạm vào nhau tại một điểm, sau đó hoa lửa tung tóe, tiếp đến tiếng sấm sét rung trời, cuối cùng tiêu trừ lẫn nhau, cùng tạo nên cuồng phong hủy diệt, chỉ trong sát na đã che phủ hết phương viên vài chục dặm, khiến cả vùng trời đầy màu xanh đỏ, vô số chớp điện gào thét phun trào, cả trời đất đều rung động không ngừng.

Một chiêu khiến người nghe kinh hãi, lại xảy ra đồng thời với công kích của Thiên Sát nên phân tán một bộ phận sức chú ý của những người đang quan sát.

Lúc này, Hải Nữ quát khẽ một tiếng, thân thể nhỏ bé hệt như mũi tên rạch ngang bầu trời bay thẳng lên trên cao, vừa hay né được kình khí hủy diệt đó.

Lôi Thiên không hề may mắn như vậy. Thân thể hắn chìm vào trong cuồng phong, cả thân hình chuyển động rất nhanh, bay lượn qua lại giữa không trung, thiếu chút nữa thân thể đã bị hủy diệt, cuối cùng nhờ có U Minh Ma long phát ra một luồng sức mạnh êm ái ổn định thân thể của hắn.

Lúc này, giữa Lục Vân và Thiên Sát vừa phát sinh một chuyện khiến người ta thất kinh.

Khi một kiếm của Thiên Sát đâm trúng vị trí trái tim của Lục Vân, một luồng ánh sáng xanh lam lướt qua nhanh chóng, tiếp đến bảy màu hiện lên, một luồng sức mạnh vô địch khiến cho Tuyệt Diệt thiên đao hơi dừng lại, thế đang tiến lên hơi hơi ngưng.

Khoảng thời gian này ngắn ngủi vô cùng, cứ như ánh sáng lóe lên tắt liền, chưa tới chớp mắt đã không còn.

Nhưng đúng lúc đó, hào quang bảy màu còn chưa tan biến, một luồng sáng trắng rực rỡ liền được bắn ra, hóa thành một phù chú chữ "Lệnh" to chừng ba trượng bao trùm lấy Tuyệt Diệt thiên đao vào trong.

Lúc này, một âm thanh gào rống rung trời từ Tuyệt Diệt thiên đao phát ra, đó chính là tiếng của Thiên Sát.

- Đáng ghét! Không ngờ ngươi tìm được Thiên Uy lệnh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tiếng rống giận dữ kết thúc, tiếp đó là những tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Hào quang đỏ sậm, xanh lục sậm của Tuyệt Diệt thiên đao không chừng, cực lực muốn thoát khỏi sự trói buộc của lệnh phù kia, đáng tiếc lại khó mà thực hiện được.

Vì thế, Thiên Sát giận dữ vô cùng, bản thân đang núp trong tà binh đột nhiên xuất hiện, "Vạn Thú ma châu" trên trán bắn ra luồng sức mạnh tà sát vô cùng, điên cuồng chống lại Thiên Uy lệnh.

Lục Vân vẻ mặt nặng nề, trước ngực bay ra Thiên Uy lệnh hào quang rực rỡ, vững vàng khóa chết hình bóng của Thiên Sát.

Vì thế, chàng có chút vui mừng, lại hơi lo lắng.

Lúc trước, Lục Vân vẫn ẩn mãi không dùng, chính là chờ đợi giây phút này.

Hiện nay, sau khi thật sự vây khốn được Thiên Sát, Lục Vân lại kinh ngạc phát hiện Thiên Uy lệnh tuy có thể khắc chế được Thiên Sát, nhưng người thi pháp lại cần thiết phải đủ thực lực.

Như lúc này đây, bản thân thúc động Thiên Uy lệnh cảm thấy đã cố hết sức. Mỗi lần Thiên Sát phản kích, thông qua Thiên Uy lệnh đều hung hăng đánh trúng vào thân thể của chàng.

Thấy vậy, Lục Vân tập trung tinh thần, duy trì sức mạnh thần thánh của Thiên Uy lệnh, tiếp tục luyện hóa nguyên thần của Thiên Sát.

Nhưng Thiên Sát dù sao cũng không phải người thường, hắn có tà binh cực mạnh " Tuyệt Diệt thiên đao" có thể ẩn náu, có được "Vạn Thú ma châu" ma khí bá đạo có thể phản kích.

