Lục Vân lấy lại Định Thiên thần châm trong tay Lục Doanh, suy đoán:
- Ta nghĩ rất có khả năng ngày đó Thiết Trúc chân quân sợ khí tức thần châm tiết ra khiến cao thủ Đông hải chú ý, liền vận dụng một loại phương pháp để phong ấn nó lại. Bây giờ, ta thử xem có thể giải trừ phong ấn được không, các vị hãy chờ cho một chút.
Nói rồi, Lục Vân bắt đầu phân tích tình hình của thần châm.
Chăm chú nhìn Lục Vân, mọi người vẻ mặt đầy quan tâm, sau khi chờ đợi khá lâu, liền phát hiện toàn thân Lục Vân ánh lam lóng lánh, một luồng sinh khí ngập tràn to lớn, mang theo sức mạnh dưỡng dục vạn vật hội tụ lên trên Định Thiên thần châm, lập tức phát sinh ra cảnh khác thường, hấp dẫn ánh mặt mọi người chung quanh.
Thời khắc đó, Định Thiên thần châm phát ra làn sáng ngũ sắc, ngưng tụ giữa không trung thành một thanh trường kiếm ngũ sắc, đang không ngừng chuyển biến tần suất, lúc như hư ảo, lúc như chân thật khiến người ta cảm thấy mơ hồ.
Tình hình này kéo dài giây lát, cuối cùng trường kiếm ngũ sắc từ ảo thành thật, theo sự khống chế của chân nguyên to lớn Lục Vân, liền bay đến bên cạnh Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt thuận tay đỡ lấy trường kiếm, phát hiện kiếm này khí sắc bén kinh người, không khỏi thất kinh hô lên:
- Sát khí quá mạnh mẽ, thanh kiếm này quá bá đạo.
Lục Vân nói:
- Muội hãy thu lấy nó trước đã, đợi lát nữa huynh sẽ cho muội biết chuyện của kiếm này. Bây giờ Lục Doanh hãy đến bên ta, phong ấn của thần châm ta đã giải trừ, một khi ta buông tay ra, muội phải nhớ toàn lực ứng phó, cần phải thu phục nó cho được.
Lục Doanh vâng một tiếng, nhanh chóng đến trước Lục Vân. Thấy nàng đã chuẩn bị chu đáo, Lục Vân nhẹ giọng nói cẩn thận, sau đó liền thu lại ánh xanh lam rực rỡ trói buộc lấy thần châm.
Lúc này, bốn phía đất rung núi chuyển, một luồng khí thế to lớn từ Định Thiên thần châm bộc phát, hóa thành một cột sáng chống trời, chớp mắt đã xuyên qua đỉnh ngọn núi dày đến vài trăm dặm, hình thành một cột sáng rực rỡ trong Hải vực, kết nối trời đất, làm rung chuyển cả bảy hải.
Giữa trường, mọi người quan sát đều bị luồng khí thế kinh thiên này hất bay cả vài trăm trượng, từng người ánh mắt kinh hãi nhìn Lục Doanh, phát hiện nàng đang được hào quang do thần châm phát ra bao phủ, cả thân người có ánh sáng kỳ ảo lưu động, một sự biến hóa vô hình đang âm thầm tiến hành.
Bốn bề, nước biển vốn đen ngòm sáng rực lên, sáng đến mức Lục Doanh hệt như một thần nữ, bên ngoài thân người phóng ra làn sáng như ngàn vạn xúc tua, không ngừng hấp thu linh khí trong nước biển để chuyển hóa thành một loại năng lượng cho nàng thu lấy.
Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, trong lúc đó Lục Doanh biến chuyển rất lớn, rõ ràng nhất chính là khí chất và thực lực của nàng đều có sự thăng tiến rất lớn, khiến nàng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tăng tu vi lên gấp ba lần, cơ hồ đuổi kịp cả Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết.
Lúc này, làn sáng của Định Thiên thần châm giảm bớt, cuối cùng hóa thành ngàn vạn cây châm ánh sáng bố trí toàn thân trên dưới của Lục Doanh, lòe loẹt như những cây kim ánh sáng.
Đồng thời, bề ngoài của ngàn vạn cây châm ánh sáng đó có hào quang rực rỡ lúc này lưu động.
Nhìn xa xa hệt như có sức sống, vô cùng rung động lòng người.
Quay lại bên cạnh Lục Doanh, Lục Vân mỉm cười nói:
- Chúc mừng muội, thần châm đã dung hòa với muội, từ nay muội chính là hy vọng của Đông hải!
Lục Doanh cười cười, ý niệm vừa chuyển biến, những cây kim ánh sáng trên người lập tức ẩn đi, điều này khiến nàng vô cùng cao hứng.
- Đa tạ các vị, Đông hải có được hôm nay đều phải cảm tạ các vị.
Bách Linh kéo tay nàng, quan sát một lúc rồi cười nói:
- Gặp được Lục Vân có hai loại người, một loại là vô cùng xui xẻo, một loại là vô cùng may mắn, chúng ta đều là loại thứ hai. Bây giờ, thực lực muội đã tăng nhiều, lại có thần châm trong cơ thể, có thể quay lại Đông hải tìm kiếm phụ vương của muội, cùng nhau đối mặt với trận hạo kiếp này.
Lục Doanh cười đáp:
- Yên tâm, ta sẽ không để các vị phải thất vọng.
Phần Thiên bên cạnh lên tiếng:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải quay về thôi, mọi người bảo trọng.
Nói rồi phất tay chào mọi người, sau đó ba người liền rời đi.
Đưa tiễn ba người rồi, Lục Vân nói với Bách Linh:
- Muội sẽ không trách huynh đã trả thần châm cho Lục Doanh chứ?
Bách Linh trừng chàng một cái, cười mắng:
- Coi như huynh thiếu nợ muội một đoạn ân tình, sau này phải hoàn lại đó.
Lục Vân nghe vậy cười nói:
- Được, sau này hoàn lại cho muội là được rồi.
Nói rồi dẫn bốn người nữ tiến thẳng về phía Hắc hải.
Trên đường đi, Thương Nguyệt hỏi:
- Lục Vân, lai lịch của thanh kiếm này còn chưa được huynh nói ra đó.
Nguồn: http://truyen360.comLục Vân cười đáp:
- Lai lịch của nó huynh cũng không biết, bất quá theo suy đoán của huynh, ngày đó Thiết Trúc chân quân để phong ấn khí tức của Định Thiên thần châm, có ý tìm kiếm một binh khí vô cùng bá đạo để dung hợp với thần châm. Vừa rồi huynh đã dùng sức phân ly bọn chúng, khiến cho phong ấn của thần châm bị giải trừ, thanh kiếm này cũng phục hồi nguyên trạng, vừa hay có binh khí cho muội.
Thương Nguyệt cau mày nói:
- Kiếm này muội vừa mới thử qua, nó mạnh hơn so với Khiếu Nguyệt thần kiếm của muội trước kia, nhưng sát khí nặng nề quá.
Lục Vân trầm tư một lúc mới kiến nghị:
- Kiếm này sở dĩ bá đạo là có liên quan đến sát khí của nó. Muội muốn hóa giải được sát khí này thì phải dùng pháp quyết Phượng Hoàng của muội luyện hóa sát khí. Việc này cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Thương Nguyệt gật đầu đáp:
- Được, lúc nào rảnh rỗi muội sẽ thử qua. Bây giờ hay huynh hãy nói qua kể từ lúc rời bọn muội rồi đã phát sinh ra những chuyện gì vậy.
Lục Vân ánh mắt hơi biến đổi, vẻ mặt hơi dị thường đáp:
- Sau khi chia tay các muội, huynh tiến vào trong dòng xoáy cuối cùng của Hải Tâm tuyền, ở đó đã mất không ít thời gian. Sau đó, rời đi rồi liền tiến vào Hồng hải, trên đường đi gặp phải Ngạc tướng quân của Bắc hải, vì thế thay đổi đường đi, kết quả lại phát hiện được Huyết Ma Thiên Cơ. Lúc đó bà ta đang nắm giữ Diệp Tâm Nghi, huynh liền hiện thân cứu giúp, từ đó biết được một số chuyện từ Huyết Ma Thiên Cơ, té ra … cuối cùng huynh giết chết bà ta.
Nghe xong những lời của Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Không trách ở trên Hổ Sa lĩnh bà ta hận huynh như vậy, té ra là vì Thất Tà thiên quân.
Lục Vân đáp:
- Đúng thế, nhân gian và Hải vực, ân oán dây dưa, rất nhiều chuyện chúng ta đều không thể dự liệu được.
Bách Linh khuyên:
- Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta …
- Cao thủ Hắc hải đến rồi, cự ly chừng ba chục dặm.
Tứ Linh thần thú đột nhiên cất tiếng cắt lời của Bách Linh.
Thương Nguyệt nghi hoặc nói:
- Bọn chúng đến đây lẽ nào do bị kinh động bởi chuyện vừa rồi của Lục Doanh.
Lục Vân đáp:
- Hẳn như vậy, khí thế của Định Thiên thần châm vừa rồi chấn động cả bảy hải, chắc chắn rất nhiều người phát giác được rồi.
Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Huynh có suy nghĩ thế nào?
Lục Vân cười nhẹ nói:
- Bây giờ Địa Âm Tà Linh đã đến Hải vực, để tránh chuyện bất ngờ, chúng ta không thể chậm trễ thêm được nữa, nhanh chóng đến Tử hải tìm kiếm địa điểm của "Thiên Địa môn". Bây giờ, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây trước đã.
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu lên tiếng:
- Cá mập ma rất quỷ dị, bất cứ sinh vật nào đến gần chúng trong phạm vi một dặm đều bị phát hiện, chúng ta rất khó né tránh được.
Lục Vân trầm tư một lúc rồi an ủi:
- Đừng lo lắng, huynh đã có biện pháp, đi thôi.
Nói rồi toàn thân ánh lam lóe lên, một kết giới kỳ dị đặc biệt nhanh chóng bao trùm tất cả mọi người, sau đó liền tiến lên nhanh chóng.
Rất nhanh, Lục Vân trong lúc tiến lên cảm nhận được khí tức của cá mập ma, khi gặp phải bọn chúng, chàng liền nhanh chóng điều chỉnh tần suất của kết giới, khiến nó đạt được hiệu quả của pháp quyết "Hư Vô Không Ngân". Vì thế, cá mập ma tuy có xúc cảm siêu phàm cũng không phát giác ra được.
Né tránh được Ma Sa quân đoàn, năm người Lục Vân nhanh chóng đến trước năm vọng gác đá.
Nhìn về phía trước, Lục Vân nhớ lại những lời Trương Ngạo Tuyết nói trên đường đi, phân tích lại:
- Theo tình hình hiện nay biết được, Hắc Mị và Hắc Lệ đều ở đây, ba vọng gác đá ở giữa là thần bí nhất, cần phải được thăm dò cẩn thận.
Bách Linh nói:
- Đúng là như thế, tiếp theo điều chúng ta cần làm chính là hiểu rõ được tình hình ở nơi đây.
Lục Vân liếc mắt bốn phía, nơi đây không còn đường đi nào khác, muốn tiến tới hẳn đi qua cửa khẩu này.
Vì thế, Lục Vân dặn dò:
- Mọi người hãy lưu lại ở đây trước đã, ta đi nhìn Hắc Mị, xem thử có tìm ra được điều gì không.
Hải Nữ nắm lấy tay áo của chàng, nũng nịu:
- Sư phụ, Hải Nữ cũng muốn đi, người dẫn Hải Nữ đi theo nhe.
Lục Vân chần chừ một lúc, gật đầu nói:
- Cũng được, ta sẽ dẫn con theo nhìn, con nhớ phải nghe lời đó.
Hải Nữ cười duyên, hơi đắc ý phốc ngay vào lòng Lục Vân, cùng chàng rời đi.
Thương Nguyệt thấy cảnh này, nói với Trương Ngạo Tuyết:
- Xem ra từ nay về sau chỉ có thể trông vào muội để kiềm chế Hải Nữ thôi.
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đáp:
- Các tỷ thì làm thiên thần, còn muội phải giả làm ác quỷ.
Thương Nguyệt bật cười, không nói lại gì cả.
Bách Linh khẽ cười nói:
- Thật ra giả ác quỷ tốt đúng là có ý tứ, bởi vì Hải Nữ chịu muội quản lý thì muội có được một loại uy thế.
Thương Nguyệt tán đồng:
- Bách Linh nói không sai, trong ba người chúng ta thì muội là thích hợp nhất.
Trương Ngạo Tuyết bật cười thanh nhã, đưa mắt nhìn về vọng gác đá …
Lúc này, Lục Vân dẫn Hải Nữ, thi triển thuật "Không Gian Khiêu Dược", chớp mắt đã đến vọng gác đá bên trái cùng, hơn nữa còn mượn sức mạnh "Hải Tâm quyết" mới phát hiện được ở Hải Tâm tuyền, dùng thuật "Hải Tâm Tịch Tĩnh" để bế hết khí tức của hai người, âm thầm tiến vào vọng gác đá Hắc Mị đang có mặt.
Vào trong cửa rồi, Lục Vân quan sát tình hình bốn phía, phát hiện trong vọng gác đá này đen ngòm, hoàn toàn không có đường ngang lối dọc, chỉ có một đại sảnh rộng rãi, ở giữa có một bệ đá vuông, trên có một người đang nằm chính là Hắc Mị.
Lúc này, Hắc Mị toàn thân lấp lánh làn sáng màu đen, trên bốn vách đều có cửa sổ to chừng ba thước, lúc này đang truyền vào bốn luồng khí bụi màu đen, cả bốn hội tụ lên trên bệ đá được Hắc Mị hấp thu.
Phân tích tính chất của những khí bụi này, Lục Vân nhanh chóng phát hiện loại khí bụi này ẩn chứa chất độc và tính ăn mòn rất mạnh. Đây chính là loại chàng đã gặp trên người của cao thủ Hắc hải có ánh sáng đen ở Hải Toàn cốc khi cứu Đông hải Long vương.
Đã phát hiện được chuyện này, Lục Vân bắt đầu truy theo nguồn gốc của khí bụi đó, phát hiện những khí bụi này nguồn gốc từ dưới mặt đất, chính là một loại vật chất vô cùng âm tà tuyệt độc, có sức mạnh hủy diệt ngàn vạn sinh linh, có thể nói là ác độc vô cùng.
Hơn nữa, nguồn cơn của loại khí bụi này là một không gian đặc biệt độc nhất, tuy không lớn, nhưng trong đó ngập đầy tử khí, ngoại trừ một số vi sinh vật ra, không hề có được sức sống của bất cứ vật gì.
Thu lại Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân nhìn Hắc Mị, trong lòng suy nghĩ có cần phải hủy diệt hắn hay không.
Lục Vân vốn dĩ chỉ là người qua đường, mọi thứ ở Hắc hải đã tồn tại vài ngàn năm, hoàn toàn không chút quan hệ với một người khác qua đường ngoại lai như chàng.
Hiện nay, chàng phát hiện được một số chuyện tà ác chưa người nào biết của Hắc hải, chàng phải tuân theo tấm lòng hiệp nghĩa để loại trừ hay là để thuận theo tự nhiên đây?