Dưới ánh mặt trời chỉ thấy nhóm bốn người ba nam một nữ, trừ một lam y nam tử mang mặt nạ Tu La, ba người còn lại mang mặt nạ tiểu quỷ, đích thị là Huyền Phong môn chủ cùng thủ hạ.
Lúc này chỉ nghe nữ tử nói:
- Phong, có phải chàng cảm giác nhầm không? Ở đây không có chút khí tức nào của người sống cả?
Huyền Phong môn chủ lạnh lùng lên tiếng:
- Cảm giác của ta cho đến giờ chưa bao giờ sai, người đó nhất định đang ẩn tàng gần đây. Chỉ là hắn tu vi không tệ, nhanh chóng toàn lực ẩn tàng khí tức, do vậy lúc này nàng không cảm giác được.
Bên cạnh, một nam tử nói:
- Môn chủ đã nhận định người đó vẫn còn ẩn tàng tại đây, để thuộc hạ thi triển Khấp Huyết Càn Khôn đại pháp truy tìm hắn ta, xem cuối cùng là ai lại có khả năng thoát khỏi pháp nhãn của môn chủ.
Huyền Phong môn chủ gật đầu:
- Vậy cũng tốt, ta cũng muốn xem tuyệt học của lão đại trong Huyết Vu Nhị Sát một lần, ngươi thi triển đi.
Chỉ nghe một tiếng "hảo" nam tử đó từ từ hạ xuống, toàn thân bắt đầu xuất hiện một vầng huyết vụ nhàn nhạt, mang theo sát huyết lệ mị chi khí cực kỳ tà ác. Dừng lại cách mặt đất khoảng mười trượng, từ miệng lão đại trong Huyết Vu Nhị Sát phát ra một âm thanh kỳ quái, toàn thân quay tròn trên không, song thủ không ngừng múa lên một vũ điệu cổ quái, toàn thân trông như một dã nhân đang tế tổ.
Sau khi kết thúc những tiếng hú kỳ quái cùng màn loạn vũ, từ miệng của lão đại đó bay ra một hạt huyết lượng châu, bay vòng quanh người hắn rồi dừng lại trước ngực. Hai tay kết ấn, Đại Sát râu tóc dựng ngược, huyết vụ toàn thân bắt đầu tụ thành một đạo xích hồng huyết trụ, bao phủ lấy hạt huyết lượng châu. Cùng với sự gia tăng của huyết vụ, hạt châu đó càng ngày càng phát sáng, cuối cùng đột nhiên tự động xoay tròn, không ngừng xuất phát từng đạo huyết mang, hình thành một huyết võng giữa không trung, phân bố thành một đồ án kỳ dị.
Chỉ chốc lát trong vòng khuôn viên ba trượng bị một đoàn huyết vụ vây bọc, bên trong huyết mang lóe lên, sấm rung chớp giật. Giữa không trung hạt châu đó càng xoay càng nhanh, huyết mang càng ngày càng đậm, khí lưu cường kình ban đầu đã biến thành phong đao, bên dưới đất đá nát vụn, thảo mộc hóa thành tro, tất cả rơi vào một biển máu.
Lúc này trong lòng Hạo Vân cư sĩ đang ẩn tàng kinh sợ, bốn phía tà ác chi khí càng ngày càng mạnh, đã bắt đầu tập trung tỏa rộng, triển khai truy tìm trên mặt đất, khe đá nơi lão ẩn tàng bắt đầu nứt rộng ra.
Nguy hiểm đến gần, Hạo Vân cư sĩ một mặt toàn lực ẩn tàng khí tức, một mặt suy nghĩ xem tiếp tục nên làm như thế nào. Tình hình trước mắt lão ta hiểu rõ, với thực lực của Huyền Phong môn chủ, đến Thiên Kiếm viện chưởng giáo Lý Trường Xuân cũng chết vì tay hắn, nếu lão cố gắng đào thoát cũng khó tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng nói lại, nếu tiếp tục ẩn tàng thế này cũng chẳng được bao lâu, khi khí tà ác xung quanh cường thịnh thêm vài phần chắc chắn lão sẽ bị bại lộ.
Chính lúc lão đang do dự bất quyết bỗng xảy ra dị biến, chỉ nghe trong không trung một âm thanh truyền đến:
- Ta đang muốn biết là ai có nhã hứng như vậy, thì ra là Huyền Phong môn chủ ở đây, thật là tà khí xung thiên, sát khí hoành không.
Hừ lạnh một tiếng, Huyền Phong môn chủ lạnh lùng nói:
- Nhã hứng của Lư Sơn chi chủ cũng không ít, chỉ là ngươi nên cẩn thận lời nói một chút, kẻo không sau này có hối cũng không kịp.
Lam quang loáng lên, giữa không trung xuất hiện một chiếc ghế thần kỳ, chính là Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ trong Nhân gian tứ tuyệt địa.
Vô Nhân Tọa cất tiếng cười hăng hắc:
- Nhìn vị Huyền Phong môn hạ này huyết sát chi khí lăng lệ vô bì, có lẽ cũng rất có danh tiếng. Nghe nói Nam Cương có một tòa Huyết Vu trại, trong đó có không ít cao thủ, không biết vị này là ai trong đó vậy? Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Ánh mắt Huyền Phong môn chủ biến đổi, giọng lạnh lùng:
- Không hổ danh là Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ, kiến thức quả nhiên bất phàm. Người mà ngươi hỏi chính là lão đại trong Huyết Vu Nhị Sát, còn một vị là lão nhị, không biết là ngươi có muốn thưởng thức một chút không?
Vô Nhân Tọa cười nói:
- Đủ rồi, muốn lĩnh giáo cần có thời gian, hôm nay không cùng các người đùa vui. Lần này ngươi tế thiên thành công quay lại, xem ra có ý muốn tranh đoạt thiên hạ, ta trước tiên chúc ngươi thành công. Sau này có thời gian, mời đến Lư Sơn của ta dạo chơi.
Huyền Phong môn chủ nhếch miệng cười:
- Có cơ hội tự nhiên muốn thưởng thức phong quang của Lư Sơn, chỉ là không biết lúc ta đến ngươi có còn ở đó hay không?
Vô Nhân Tọa cười hăng hắc:
- Đừng lo, có người từ phương xa đến sao ta lại không có mặt tiếp đón? Có điều người có khả năng đến không, khó mà đoán biết được, dẫu sao kiếm của Thiên Kiếm Khách cũng không phải dễ đùa được đâu.
Lạnh lùng nhìn Vô Nhân Tọa, Huyền Phong môn chủ cao giọng:
- Đó là việc của ta không cần ngươi quan tâm. Hôm nay ngươi đột nhiên hiện thân, không phải để buông ra những lời này chứ?
Vô Nhân Tọa cười nói:
- Có thể đảm nhiệm chức vụ môn chủ quả nhiên không phải đồ ngốc, bất quá nói thật cho ngươi biết, ta đến đây vì bị cỗ huyết sát chi khí cường đại kia thu hút. Chỉ là hiện tại ta đang nghĩ đến một vấn đề khác, không biết ngươi có hứng thú nghe không?
Nhãn thần nhanh chóng chuyển động, Huyền Phong môn chủ đáp lời:
- Cứ nói ta nghe, chưa biết chừng ta sẽ có hứng thú.
Vô Nhân Tọa cười nói:
- Tốt lắm, ta sẽ nói. Nhưng trước khi nói ngươi nên bảo thủ hạ dừng tay, nếu không đợi chút nữa ở đây xuất hiện không ít cao thủ ta không thể nói rõ được.
Vung tay ra hiệu cho Đại Sát ngừng tiếp tục thi pháp, Huyền Phong môn chủ cất giọng:
- Được rồi, ngươi nói đi. Tốt nhất là làm cho ta hứng thú, nếu không hôm nay ngươi muốn ly khai sợ rằng cũng khó đấy.
Khẽ cười lạnh, Vô Nhân Tọa nói:
- Uy hiếp ta? Ngươi quên mất một điểm, ta muốn ly khai thì không một ai có thể ngăn trở. Dù sao hôm nay ta không phải đến để đánh nhau với ngươi, cho nên những lời vừa rồi ta không chấp nhặt. Bây giờ nói vào chủ đề chính, ta vừa nhận được một tin tức của Chính Đạo liên minh, Nho viên đã bị Long Ma chiến tuyến của Hắc Ám tôn chủ cùng Tam Nhãn Long Lang hủy diệt, còn môn phái được xưng tụng tu chân giới đệ nhất phái Thiên Kiếm viện đã bị hủy diệt trong tay Âm Thi quỷ vương. Toàn bộ một trường chiến đấu đầu tiên của Chính Đạo liên minh phát động đã thảm bại như thế. Hắc hắc, đây chắc là tin vui đối với ngươi?
Huyền Phong môn chủ nhãn thần chợt động, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, chỉ chăm chú quan sát Vô Nhân Tọa. Cười gằn một tiếng, Huyền Phong môn chủ nói:
- Ta đích thực có hứng thú với tin tức đó, nhưng vì sao ngươi phải thông báo với ta?
Vô Nhân Tọa cười:
- Ta tự nhiên có mục đích, bằng không làm sao lại cùng ngươi nói nhiều như vậy. Kỳ thực ta luôn suy nghĩ xem vị Huyền Phong môn chủ đột ngột xuất hiện này là ai, vì sao có thể từ không có gì quật khởi? Đến bây giờ ta cũng đoán đúng một điểm, hắc hắc, chỉ một điểm!
Ánh mắt chợt lạnh băng, Huyền Phong môn chủ toàn thân quang hoa bạo phát, một cỗ khí thế uy nghiêm bá tuyệt thiên địa chớp mắt vây lấy Vô Nhân Tọa, khiến hắn không chịu được kinh hô liên hồi.
Tuy nhiên chỉ sau một lúc, Vô Nhân Tọa toàn thân lam quang đại thịnh, nhất động liền chấn lui khí thế lăng lệ của Huyền Phong môn chủ. Hắn cười lạnh:
- Quả nhiên bất phàm, thật sự khiến người ta kinh ngạc. Muốn giết người diệt khẩu phải không? Thực sự không cần, ta chỉ đoán đúng một điểm, vẫn còn nhiều điều chưa đoán ra.
Lạnh lẽo nhìn Vô Nhân Tọa, Huyền Phong môn chủ giọng âm hiểm:
- Ta đúng là có ý muốn giết người diệt khẩu, bất quá phải xem ngươi đoán ra được điều gì đã rồi mới quyết định. Nếu như ngươi đoán sai thì còn có khả năng giữ được mạng, nếu đoán đúng ngươi tự động để lại mạng của mình!
Cất tiếng cười kỳ quái, Vô Nhân Tọa nói:
- Như vậy có nghĩa là ta không nên nói, trái lại thì mất mạng, cái giá quả thật quá đắt.
- Không nói ta cũng sẽ giết ngươi. Ngươi xem rồi lựa chọn đi!
Nói xong, toàn thân Huyền Phong môn chủ ám hồng, ám hắc, ám thanh, ám lam, ám hoàng ngũ sắc quang hoa tụ hội, chiếu theo một quỹ tích kỳ dị phân bố xung quanh, chớp mắt trong phạm vi mười dặm hình thành một đạo kết giới cổ quái, đem những người ở đó vây vào bên trong.
