Đang trong thế giới hư vô, Lục Vân cười tà mị một tiếng, toàn thân xoay tròn, ngàn vạn bình bóng bộc phát từ thân thể chàng đón lấy Hư Ảo cư sĩ đang bay vào trong. Hình bóng hai người va chạm với nhau, xem như là bóng sáng hư ảo, trên thực tế toàn bộ do ý thức tinh thần lực diễn nên, nhưng trong đây lại có biểu hiện như vậy.
Về phía Lục Vân, tinh thần lực của chàng mạnh có hạng, vì thế trên phương diện này chàng hơn hẳn Hư Ảo cư sĩ rất xa. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không như chàng nghĩ, khi thân hình Hư Ảo cư sĩ và chàng giao với nhau, Lục Vân kinh ngạc phát hiện, hình ảnh đối phương do ý thức tạo thành, khi tiếp xúc với thân ảnh của chàng, hóa thành một luồng tinh thần lực ẩn chứa sức mạnh ăn mòn rất mạnh, muốn xông vào trong đại não của chính mình.
Lục Vân phát ra ngàn vạn thân ảnh, nhưng bản chất của nó cũng chính là tinh thần lực, sự xâm nhập của đối phương tuy không tạo nên thương thế trực tiếp đến bản thể của chàng, nhưng trong lòng chàng hiểu rõ, điều này cũng là một quá trình đồng hóa, một khi ý thức tinh thần lực do mình phát ra đã bị đối phương ăn mòn, lúc đó phòng ngự của chàng cũng bị thất bại rồi.
Vì thế, Lục Vân vội vàng chuyển biến tính chất của ý thức tinh thần lực, bên trong ý thức phân tán thêm khí tức của "Hóa Hồn phù" và "Trấn Hồn phù", như vậy lập tức ngăn cản được sự tấn công của đối phương, bắt đầu phản kích. Trước đây, khi Lục Vân đang đối kháng với làn sáng màu u lan của Hư Ảo cư sĩ, đã từng phát xuất thêm sức mạnh của "Trấn Hồn phù", vì thế lúc này chàng mới nghĩ đến chiêu này.
Giữa không gian yên tĩnh, giao chiến âm thầm, tinh thần dị lực vô hình đối chọi, không hề có một tình huống ảnh hưởng ngoại lực thế nào, liên tục phát sinh biến hóa.
Trong không gian này, thời gian vĩnh hằng không có biến hóa, giữa hai người ý thức tinh thần lực đã chuyển biến mấy lần, giao chiến không dưới vạn lần, cuối cùng Lục Vân hơi chiếm được thượng phong, đánh tan những công kích Hư Ảo cư sĩ phát ra, ngăn ông lại ở khoảng cách ba trượng, dùng "Trấn Hồn phù" để vây khốn ông.
Cảm nhận được sự đáng sợ của Lục Vân, Hư Ảo cư sĩ trong lòng thở dài, vội vàng thu hồi pháp quyết "Đạo Bổn Quy Hư", thân thể từ hư không từ từ chuyển sang thật, rời khỏi thế giới hư vô, quay về lại trong Vân Chi Pháp giới.
Lục Vân theo ông mà hành động, cũng đồng thời quay về, ánh mắt như điện nhìn Hư Ảo cư sĩ, cất tiếng hỏi:
- Thế nào, ta đã từng nói ngươi không cách nào thoát được vận mệnh.
Hư Ảo cư sĩ vẻ mặt rắn lại, lạnh lạnh lùng lùng đáp:
- Ta trước mắt đã gần như bị ngươi vây khốn, thất bại và tử vong có khác biệt rất lớn.
Lục Vân nhướng mày, hai mắt phát ra làn sáng uy hiếp lòng người, khiến cho Hư Ảo cư sĩ vẻ mặt ngây lại, đại não lập tức trống trơn.
- Giết ngươi bất quá sớm trễ, bây giờ ta muốn biết những điều ẩn giấu trong lòng ngươi.