Cứ vậy, hắn có được hai thứ phòng ngự mạnh mẽ, bản thân Lục Vân cho dù có Thiên Uy lệnh cũng khó mà tiêu diệt hắn dễ dàng được.

Trong lúc Lục Vân suy tư, Thiên Sát điên cuồng giận dữ không thôi, sau vài lần liên tục giãy dụa không ổn, lập tức vọt mạnh lên, Tuyệt Diệt thiên đao hung hăng đánh mạnh vào Thiên Uy lệnh.

Đến lúc này, Lục Vân hệt như bị người quất trúng một côn nặng nề, thân thể đột nhiên run lên, khóe miệng trào ra vài vết máu.

Một chiêu không kết quả, Thiên Sát lại xông đến lần nữa. Tuy hắn cũng chịu đựng thống khổ rất lớn, nhưng không thể không xông vào, vì thế tàn nhẫn vô cùng.

Phát hiện được ý định của Thiên Sát, Lục Vân không dám né tránh, đành toàn lực thúc động Thiên Uy lệnh để chống đối Thiên Sát lâu dài.

Như vậy, hai người cứ một đến một lui, từng chiêu đánh thẳng, cuối cùng cả hai đều bị thương tổn nhưng dây dưa không rõ.

Thời gian chớp mắt trôi qua, khi Lục Vân phát hiện phản kích của Thiên Sát đã giảm yếu, không khỏi lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

- Thiên Sát, chịu chết thôi. Từ khi bắt đầu ta đã nói qua, lần này thất bại phải là ngươi.

- Câm miệng, muốn Thiên Sát ta chịu thua là chuyện không thể nào có được!

Trong tiếng rống giận dữ, Thiên Sát lại xông đến mãnh liệt lần nữa.

Lục Vân toàn lực nghênh chiến, hai bên tranh đấu kịch liệt, Thiên Uy lệnh và Tuyệt Diệt thiên đao hoa lửa bay tứ phía, bộc phát vầng sáng chói mắt.

Đột nhiên, vẻ mặt Lục Vân thất kinh, miệng kêu gào thấu trời, vẻ mặt vô cùng giận dữ.

Lúc này, Thiên Sát gào lên giận dữ, quát tiếp:

- Lục Vân ngươi hãy nhớ, lần tới ta phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân.

Dứt lời ánh đen lóe lên, Tuyệt Diệt thiên đao đột nhiên vứt bỏ được sức mạnh trói buộc của Thiên Uy lệnh rồi biến mất lên trời.

Thân thể loáng lên, Lục Vân lớn giọng nói:

- Lần tới ta cũng không bỏ qua cho ngươi.

Nói rồi thở dài nhè nhẹ, cúi đầu nhìn Thiên Uy lệnh trong tay, chỉ thấy trên mặt xuất hiện một vết chém.

Trước đây, khi một chiêu trí mạng của Thiên Sát đến gần, Lục Vân toàn thân ánh xanh lam chính là hiện tượng đang thi triển thuật "Trọng Sinh Hoàn Nguyên". Thời khắc đó chàng mới sửa chữa được vết rách trên mặt của Thiên Uy lệnh.

Nhưng có điều Lục Vân chưa từng nghĩ đến, Thiên Sát có hai bảo vật phòng ngự rất mạnh, cuối cùng đã đánh thẳng ra làm nứt Thiên Uy lệnh, tạo một con đường sống cho hắn.

Thu lại Thiên Uy lệnh, Lục Vân cúi đầu liếc ba người Bách Linh, truyền tin bình an. Sau đó, Lục Vân đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long, lại thấy hai bên đang gầm gừ nhau, bên nào cũng bị thương không nhẹ.

Bên trái, Tứ Linh thần thú bá khí ngút trời, toàn thân hào quang luân chuyển, phát ra khí thế to lớn.

Bên phải, U Minh Ma long rống nhỏ không ngừng, toàn thân ánh xanh lục thẫm nhấp nhô không ngừng, ánh mắt uể oải, xem ra sau một phen giao chiến, cuối cùng nó cũng kém hơn Tứ Linh thần thú vài phần.

Trên lưng nó, Lôi Thiên khuôn mặt trắng bệch, hắn đã bị trọng thương, nếu U Minh Ma long không ra tay, hắn đã sớm chết trong cơn gió lốc cuồng bạo. Hiện nay, hắn đang ngầm trị thương, khuôn mặt tức giận bất bình.