Thốt lên một tiếng kinh ngạc, Vô Nhân Tọa nói:
- Căn bản ta không dám khẳng định, đến lúc ngươi bắt đầu phát động, đã tự tiết lộ bí mật rồi, khiến ta từ không xác định trở thành khẳng định. Đến nước này, giữa chúng ta nhất định phải có một trường quyết chiến, có đúng không?
Huyền Phong môn chủ lạnh lùng:
- Cuộc chiến này là không tránh được, nhưng trước khi giao chiến, ta muốn biết ngươi cuối cùng đã đoán được điều gì?
Vô Nhân Tọa hừ nói:
- Ngươi đã muốn biết thì ta sẽ cho ngươi biết, nhưng lúc đó ngươi đừng có oán trách là ta đã nói ra. Đầu tiên ta báo cho ngươi biết về tin tức của Chính Đạo liên minh, chỉ là muốn chứng thực một suy đoán. Kết quả là vào lúc ngươi nghe tin Thiên Kiếm viện bị diệt, ánh mắt đích xác xuất hiện sự dao động hiếm thấy, điều đó khiến ta hoài nghi. Dù sao lúc đó ta cũng chỉ hoài nghi, đến giờ ngươi thi triển pháp quyết đó, khiến cho ta minh bạch thân phận chân chính của ngươi. Ngươi chính là môn hạ của Thiên Kiếm viện - Vô Tâm, ngươi đã từng tu luyện pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang. Có một điểm ta không rõ, giữa ngươi và Lý Trường Xuân rốt cuộc có quan hệ thế nào, vì sao phải giết hắn ta, còn vị trí môn chủ của ngươi từ đâu mà ra?
Huyền Phong môn chủ thân thể chấn động, nhãn thần trở lên vô cùng khủng khiếp, ngữ khí cực kỳ âm sâm:
- Ngươi không nên thông minh như vậy, bởi vì kẻ ngu bao giờ cũng sống lâu hơn. Chuẩn bị chịu chết đi!
Nói xong khí thế toàn thân bạo phát, ngũ sắc quang hoa cường kình xoáy tròn giao nhau, hóa thành năm đạo ánh sáng nhắm Vô Nhân Tọa cuộn tới.
"Hắc hắc" Vô Nhân Tọa không chút sợ hãi, thản nhiên nói:
- Tu vi của ngươi rất mạnh, không hề thấp hơn Ma Hoan tôn chủ chút nào, bất quá hôm nay ta không muốn cùng ngươi động thủ, ngươi nên giữ sức đối phó với nhân vật đang đến. Ta cáo từ trước.
Nói xong lam quang lóe lên, chiếc ghế thần kỳ biến mất giữa không trung, hoàn toàn không thấy chút tung tích.
Ánh mắt Huyền Phong môn chủ xuất hiện một tia nghi hoặc, linh thức phân bố trong không gian bị phong bế, kỳ quái là không phát hiện được Vô Nhân Tọa, khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Trong lòng hắn hiểu, dù có có sử dụng Không Gian Khiêu Dược trong kết giới này cũng không thể thoát ra, Vô Nhân Tọa kia làm sao có thể ly khai được?
Trong lúc suy nghĩ, Huyền Phong môn chủ cúi đầu nhìn ra xa, cảm giác một cỗ khí thế chiến đấu cường đại áp bức nhân tâm từ xa truyền lại, khiến hắn trong lòng chấn động, ẩn ước có một cảm giác cổ quái.
Quan sát ba người bên cạnh, Huyền Phong môn chủ phát hiện nữ tử toàn thân run rẩy, hắn lập tức minh bạch kẻ sắp đến là ai. Nhanh chóng thu lại kết giới, hắn cất giọng gấp gáp:
- Chúng ta đi! Đợi ta làm xong chuyện của mình sẽ giải quyết người này!
Chỉ thấy hắn kéo nữ tử bên cạnh rồi hô lên một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang bay lên trời, chớp mắt biến mất trong mây.