Giọng nói lạnh lùng tàn bạo, trong mắt Lục Vân ánh đen lấp lánh, chàng đang dùng tinh thần dị lực của Ma tông kết hợp với thuật Sưu Hồn của Quỷ vực, bắt đầu xâm nhập đại não Hư Ảo cư sĩ, nắm lấy những tin tức trong não của ông. Quá trình này hơi có huyền diệu đối với người khác, nhưng đối với Lục Vân thân mang pháp quyết chánh tà, bất quá cũng là chuyện bình thường.
Ánh mắt giao nhau, cả hai ngưng thần. Hành động Lục Vân rất thuận lợi, nhưng giây lát đã thành công phá vỡ được phòng ngự của Hư Ảo cư sĩ, tiến vào trong đại não của ông. Ở nơi đây, ý thức Lục Vân xâm nhập liền hệt như một thanh kiếm bén, trên đường vượt năm ải chém sáu tướng, rất nhanh đến thẳng trung khu thần kinh, nơi tối trọng yếu nhất của con người.
Để sưu tầm hoàn chỉnh ký ức trong não của Hư Ảo cư sĩ, ý thức Lục Vân tự động phân tán thành vài trăm luồng, bắt đầu dò xét tất cả các phương vị. Nhưng vào lúc này, Hư Ảo cư sĩ đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt âm trầm liếc nhìn Lục Vân, khóe miệng xuất hiện một nụ cười âm độc.
Trong lòng Lục Vân chấn động, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, vội vàng thu hồi ý thức lại. Nhưng lúc này, Hư Ảo cư sĩ lại mở miệng nói:
- Lục Vân, từ khi bắt đầu đến bây giờ, ngươi liên tục chiếm được thượng phong, đáng tiếc ngươi không nghĩ được, ta cũng đã dùng lời người để chế ngự được người ta rồi.
Dứt lời, đại não Hư Ảo cư sĩ chuyển động rất cao, thông đạo của ông tự động đóng lại, vây khốn ý thức Lục Vân ở trung ương.
Khuôn mặt trầm lại, Lục Vân nói:
- Ngươi không thấy làm vậy sẽ uổng phí tinh lực sao?
Hư Ảo cư sĩ hừ lạnh đáp:
- Ngươi có thể thám thính được những bí ẩn của ta, lẽ nào ta lại không thể thông qua đoạn ý thức này của ngươi, phân tích dò xét những bí ẩn trên người người sao? Lục Vân, ngươi rất tự phụ, nhưng ta cũng vậy, chỉ có điều ngươi đã xem thường ta.
Nói rồi thân ảnh đột nhiên biến mất, vô cùng quỷ dị tránh thoát được hạn của Trấn Hồn phù.
Hơi kinh hãi, Lục Vân cảm thấy mê hoặc đối với Hư Ảo cư sĩ này, ông ta có phải là cao thủ thật sự của Vân Chi Pháp giới chăng? Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa truy tìm tung tích của ông ta, nhưng tìm cả nửa ngày, Lục Vân thất kinh phát hiện Hư Ảo cư sĩ đã không còn thấy được.
Kết quả này khiến cho chàng thất kinh, bất quá càng khiến cho chàng cảm thấy bất an, chàng thật sự có cảm giác, Hư Ảo cư sĩ tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng, tự mình thật sự đã sơ ý bỏ qua.
Bay trong màn mây mù, Lục Vân chăm chú nhìn ra phía trước. Trước khi Hư Ảo cư sĩ đột nhiên biến mất, chàng mãi vẫn chưa từng nghĩ được rõ ràng. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, mục đích lần này không thể nào quên, vì thế chàng bỏ hết suy nghĩ lung tung, tiếp tục tiến lên.
Hồi lâu sau, Lục vân đã bay được vài trăm dặm trong không gian, thấy được một tòa cung điện được xây dựng theo phương vị bát quái mà chàng đã dò thám được trước đó. Cung điện này khí thế huy hoàng, cho dù ở cách xa vài dặm cũng khiến cho người ta cảm thấy chấn động.