Thôi nhìn, Lục Vân vô tình cố ý liếc về bầu trời, sau đó chầm chậm hạ xuống.

Xa xa, ba người Bách Linh muốn bay đến đón liền vang lên tiếng Lục Vân trong lòng:

- Không cần đến gần, cứ ở đó, hiện nay lân cận có rất nhiều khí tức bí mật, tạm thời còn chưa biết là ai.

Ba người thất kinh, nghe lời dừng lại, từ xa nhìn lại Lục Vân, chỉ thấy chàng hạ xuống bên cạnh Tứ Linh thần thú.

Đưa mắt nhìn Lôi Thiên, Lục Vân vẻ mặt vô tình, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

- Bây giờ vũ khí mạnh nhất của ngươi đã thua, hẳn cũng đến lúc kết thúc tất cả.

Lôi Thiên phản bác lại:

- Lục Vân, ngươi cũng không mạnh đến mức thế đâu, ngươi và Thiên Sát giao chiến xong khiến bị trọng thương, hiện nay bất quá cũng chỉ là cố gắng mà thôi.

Lục Vân bật cười lạnh nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy thử qua cho biết.

Nói rồi trong mắt ánh bảy màu lóe lên, công kích bằng ý niệm uy lực kinh người chớp mắt xông đến, tạo thành tiếng sét giữa trời quang trong não Lôi Thiên, thiếu chút nữa đã đánh vỡ nát linh hồn của hắn.

Gào thét một tiếng, Lôi Thiên giận dữ vô cùng, hung tợn trừng mắt Lục Vân, ánh mắt hệt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Thấy vậy, Lục Vân bật cười tàn khốc, hạ lệnh:

- Đại linh nhi, U Minh Ma long giao cho ngươi, phải tiêu diệt nó cho ta.

Tứ Linh thần thú kêu một tiếng dài, lạnh nhạt nhìn U Minh Ma long, chầm chậm bay về phía nó. Nguồn: http://truyen360.com

Cảm nhận được sát cơ trong mắt của Tứ Linh thần thú, U Minh Ma long giận dữ kinh trời, hào quang toàn thân lóe lên bày ra thế phòng ngự, hơn nữa còn nói chuyện mấy câu với Lôi Thiên.

Lúc này, vẻ mặt Lôi Thiên âm hiểm, khóe miệng mờ hiện một nụ cười hiểm ác, tràn đầy thâm ý phóng thẳng về phía Kiếm Vô Trần đang núp.

Lục Vân thấy vậy nhưng làm ra vẻ không biết, vừa hấp thu linh khí trong không trung để bồi dưỡng cơ thể đang bị thương, vừa tiến thẳng về phía Lôi Thiên.

Rất nhanh, Lục Vân chỉ còn cách Lôi Thiên trăm trượng, mở miệng hỏi:

- Thế nào, ngươi không phải hận ta lắm sao? Vì sao không nghênh chiến vậy?

Lôi Thiên hừ giọng nói:

- Có bản lĩnh thì đến đây, xem ta có sợ ngươi không?

Lục Vân hừ lạnh nói:

- Ngươi cho là núp trên người U Minh Ma long thì ta sẽ không làm được gì ngươi phải không?

Lôi Thiên khiêu khích lên tiếng:

- Tình hình ngươi hiện nay, ngoại trừ việc ở đó mà kêu mắng còn có thể làm được gì đây?

Lục Vân cười cười, tàn khốc đáp trả:

- Ma vực thiện nghệ nhất là công kích bằng tinh thần, điểm này chắc ngươi biết trong lòng.

Lôi Thiên đáp:

- Ta biết ngươi tinh thông pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân, nhưng ngươi cho là bên người ta không có một loại kết giới phòng ngự có thể ngăn cản công kích tinh thần của ngươi chăng?

Lục Vân nói:

- Thử qua biết liền.

Nói rồi trong lòng lóe lên ý nghĩ, hai luồng tinh thần dị lực tần suất khác nhau lập tức xông đến.

Lôi Thiên ở nguyên tại chỗ không hề né tránh, vẻ mặt bình tĩnh, rõ ràng công kích của Lục Vân đã bị một tầng kết giới quỷ bí bên ngoài U Minh Ma long chống đỡ được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất