Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1203: Đạo chủng

Thuyền cổ màu đen bị phá nát, những thùng chứa đồ văng tung toé, đám Chiến linh gào thét nhào tới tranh cướp từng thứ.

Dưới sự chăm chú cùng với áp bức của mấy vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần, chúng nó tuy rằng không cam lòng thế nhưng cũng không thể không chạy trốn, nếu không sẽ bị giết chết sạch sẽ.

Trước khi rời đi thì rất nhiều Chiến linh nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nhìn thẳng hạt giống Hồn lực bên trong Động thiên duy nhất của hắn, vẻ khát khao cùng với thèm khát trong mắt khiến lòng người tê dại.

Nhưng, chúng nó không dám dừng lại và cũng không dám có chút hành động nào, chỉ đành lòng biến mất ở bên trong đám sương mù.

Trong Giới phần trở nên yên tĩnh, chiến đấu nơi này đều đã đình chỉ.

Lúc này, hết thảy học sinh trong Thư viện Thiên Thần đều hướng chú ý về phía Thạch Hạo, đám người Lộ Dịch, Vương Hi ánh mắt như điện, ẩn chứa vẻ không cam.

Chỉ là, Nhị trưởng lão đã lên tiếng, bọn họ cũng không thể nào đi tranh đoạt được nữa.

Tất cả mọi người đều đố kỵ, thuyền cổ màu máu bị đánh nát và rớt ra một hạt giống Hồn lực vô cùng hiếm có, giá trị của nó không cách nào đo lường được.

Thạch Hạo cũng đang quan sát, một hạt giống lấp lánh ánh sáng bên trong Động Thiên duy nhất, nó to bằng nắm tay tựa như là một quả tim màu xanh lam kèm theo ánh sáng lộng lẫy.

Thạch Hạo nắm chặt trong tay liền cảm thấy vô cùng dễ chịu, nguyên thần được tẩm bổ, thần niệm không ngừng lớn mạnh.

Đây tuyệt đối là một món tốt, không nói những thứ khác chỉ riêng việc có thể dưỡng hồn cũng đã khiến người người thèm khát rồi, giá trị vô lượng!

Nhưng, nếu như chỉ dùng để dưỡng hồn thì có chút phí phạm, bởi vì đây là một hạt giống hiếm có từ xưa tới nay, có thể kết hợp với bản thân để tu luyện Tiên cổ pháp.

"Mục đích của chúng ta tới nơi này là tìm kiếm đạo chủng thích hợp cho bản thân mỗi người, hiện giờ đã có người đạt được hạt giống Hồn lực này, đây là sự khởi đầu vô cùng thuận lợi!" Tam trưởng lão khích lệ.

Hạt giống hồn lực, nó có quan hệ với nguyên thần, thứ này tuyệt đối là thánh vật thuộc cấp báu vật.

"Tuy rằng không bằng cây non Thế Giới thụ, hạt giống của Mô hình vũ trụ thế nhưng cũng vô cùng hiếm thấy, có thể xếp vào đạo chủng cao cấp nhất!" Ngũ trưởng lão ca ngợi, ngay cả hắn cũng động lòng.

"Dù gì cũng là Tiên chủng thứ hai rồi, vừa mới tiến vào Giới phần mà đã bị người khác đạt được!"

"Đúng là may mắn thật!"

Học sinh của Thư viện Thiên Thần tràn ngập vẻ ước ao cùng với vẻ đố kỵ, thứ này có thể gặp chứ không thể cầu, là hạt giống vô thượng trong truyền thuyết.

Thu hoạch như vầy tuyệt đối là một sự kiện vô cùng hoành tráng, khiến mọi người quên đi cuộc chiến đấu đầy nguy hiểm vừa nãy, tất cả đều dâng trào cảm xúc.

"Được rồi, nên lên đường thôi!" Tứ trưởng lão nhắc nhở.

Mọi người bừng tỉnh, khi nhìn thấy những vết máu cùng với thi hài bên trên chiến hạm màu bạc thì trong lòng bọn họ trở nên nặng nề, bạn học trước kia đều đã chết, rõ ràng sự gian nguy trong chuyến đi này vô cùng lớn, sơ sẩy chút là "thân tử đạo tiêu".

Chiến thuyền màu bạc lại tiếp tục lên đường, nó mang theo mọi người xuyên hành bên trong từng khu phế tích của cổ giới này.

"Xin hỏi Nhị trưởng lão, một người có thể dung hợp tối đa bao nhiêu hạt giống vậy ạ?" Trên đường đi, Thạch Hạo thỉnh giáo vị cao thủ mạnh mẽ nhất trong đội nhân mã này.

Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên, vì sao hắn lại hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn muốn khai sáng một mảng mới, dẫn dắt mọi người hướng tới con đường trước nhất.

"Tu cổ pháp, quan trọng nhất là chuyên một thứ, tâm không tạp niệm, ngươi còn chưa bắt đầu mà đã nghĩ tới việc dung hợp những hạt giống khác, đây là phạm vào tối kỵ!" Nhị trưởng lão nhắc nhở.

Thạch Hạo nghe thế thì tự cân nhắc lại bản thân rồi gật gật đầu hiểu rõ, hắn muốn cất hạt giống Hồn lực này đi.

"Đạo huynh, nếu như không thích hạt giống này thì ta có thể dùng Thiên công cổ trao đổi với ngươi!" Đúng lúc này thì có người đi tới và âm thầm truyền âm cho Thạch Hạo.

Hạt giống Hồn lực tuy rằng không bằng hạt giống Thế Giới thụ, hạt giống Mô hình vũ trụ, thế nhưng cũng không phải người bình thường có thể sở hữu được, dù là gia tộc Trường sinh cũng rất khó chiếm được.

Có vài thứ cần phải dựa vào cơ duyên, dù cho bộ tộc của ngươi không phải mạnh mẽ nhất nhưng cũng có thể sẽ đạt được.

Mấy người trông lại, sau khi nhận ra người này thì lộ vẻ khác thường, bởi vì bọn họ biết thân phận của hắn và đang trợ giúp cho gia tộc Trường sinh.

"Ngươi này tuy rằng bên ngoài là một tán tu thế nhưng lại có quan hệ rất khắng khít với Phong tộc!" Có người nói nhỏ.

"Hắn muốn trao đổi hạt đạo chủng này với Hoang à, khẩu vị cũng tốt đó chứ!"

Mặc dù không cách nào hiểu được thần niệm mà người này truyền âm, thế nhưng có thể suy đoán ra được mục đích của hắn là gì.

"Chính xác, dựa vào hắn thì không có tư cách sở hữu hạt giống Hồn lực này, và cũng không cách nào đưa vật có cùng giá trị để trao đổi, rõ ràng là thay mặt Phong tộc để thương nghị." Có người phán đoán.

Sắc mặt của Thạch Hạo liền trầm xuống, hắn vô cùng chán ghét Phong tộc, sở dĩ Nguyên Thanh đối phó hắn, muốn áp chế mười năm cũng là do Phong tộc này yêu cầu, mà ở chiến trường Tiên gia hắn đã giết chết chí tôn trẻ tuổi Phong Hành Thiên của gia tộc này.

Hiện giờ, Phong tộc đã hoài nghi hắn nên lúc nào cũng có thể trả thù.

Dưới tình thế như vậy thì hắn làm sao có khả năng đưa hạt giống Hồn lực này cho Phong tộc chứ?

"Không đổi, ta muốn giữ hạt giống này để mai sau sử dụng!" Thạch Hạo thẳng thắn từ chối, hắn không chỉ ghét Phong tộc mà còn muốn để dành cho bản thân mình dùng.

Dưới góc nhìn của hắn, nguyên thần có can hệ vô cùng quan trọng, có một hạt giống như vậy thì làm sao có thể lãng phí chứ, nhất định sẽ tạo nên tác dụng kinh người nhất.

"Đạo huynh, thật ra là một gia tộc Trường sinh muốn giao dịch với ngươi đó." Người trẻ tuổi này rất bình tĩnh lên tiếng, cặp hắn hiện lên màu nâu xám.

"Phong tộc?" Thạch Hạo lạnh nhạt hỏi.

