Đồ Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên xoay tròn, tay trái liên tục múa lên, dùng chưởng lực mạnh mẽ thúc động thân thể gia tăng tốc độ. Tiêm đao trong tay phải không ngừng xoay chuyển, ánh đao màu đỏ sậm tản ra như mưa, vô số bóng đao bao phủ cả phương viên hơn mười trượng, hình thành từng đám mây màu đỏ chiếu sáng cả bầu trời đang mưa gió.
Do ánh đao của Đồ Thiên là chí dương chí cương, cho nên khí nóng phát ra tiếp xúc với nước mưa liền sinh ra sương mù rất nhiều, nhanh chóng che kín toàn bộ thân thể đang xoay tròn của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy một luồng đao trăm trượng đang lấp lánh ánh đỏ chói mắt, bổ xuống cực nhanh lên bóng xám.
Đao này uy lực cứng rắn mãnh liệt, hội tụ toàn thân công lực cùng với sự giận dữ của Đồ Thiên, có thể nói là không gì chống được, phảng phất như sấm sét giáng xuống. Nhưng thực lực của bóng xám cũng cực kỳ kinh người, khi đao này này chém xuống, hắn không hề né tránh, hai tay kết ấn trước ngực, một cột sáng hồng sẫm, xanh lục sẫm, đen sẫm đan xen vào nhau đột nhiên xuất hiện, nghênh đón công kích của Đồ Thiên.
"Ầm ầm---" Ánh sáng mạnh mẽ chói mắt như sét, tiếng nổ điếc tai như sấm động, cả hai không ngừng xuất hiện trong cơn mưa to gió lớn. Một đao kinh người, cột sáng quỷ dị, cả hai va chạm vào nhau giữa không trung. Khí chí dương chí cương và khí chí âm chí tà so đọ hơn thua, trong nháy mắt phát ra một vụ nổ hủy diệt, khiến cho cả băng cốc sáng rực lên. Đồ Thiên và bóng xám đều bị bắn ra.
Trong khi bắn về phía sau, Đồ Thiên thân thể run bắn, mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra thần sắc giận dữ. Đồ Thiên vung tay trái về phía sau, mượn lực phản chấn để ổn định thân thể. Ánh mắt Đồ Thiên chăm chú nhìn bóng xám, phát hiện đối phương trừ lồng khí phòng ngự màu xám bên ngoài hơi chấn động, tuyệt không có vấn đề gì. Thấy vậy, Đồ Thiên hơi run sợ, cũng có chút thất vọng, chênh lệch tu vi sẽ trực tiếp quan hệ đến kết cục cuối cùng.
Ân Hồng Tụ cũng thấy được kết quả cuộc chiến, khi đã nhìn rõ tình hình, trong lòng không khỏi thở dài. Địch nhân đáng sợ ngoài dự đoán, nhưng nàng nghĩ không ra ba bóng xám này rốt cuộc là đến từ nơi nào. Thực lực như vậy tại thất giới là vô cùng hiếm thấy, vì sao mình không có chút ấn tượng nào?
Còn đang suy nghĩ, Tà Thần Chu Hỉ trong lòng bỗng nhiên động đây, Ân Hồng Tụ vui mừng vội vàng cúi đầu nhìn hắn.
Tà Thần Chu Hỉ mở mắt, vừa nhìn thấy Ân Hồng Tụ, trong mắt tỏ rõ vẻ kinh ngạc, yếu ớt nói:
- Nha đầu, là ngươi! Ngươi tại sao lại ở nơi này?
Ân Hồng Tụ cười khổ nói:
- Ta cùng với Đồ Thiên tới tìm ngươi, lại phát hiện ngươi đang gặp nguy hiểm, cho nên vừa vặn đến kịp. Có điều ba bóng xám này rốt cuộc là ai, tại sao lại lợi hại như vậy?
Tà Thần Chu Hỉ quay đầu liếc nhìn bốn phía, thấy Đồ Thiên đang giao chiến cùng với một bóng xám giao chiến, không khỏi lo lắng nói:
- Nha đầu, cám ơn hảo ý của các ngươi. Nhưng lần này chỉ sợ là đã liên lụy đến các ngươi.
Ân Hồng Tụ an ủi:
- Không cần lo lắng, đánh không lại thì chúng ta chạy, nhất định là có hy vọng.
Tà Thần Chu Hỉ lắc đầu nói:
- Nha đầu, ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Địch nhân trước mặt không phải tầm thường, bọn họ chính là Luyện Hồn sứ giả đến từ nơi tối cao nhất trong năm đại động thiên, Luyện Hồn Động Thiên. Bọn họ là sư đệ của Kim Luyện, tinh thông luyện hồn thuật, thực lực cực kỳ đáng sợ, so với Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực còn tà ác hơn.
Ân Hồng Tụ sắc mặt biến hẳn, hoảng sợ nói:
- Là bọn chúng! Khó trách thực lực lại kinh người như vậy.
Tà Thần Chu Hỉ thấp giọng nói:
- Nha đầu, buông ta ra! Ngươi hãy đi giúp Đồ Thiên, còn ta sẽ kiềm chế bọn họ. Một khi có cơ hội các ngươi hãy lập tức chạy ngay, không nên chết ở chỗ này, mục tiêu của bọn chúng là Thiên Tà nhận trong tay ta.
Ân Hồng Tụ lắc đầu nói:
- Không được! Nếu đi thì phải đi cùng nhau, có chết thì cũng phải chết chung.
Tà Thần Chu Hỉ nói:
- Nha đầu, ý tốt của ngươi ta xin tâm lĩnh. Nhưng các ngươi vẫn còn trẻ tuổi, không nên vì ta mà chôn vùi tất cả, dù sao giữa chúng ta cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần mà thôi.
Ân Hồng Tụ lưu ý bốn phía, ngữ khí kiên định nói:
- Ta và Đồ Thiên một khi đã đến, nhất định phải mang ngươi chay. Nếu như không làm được, vậy thì sẽ chết cùng với ngươi tại đây. Ai bảo chúng ta là bằng hữu!
Tà Thần sắc mặt biến đổi, cảm động nói:
- Nha đầu, ngươi thật sự không hối hận?
Ân Hồng Tụ nghiêm túc nói:
- Không hối hận, nếu không ta đã không đến đây. Bây giờ chúng ta hãy tự tin lên, trước tiên cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, những chuyện khác sau này hãy nói.
Tà Thần Chu Hỉ khẽ gật đầu nói:
- Tốt, chúng ta hãy đánh cuộc một phen, xem bọn chúng có thể vây khốn chúng ta được hay không.
Tà Thần Chu Hỉ xoay người đứng lên, sau khi nhận được một lượng lớn chân nguyên do Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ tương trợ, thương thế của hắn đã có chuyển biến tốt. Giờ phút này mặc dù vẫn không phát huy được bao nhiêu lực lượng, nhưng đã có thể hoạt động tự nhiên.
Nhìn thấy hắn phấn chấn trở lại, Ân Hồng Tụ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, lên tiếng cổ vũ:
- Bắt đầu đi, chúng ta nhất định sẽ không thua!
Nói xong nàng liền lách mình bay ra, quyết định chủ động tấn công.
Giờ phút này, Ân Hồng Tụ không hề nghe theo Tà Thần Chu Hỉ đi trợ giúp Đồ Thiên, mà là một mình nghênh chiến một địch nhân, bởi vì nàng không muốn Tà Thần Chu Hỉ phải chịu áp lực quá lớn.
Nhìn thấy nàng đã hành động, Tà Thần Chu Hỉ cũng không chậm trễ, tay phải lập tức múa Thiên Tà nhận tấn công bóng xám còn lại. Cứ như vậy, sáu người làm thành ba nhóm, dưới cơn giông tố triển khai cuộc chiến sinh tử.
Trong ba nhóm giao chiến, người cùng với Đồ Thiên động thủ chính là Kim Hồn trong Luyện Hồn sứ giả. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn áp chế Đồ Thiên, từng bước đẩy đối phương vào khốn cảnh. Tình huống của Ân Hồng Tụ thì tốt hơn một chút, chủ yếu là do đối thủ Kim Động vẫn còn chưa hiểu rõ về nàng, cho nên thắng bại tạm thời bất phân. Còn lại Tà Thần Chu Hỉ, tình huống tự nhiên không cần nói cũng biết, hắn hoàn toàn là dựa vào một luồng dũng khí và niềm tin để duy trì.
Cuồng phong mưa bão, sấm chớp ầm ầm sáng rực, hoàn cảnh ác liệt như vậy, bóng sáu người trong mưa gió không ngừng nhấp nhô, tiếng sét dày đặc đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng bên trong băng cốc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuộc chiến cũng càng lúc càng thảm liệt. Trong số ba người, Đồ Thiên sau khi liên tục mấy lần phản kích thất bại, cuối cùng bị Kim Hồn đánh bay, thân thể như chiếc lá rụng theo gió rơi xuống. Tu vi chênh lệch đã định sẵn kết cục cuối cùng, Đồ Thiên mặc dù cố hết sức phản kháng, nhưng quyết tâm cũng không thể nào bù đắp được cho thực lực.
Tình huống của Ân Hồng Tụ hơi tốt hơn. Pháp quyết của Nguyệt Thần điện thần bí khó lường, hơn nữa còn thuộc về âm nhu, có chút tương tự với tính chất của Luyện Hồn Động Thiên, cho nên tại phương diện phòng ngự chiếm không ít ưu thế.
Lúc này, sau khi nàng nhìn thấy tình huống của Đồ Thiên, không nhịn được hô lên một tiếng kinh hãi, lắc mình xuất hiện tại bên ngoài mấy trượng. Một tay nàng tiếp lấy Đồ Thiên, ân cần hỏi:
- Thế nào, có sao không?
Đồ Thiên gượng cười, đang muốn trả lời câu hỏi của nàng, chợt thấy bóng xám lóe lên, vội vàng la lớn:
- Cẩn thận, tránh mau!
Ân Hồng Tụ không chút sợ hãi, từ trước nàng đã dự tính đến tình huống này, cho nên khi Đồ Thiên vừa la lên, nàng đã lách mình tránh né, thoát khỏi chiêu tấn công của Kim Hồn và Kim Động.
Quay đầu lại, Ân Hồng Tụ nhìn thoáng qua Tà Thần Chu Hỉ, trong lòng tràn ngập tình cảm đau thương mất mát. Giờ này khắc này, toàn tuyến đều đã chiến bại, nói không để ý thì chỉ là tự gạt mình.
Bay lên xoay mình, Ân Hồng Tụ mang theo Đồ Thiên đi đến gần Tà Thần Chu Hỉ đang điên cuồng phản kích, lên tiếng:
- Tình thế nguy ngập, chúng ta chỉ còn cách liều chết đánh một chiêu, đánh cuộc với số mệnh một phen.
Tà Thần Chu Hỉ một mặt phản kích, một mặt nói:
- Nha đầu, không cần lo cho ta. Ngươi hãy mang theo hắn nhanh chóng rời đi, có lẽ còn có chút sinh cơ.
Ân Hồng Tụ nhìn Kim Hồn và Kim Động đang đến gần, đau thương nói:
- Không còn kịp rồi, ngay từ đầu chúng ta đã không phải là đối thủ của bọn chúng, lúc này Đồ Thiên lại bị trọng thương, ngươi chân nguyên cũng đã cạn kiệt, muốn chạy trốn so với lên trời còn khó hơn.
- Hắc hắc, cuối cùng thì các ngươi cũng biết tình huống hiện tại của mình, vậy thì hãy thúc thủ chịu trói đi!
Kim Hồn lạnh lùng âm hiểm nhìn ba người, kêu Kim Thiên cùng Kim Động từ từ áp sát.
Tập trung một chỗ với Tà Thần Chu Hỉ, sắc mặt của Ân Hồng Tụ không ngừng biến đổi, nội tâm đang suy nghĩ một vấn đề, khiến cho nàng do dự bất quyết. Sinh tử dù sao cũng là chuyện quan trọng nhất của đời người, khi đã không thể lựa chọn, chỉ còn cách liều chết chiến đấu, loại cảm giác bất lực cùng với khổ sở này há có thể dễ dàng chịu đựng.
Địch nhân càng đến gần, khí tức tử vong càng hiện rõ. Đồ Thiên và Tà Thần Chu Hỉ đều gầm lên, còn Ân Hồng Tụ thì vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
Trước đó, nàng vừa mới cùng Đồ Thiên bày tỏ tâm ý, cất bước vào cánh cửa của hạnh phúc, nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả đều mất hết, loại cảm giác từ trên cao rơi xuống này sao có thể không khiến cho nàng đau đớn?
Trong lòng đau khổ, Ân Hồng Tụ nhìn địch nhân đang đến gần, biết rằng mình không có lựa chọn, cho nên trong lòng trở nên kiên quyết. Ánh mắt nàng nhìn phía chân trời, ngữ khí đau thương nói:
- Đánh một trận cuối cùng, để cho chúng ta trong mưa gió đánh cuộc một phen với ý trời.
Đồ Thiên nghe được những lời này, sắc mặt vô cùng đau thương, nhỏ giọng nói:
- Hồng Tụ, nhân lúc nàng còn chưa bị thương hãy mau rời đi, sau này hãy báo thù cho chúng ta!
Ân Hồng Tụ hiểu được ý tứ của hắn, lắc đầu nói:
- Không cần lo lắng, chúng ta phải cùng nhau sống chết. Bây giờ hai vị hãy nghe ta, chúng ta ba người hợp lực phát động một chiêu liều chết, may ra còn có chút sinh cơ.
Tà Thần Chu Hỉ nhìn nàng, lại nhìn qua Đồ Thiên, có chút áy náy nói:
- Nha đầu, cám ơn các ngươi. Bây giờ nên làm như thế nào, ngươi nói, chúng ta đều sẽ nghe ngươi.
Ân Hồng Tụ truyền âm nói: "Hiện tại chúng ta hiển nhiên không thể đối kháng với địch nhân, cho nên cần phải mượn sức mạnh của trời đất. Nguyệt Thần điện có một môn pháp thuật mượn lực, có thể dung nạp sức mạnh của non sông để cho mình sử dụng. Lần này địch nhân đến từ Luyện Hồn Động Thiên, thực lực không thể coi thường, cho nên ta quyết định sẽ mượn sức mạnh của sấm sét, dựa vào khí chí dương chí cương để đối kháng với khí chí âm chí tà của bọn chúng. Muốn thi triển môn pháp quyết này thì đầu tiên cần phải có một thanh thần binh, cho nên cần phải nhờ vào Thiên Tà nhận để dẫn lực lượng của chớp sét lên thân thể."
Tà Thần Chu Hỉ có chút sửng sốt, thấp giọng nói:
- Loại phương pháp này của ngươi không phải cùng một nguyên lý với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết sao?
Ân Hồng Tụ nói:
- Đúng vậy, chính là lợi dụng nguyên lý đó, mượn uy lực của tự nhiên to lớn chuyển hóa thành một chiêu cực kỳ mạnh mẽ.
Nguồn: http://truyen360.comTà Thần Chu Hỉ nói:
- Tốt lắm, bắt đầu đi!
Nói đoạn liền đưa Thiên Tà nhận cho Ân Hồng Tụ, chờ đợi hành động của nàng.
Tiếp lấy Thiên Tà nhận, Ân Hồng Tụ dặn dò:
- Sức mạnh thiên lôi cương mãnh cực kỳ, ta có thể tiếp nhận được hay không còn phải xem thiên ý. Mọi người nhớ kỹ phải toàn lực phòng ngự, đừng cho nước mưa dính vào người để tránh bị sét đánh. Đồ Thiên phải lưu ý, khi muội thi triển pháp quyết thì huynh hãy tìm dịp ném tiêm đao trong tay ra, khiến nó đến gần địch nhân, như vậy có thể trợ giúp muội phát huy uy lực.
Đồ Thiên đáp lời:
- Yên tâm, ta biết nên làm thế nào, nàng hãy cẩn thận!