Ngừng lại, Lục Vân đưa mắt nhìn nó, trong lòng đang suy nghĩ, cung điện to lớn uy vũ này ngày đó được xây dựng như thế nào đây? Theo kết quả dò xét bằng Ý Niệm Thần Ba, chàng biết được đây tuyệt đối không phải mây mù hư ảo ngưng tụ thành, mà chính là tồn tại hết sức chân chân thật thật.
Trong Vân Chi Pháp giới có mười ba tòa cung điện, phân thành ba loại quy cách, bên ngoài bố trí tám cung điện to nhỏ như nhau theo hình bát quái, bên trong có năm tòa cung điện dần to hơn phân theo ngũ hành, ở giữa chính là một cảnh tượng hùng vĩ to lớn nhất, có tầng mây ở bên trên, có thể nói là một vùng trời nhỏ trên thế gian.
Những kiến trúc này đơn giản nhưng thanh nhã, đều theo phong cách vài ngàn năm trước, Vân Chi Pháp giới ngày đó được xây dựng bằng vật liệu gì, phương pháp ra sao? Lẽ nào lúc đó nơi đây có vô số nhân công, hay là dùng một biện pháp khác? Suy nghĩ một lúc, Lục Vân vẫn không tìm được giải thích hợp lý, liền không lãng phí tinh lực nữa, phát ra Ý Niệm Thần Ba thần kỳ dò xét cung điện trước mắt.
Theo tin tức phản hồi lại, Lục Vân hiểu được, tòa cung điện này chính nằm ở quẻ Ly trong bát quái, đại biểu chính là ngọn lửa, vì thế cung điện này chính là Ly Hỏa thần điện. Trong đại điện không hề có khí tức người sống, Lục Vân không khẳng định được có người hay không, bởi vì trong Vân Chi Pháp giới, Ý Niệm Thần Ba bị mất đi một số tác dụng dò thám.
Nắm được tình huống này, Lục Vân hơi hơi trầm ngâm một lúc, liền tiếp tục tiến tới, nhanh chóng đến trước Ly Hỏa thần điện. Lục Vân đưa mắt nhìn đại điện từ trên xuống dưới, phát hiện kiến trúc cung điện này theo mô hình lầu bát giác cổ xưa, đại điện vuông vuông vức vức, quy mô chiếm đất khoảng chục mẫu, cao đến chín mươi sáu trượng, cửa chính có hai chữ viết "Ly Hỏa", bốn vách điêu khắc rồng phượng, khá nhiều đồ án quái thú phân bố ở một số chỗ nhìn được rõ khiến cho người ta cảm thấy thần bí quỷ dị.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân đứng yên bên ngoài điện một lúc, sau đó thân ảnh lóe lên, im hơi lặng tiếng tiến vào theo cửa chính đang mở. Vào trong đại điện rồi, Lục quay đầu nhìn khắp xung quanh, phát hiện trong đại điện trống trải vắng vẻ, chỉ có một đàn tế lửa đỏ cao chừng mười trượng ở giữa ra, trên đầu có một đồ án ngọn lửa cổ xưa nào đó, mơ hồ xuất hiện vài phần mùi vị thần bí.
Ngưng không nhìn nữa, Lục Vân khảo sát đài cao mười trượng trước mặt, phát hiện đàn tế lửa đỏ này chia ra làm tám mặt, mỗi mặt đều khắc một hình ngọn lửa có hình dạng khác nhau, trên mặt đất có vô số chữ tượng hình ngọn lửa, đều là văn tự cổ xưa khó hiểu, ngay cả Lục Vân phần lớn cũng không nhận ra được.
Bay lên, ánh mắt Lục Vân nhìn mặt trên đàn tế, phát hiện nơi đó có một ông già to lớn toàn thân đỏ như lửa đang ngồi, bốn phía ông bố trí tám ngọn lửa, hình thành một vòng phòng ngự hình vòng tròn. Ông già lại ngồi ở một góc của đàn tế, còn ở giữa đàn tế lại là một hang sâu đường kính khoảng ba trượng, trong đó lửa rực rỡ cao vút, ngọn lửa cao đến mười trượng, âm thanh ri ri khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Chưa vội đến gần, Lục Vân cúi đầu nhìn những chữ tượng hình trên mặt đất, thông qua suy đoán, chàng đoán hẳn nói về khởi đầu và phát triển của ngọn lửa, mô tả một số sự tích thời viễn cổ. Những điều này không chút ích lợi cho chàng, Lục Vân nhanh chóng di chuyển sự chú ý của mình, ánh mắt tập trung trên người ông già đó.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lục Vân, ông già nãy giờ ngồi im nhắm mắt lúc này mở mắt ra, hai ngọn lửa lấp lánh trong mắt của ông hóa thành một bó tên bằng ánh sáng, bắn thẳng vào tim của Lục Vân.
Nhíu cặp mày lại, toàn thân Lục Vân lóe lên ánh sáng lửa đỏ, sương mù mờ hiện trong mắt, dùng khả năng cao thâm khó lường để hóa giải ánh mắt sắc bén của ông già giữa sương mù.
Ông già vẻ mặt trầm xuống, giọng nói như chương quát lên:
- Tiểu tử là ai, nhanh chóng báo tên.
Lục Vân thản nhiên cười lên một tiếng, đưa mắt nhìn về phía trước, ngạo mạn nói:
- Ta là một thiếu niên ở Tây Thục, ý chí vượt cả trời cao khiến cho quỷ tiên đều khiếp sợ. Ngày đó thề, ngày nay hoàn tất, tiêu diệt cả Vân giới lẫn Cửu Thiên.
Ông già nghe thấy giận dữ, quát lên:
- Tiểu bối cuồng vọng, nếu thật sự không coi Vân Chi Pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới ra gì, ngươi đúng là uống mật gấu.
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Mật gấu tuy có thể làm lòng người mạnh lên, đáng tiếc cũng cần phải xem là ai, đổi là ngươi dù dùng trên mười cái mật, tu vi không đủ hẳn cũng uổng phí mà thôi.
Ông già nhảy dựng đứng lên, toàn thân lửa thành ngọn vút cao, giận dữ nhìn Lục Vân lên tiếng:
- Tiểu tử ngươi là loại nào, dám cuồng vọng như vậy trước mặt Ly Hỏa thần quân ta, ngươi là người thứ nhất.
Lục Vân châm biếm:
- Điều này cũng tự nhiên thôi, ngươi từ trước đến giờ chưa từng gặp con người, đương nhiên ta được xem là thứ nhất rồi.
Nghe thấy vô cùng giận dữ, Ly Hỏa thần quân quát lên:
- Câm miệng, ngươi là thứ gì, dám nhe nanh múa vuốt ở đây, còn không báo danh mà chịu chết?
Lục Vân cười lạnh lùng, hỏi lại:
- Chỉ vì ta châm chọc ngươi vài câu, liền phải chịu chết chăng? Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
Ly Hỏa thần quân hơi lặng đi, sau đó rống lên:
- Đừng có nói năng vung vít với bổn thần quân, nếu như ngươi đã dám xâm nhập điện này, lại còn dám cuồng ngôn vọng ngữ muốn tiêu diệt Vân Chi Pháp giới, điểm này cũng đủ để hỏi tội ngươi rồi. Bây giờ bổn thần quân lại cho ngươi thêm một cơ hội, nhanh chóng báo danh và nói rõ lai lịch, ta sẽ cho ngươi câu trả lời.
Lúc lắc đầu cười vang một tiếng, Lục Vân ái ngại nhìn Ly Hỏa thần quân, nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc thật, ta nói rõ ràng như vậy ngươi cũng không biết ta là ai, thế này đúng là ngu xuẩn sống lâu còn lưu lại làm gì.