"Đúng vậy!" Chàng trai màu xám này gật đầu, trước khi tới đây thì Phong tộc từng ra chỉ thị cho hắn, bất kể là ai đạt được hạt giống quý giá thì phải dùng mọi khả năng để đoạt được tới tay.

Chỉ là hắn tuyệt đối không hề biết, Thạch Hạo đã giết Phong Hành Thiên, sớm đã như nước và lửa với Phong tộc, mà Phong tộc cũng không hề nói những việc này cho hắn biết.

Thạch Hạo lạnh lẽo liếc nhìn hắn rồi tràn ngập ra sát khí, người này chợt rùng mình một cái, ngay cả một lời cũng không cách nào nói được, hắn nhanh chóng rút lui và không dám nhiều lời nữa.

Chiến hạm màu bạc tiến tới, lao vút trong cổ địa đổ nát này, vượt qua hết thế giới bị phá huỷ này tới thế giới bị phá huỷ khác, việc này làm cho người người sợ hãi, bọn họ nhìn thấy được rất nhiều phế tích văn minh thời tiền sử.

"Đầu lâu kia thật lớn!" Có người thán phục, đầu lâu này còn lớn hơn cả một ngôi sao, khuôn mặt dữ tợn và đang trôi nổi bên trên bầu trời tối tăm.

Đầu lâu màu vàng khô quắc tựa như cỏ khô vậy, làn da cũng có màu vàng đất và chẳng có chút ánh sáng lộng lẫy nào, hiển nhiên tinh khí thần đã mất sạch.

Một đầu lâu lớn như vậy làm cho đông đảo học sinh khiếp sợ.

"Đó chính là cổ tổ thứ ba của bộ tộc Hoàng kim cự nhân, dựa theo những gì ghi chép lại trong sách cổ thì tộc người này đã xuất hiện trước cả khai thiên tích địa, thân thể có thể cắt lìa tinh vũ!" Một vị trưởng lão than thở.

Một cổ tổ của Hoàng kim cự nhân sao lại chết ở đây chứ, chứng tỏ vẻ thần bí và khủng khiếp của nơi này vô cùng ghê gớm.

Thạch Hạo thán phục, hắn cũng từng thấy qua Hoàng kim cự nhân thế nhưng cơ thể cũng cao chỉ mười mấy trượng, mà vị này chỉ riêng đầu lâu đã lớn bằng cả ngôi sao, cách biệt quá xa.

"Phía trước sẽ càng nguy hiểm hơn nữa, chuẩn bị lại gần cổ địa sinh trưởng ra hạt giống rồi, tất cả mọi người cần phải cẩn thận!" Tứ trưởng lão nhắc nhở.

Mọi người đều đang chờ đợi, tới nơi được cho là có thể lấy Tiên chủng, Đạo chủng kia thì chắc chắn cũng sẽ gặp nguy hiểm không kém, đương nhiên cũng không thể từ bỏ sớm được.

"Một đám sâu bọ nhỏ bé mà cũng dám tiến vào nơi đây à?" Đúng lúc này thì một tiếng gầm kinh thiên động địa truyền tới, nó chấn cho cả chiến hạm màu bạc rung lắc dữ dội, tất cả mọi người đều lắc lư suýt nữa thì ngã nhào.

Giọng nói này rất bá đạo, tràn ngập vẻ khinh bỉ, xem thường đoàn người tới từ Thư viện Thiên Thần.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình, nơi này vẫn còn có sinh linh sinh sống và gặp lại bọn họ lần nữa ư, chỉ là địch ý vô cùng rõ ràng, không biết các vị trưởng lão sẽ xử lý ra sao.

"Không cần để ý tới hắn làm gì!" Lời nói của Nhị trưởng lão rất kiên định.

"Đối mặt với thần linh mà các ngươi không quỳ lạy ư?" Lời nói ấy mang theo vẻ châm biếm.

Mọi người nghe vậy thì đều giận dữ, đó là người nào?

"Chỉ là kẻ tù tội mà thôi!" Nhị trưởng lão lạnh lùng nói thế, cũng không muốn nhiều lời.

Chiến hạm màu bạc lao vút qua, nhanh chóng tiến tới.

Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện và đứng sừng sững trong thiên địa, mặc dù có chút mờ ảo thế nhưng khí thế ấy hoàn toàn khác với người thường, đáng sợ tới kinh người.

Thi thoảng có thể thấy được, bên trên đỉnh đầu hắn có đeo một vương miện năm màu được đúc từ tiên kim đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chỉ là thân thể khô gầy và vô cùng mơ hồ, không cách nào nhìn rõ được.

Mà trong tay hắn lại cầm một thanh mộc trượng mang theo ma lực thần bí, tựa như là một vị Hoàng đế cổ xưa tái hiện.

"Hoàng tộc... của dị vực!" Độc Cô Vân đột nhiên lên tiếng cùng với vẻ mặt đại biến, sau khi nghe được thần âm cổ xưa ấy thì chợt chấn động không thôi.

"Hoàng tộc? Đừng quan tâm tới việc hắn có thân phận ra sao, không cần lo lắng đâu, hắn đã bị giam giữ rất nhiều năm và hoàn toàn tách biệt với thế gian, ngay cả cuộc sống của bản thân e cũng sắp không thể tự chủ được nữa." Một vị trưởng lão nói.

Đó là một hình chiếu, và có một nhân vật vô cùng đáng sợ nào đó đang bị giam giữ ở một nơi nào đó, trong vô tận năm tháng trôi qua vẫn không có bị hoàn toàn tiêu diệt, vẫn đang đợi chờ cơ duyên để thoát khốn rời đi.

"Đúng là thứ không biết sống chết gì cả, ngay cả ta mà cũng dám chống đối hả, năm đó tổ tiên của các ngươi còn từng quỳ rạp, bái lạy bên dưới chân của ta đó!" Sinh linh này lớn giọng nói.

Nhị trưởng lão cũng chẳng nói gì nữa, thay vào đó lấy ra Cửu Hoàng lô bảo vệ chiến hạm màu bạc, đồng thời đánh về phía đầu lâu ấy.

"Lại là thứ này!" Người kia lạnh giọng nói, tiếp đó hắn rút lui, hình chiếu biến mất.

Bởi vì, Cửu Hoàng lô được chế tạo bởi rất nhiều vật liệu, có pháp khí Tiên đạo, có chí bảo vô thượng, trận chiến khi xưa với quyết tâm sẽ làm nên một mồi lửa thế nhưng lại không thành công.

Nhưng trong lòng mọi người có chút mù mịt, khi nhìn thấy Hoàng tộc của dị vực còn sống và bị phong ấn trong Giới phần này, lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề trong lòng, vạn nhất bị thoát ra ngoài thì tuyệt đối là hoạ lớn ngập trời.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, ven đường thấy rất nhiều thế giới bị tàn phá cùng với rất nhiều khe nứt không biết thông đi hướng nào.

Có một lần, bọn họ thông qua một khe nứt thì nhìn thấy một toà thành chết đẫm đầy máu đang hờ hững trôi nổi trong hư không, lập tức khiến các vị trưởng lão đều sởn cả tóc gáy.

"Ồ, đó là gì thế?"

Đột nhiên, trong một vùng không gian loạn lưu thì rất nhiều người sợ hãi hét lên, bởi vì bọn họ nhìn thấy được ánh sáng hoàng kim chói mắt, còn có từng luồng khí hỗn độn dâng trào

Tiếp đó, bọn họ nhìn thấy một gốc cây óng ánh toàn thân, cao vút tới trời xanh, trên những chiến lá đang nâng những ngôi sao, tựa như là thần thoại vậy.

"Trời ơi, Thế Giới thụ ư?"

"Ta thấy gì thế này, còn có một khối Thế Giới thạch nữa, là một khối chí bảo vô cùng lớn, đang nằm ở bên cạnh cây cổ thụ vàng óng đó!"

Mọi người kinh ngạc và hưng phấn không thôi, cảm giác nhiệt huyết trở nên sục sôi hẳn.

Bọn họ đã nhìn thấy được những thứ chỉ nghe trong truyền thuyết!

Thạch Hạo thì trầm mặc và đôi chút ngạc nhiên, bởi vì hắn nhìn thấy gốc cây cùng với Thế Giới thạch kia thì cảm thấy có chút quen thuộc, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất