Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1219: Hoàng tộc

"A Đồ Đà Lam..." Sinh linh kia mở lời, con ngươi màu bạc bắn ra ánh sáng thăm thẳm đầy lạnh người, bộ lông đỏ phủ kín toàn thân trông vô cùng ghê rợn.

Ngay cả trên mặt nó cũng tràn đầy lông màu đỏ, ngoại trừ hai mắt ra thì cả khuôn mặt đều bị che khuất.

Nó đang hỏi đáp với hậu nhân của người Bảo vệ, giọng điệu có chút gay gắt, bá đạo và ngang ngược, cơ bản không hề sợ những người nơi này.

Làm cho người khác hơi chút an tâm là, nó mạnh nhưng chắc chắn cảnh giới cũng không mạnh hơn bao nhiêu, rất có thể là Thiên Thần đỉnh cao giống như chí tôn trẻ tuổi.

Hơn nữa, có người thông qua từng dòng tinh lực tràn ra từ nó thì cảm nhận được một luồng khí tức đầy phồn thịnh, đây là một cường giả đang còn trẻ tuổi chứ không phải lọm khọm già nua.

Sinh linh bị phong ấn, trời mới biết nó đã bị giam giữ bao nhiêu lâu, vậy sao hắn có thể còn trẻ như vậy chứ?!

Mọi người ngờ vực khó mà đoán ra được, nhưng cũng chính vì thế nên nó không thuộc cấp nhân vật hóa thạch, làm cho niềm tin của mọi người vững vàng hơn.

"Lặc Đốt Tây!" Độc Cô Vân lớn tiếng tranh luận, lồng ngực phập phồng kịch liệt đầy tức giận và không tin tưởng.

"Có ý gì đây, không biết đang tranh luận về vấn đề gì?" Thạch Hạo hỏi.

Mạc Đạo lắc đầu, hắn dù một câu cũng chẳng hiểu được, đây là ngôn ngữ Hoàng tộc cổ xưa nhất của dị vực, dù cho một vài Hoàng tộc hiện giờ cũng chưa chắc biết được.

Đôi mắt đẹp của Thanh Y lấp lánh lóe ra từng ánh trăng xanh đầy nhu hòa và thần thánh, cả người được nguyệt quang thánh khiết bao trùm.

"Bọn họ đang nói tới một địa phương, đó chính là cố hương của chủng tộc chảy xuôi dòng máu vàng đầy thần thánh. Độc Cô Vân muốn tìm đường để tới đó, mà sinh vật kia lại trả lời là không thể, sinh linh một khi rời khỏi nơi này thì đã nhiễm lấy khí tức hồng trần, như vậy sẽ không thể quay trở lại được nữa!"

Lời nói của Thanh Y khiến người nghe khiếp sợ, đó là một nơi như thế nào? Một khi đã rời khỏi nơi đó thì không thể quay trở về được nữa!

Cố hương của người Bảo vệ mờ ảo mập mờ, tựa như rất là thần thánh, không thể cho khí tức trần thế tiến vào trong, nơi đó có quy định vô cùng nghiêm khắc.

Dựa theo lời nói của sinh linh lông đỏ kia, tổ tiên của Độc Cô Vân, cũng là nhất mạch người Bảo vệ, bọn họ đã rời khỏi nơi đó nên không thể quay trở lại được nữa, chứ đừng nói là đời sau của bọn họ.

"Sinh linh lông đỏ kia không muốn nói cho Độc Cô Vân biết vì sợ hắn nông nổi tìm kiếm, và rồi dẫn tới những phiền phức không đáng có." Thanh Y bổ sung.

Vẻ mặt mọi người lộ vẻ chấn kinh, nơi đó dù cho là thế lực của dị vực cũng phải kiêng kỵ!

Độc Cô Vân không ngừng cãi vã với nó, hiển nhiên là không đồng tình, hắn muốn đi tìm con đường cổ xưa kia, muốn trở về tịnh thổ mà tổ tiên từng sinh hoạt, muốn giúp dòng máu vàng của mình càng thêm đậm đặc hơn, càng thêm mạnh mẽ hơn!

"Cô Tự Nghiệt Đằng..." Con ngươi màu bạc của sinh linh lông đỏ toát ra ánh sáng lạnh như đang cảnh cáo Độc Cô Vân, bản thân chẳng hề bị lung lay.

Đời sau của người Bảo vệ tỏa ra kim quang đầy thân, mái tóc tựa như được chế tạo từ vàng, khí tức bức người, hắn chủ động tiến về trước nửa bước để chạm vào sinh linh ấy, ngông cuồng vô cùng.

"Ầm!"

Lúc này, giữa hai bên tuôn ra thần diễm ngập trời đốt cháy xung quanh, ngay cả bầu trời cũng uốn lượn như rách ra.

Phù văn này là do thần lực hóa thành, thần diễm cũng không phải là ngọn lửa thật sự, mà là do hoa văn đại đạo quá mức hừng hực nên mới biểu hiện ra như vậy!

"Sinh linh kia nói, một khi dọc theo con đường cổ xưa đó tìm về ngọn nguồn, mở ra cánh cửa ranh với và tiến vào trong thì lúc đó sẽ đánh thức một nhân vật mạnh mẽ nào đó." Thanh Y nói.

Nàng căn cứ vào lời tranh cãi giữa đôi bên để phiên dịch lại nên nội dung biểu đạt rất mập mờ, bởi vì nàng cũng không có hiểu hết toàn bộ.

Nhưng khi phiên dịch lại được một phần trong đó thì cũng đủ làm người ta hóa đá rồi.

Nơi đó, không chỉ có sinh linh mang dòng máu màu vàng mà còn có bộ tộc đáng sợ khác nữa, như vậy sẽ không thể đặt chân vào hồng trần trừ khi được mời tới, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Sinh linh đỏ không muốn rắc rối thêm nên mới không nói cho Độc Cô Vân biết.

"Hoàng tộc của thế giới bờ khác từng nói rằng, nếu như tìm được ngươi thì sẽ biết được con đường đó, vì sao lại không đồng ý?!" Độc Cô Vân gào hét.

Lần này, hắn dùng ngôn ngữ của cửu Thiên thập Địa hét toáng lên, tâm tình đầy kích động, cơn tức giận tận trời cao, một tay tóm chặt bộ lông đỏ trước ngực của sinh linh kia.

"Ngươi dám động thủ với ta!" Lúc này, sinh linh đỏ không còn dùng cổ ngữ nữa mà dùng thần niệm để trao đổi, bởi vì không liên quan tới bí mật kia nữa nên hắn hét lớn, mặt đất xung quanh rạn nứt, hư không mơ hồ uốn lượn.

Ầm!

Giữa hai người tuôn ra vô số ký hiệu kinh người, bọn họ bắt đầu bộc phát cuộc đại chiến khủng khiếp.

Sinh linh lông đỏ giơ tay tóm chặt lấy cổ tay của Độc Cô Vân rồi vặn ngược, thần quang hừng hực, ánh đỏ bốc cháy, thần lực tựa như đại dương cuộn trào.

Trong giây lát, cánh tay của hai bên vọt lên mấy loại thần thông chống trả và chém giết lẫn nhau.

Rầm!

Hư không nổ tung, tiên khí ngập tràn, hai người bị chấn ngược lui về sau, tiếp đó hét lớn rồi không ngừng giao thủ đánh ra hàng loạt thần văn đại đạo.

Dù cho đang bị chấn ngược về sau thì bọn họ vẫn không ngừng đánh về phía đối phương!

Keng!

Trong tay sinh linh lông đỏ xuất hiện một cây thần sóc*, nó còn mạnh mẽ hơn cả mâu, phàm là những người sử dụng binh khí như vầy đều có sức lực hơn người!

(*): Cây giáo.

Cũng ngay lúc đó, trong tay của Độc Cô Vân cũng xuất hiện một cây thiên mâu, đồng dạng cũng là binh khí hạng nặng, người dám sử dụng đều là hạng người thần dũng kinh thế.

Hai cây binh khí hóa lớn, những lưỡi đao gió lao ra tới mấy trăm trượng tựa như hai ngọn núi nhỏ vàng óng va chạm vào nhau, tia lửa văng tung tóe.

Đồng thời, hai loại thần âm đại đạo vang vọng hình thành nên gợn sóng đáng sợ nghiền nát hư không, ngay cả những người đang xem chiến cũng bị xung kích lây.

Đám người Trích Tiên, Vương Hi, Lục Đà thì không nói, dù sao cũng đã tu ra ba luồng tiên khí nên có thể hộ thể, nhưng những người còn lại thì hoàn toàn khác, một vài người chỉ tu ra một luồng tiên khí thì miệng mũi đều rỉ máu, thân thể lắc lư thối lui.

Có thể thấy được, cú va chạm giữa hai thanh binh khí đáng sợ tới mức nào, bởi vì đây là Đạo khí, là đồ vật thành Đạo của bọn họ, có thể phát triển cùng với sự trưởng thành của từng người. Lúc này, nơi binh khí va chạm tuôn ra những gợn sóng, chính là những thần thông không ngừng chồng chéo được phóng thích ra ngoài của đôi bên, dù cho đã giữ khoảng cách đủ xa thì uy năng lan tới vẫn còn rất lớn.

Độc Cô Vân hạ xuống mặt đất, tay cầm thiên mâu, dung mạo điển trai, tóc xõa tới eo, toàn thân tỏa kim quang đầy lấp lánh, tựa như một vầng thái dương bốc cháy hạ xuống.

Binh khí nắm cầm nơi tay chỉ về phía trước nơi xa, sắc mặt nghiêm túc ẩn hiện sát ý lạnh lẽo.

Đối diện, sinh linh đầy lông đỏ vô cùng cao lớn, nháy mắt chạm đất thì vung tay cách không giam cầm ba tên tu sĩ ở phía sau, hai người thuộc Thư viện Thiên Thần và một thuộc Tiên viện.

"Phụt!"

Thần sóc được cầm chặt trong tay phải, còn tay trái thì bóp nát Thiên Linh cái của một trong ba người, máu tươi chảy tràn bên cánh tay của hắn, tinh khí sinh mệnh đầy dồi dào của hắn không ngừng bốc lên.

Sinh linh này quá nhanh nên ba người không thể né kịp, còn những người khác cũng không có thời gian tới ngăn cản.

"A..."

Người kia kêu la thảm thiết, gần như trong nháy mắt thân thể của hắn khô quắc, da thịt teo tóp lại rồi rạn nứt, tựa như là vỏ quýt bị sấy khô đầy nhăn nhúm và khô khan.

Việc này làm người khác hoảng sợ, chỉ trong nháy mắt đã hút sạch tinh khí sinh mệnh của một vị tu sĩ.

"Bị phong ấn trong vô tận năm tháng, rất lâu rồi chưa nếm được đồ ăn, cảm giác này thật khoan khoái!" Sinh linh lông đỏ lộ vẻ say mê đầy hưởng thụ.

Trong lúc nó nói chuyện thì hai người bên dưới chân cũng bắt đầu khô quắc lại, từng luồng tinh khí hóa thành ánh sáng dọc theo bàn chân tiến vào cơ thể của nó.

Có thể thấy được, ánh sáng nơi hai chân của nó nếu không được lớp lông che kín thì gần như trở nên trong suốt, hai luồng tinh khí sinh mệnh tràn vào để bổ sung cho cơ thể.

"Ngươi dám!" Rất nhiều người giận dữ hét lớn.

"Thời đại đã thay đổi thật rồi, bộ tộc bé nhỏ khi xưa từng cung phụng chúng ta là Thần linh, mà giờ lại dám vung lên Đồ đao ư?" Sinh linh lông đỏ nói, nó cầm thần sóc trong tay rồi đưa tới ngang eo đầy thong thả, vừa mới hút khô ba tên tu sĩ tựa như nó rất thỏa mãn, tinh khí thần càng thêm dồi dào hơn.

"Răng rắc!"

Khi nó kéo căng thân thể thì nơi lớp lông vang lên những tiếng vang lanh lảnh, đồng thời cùng theo bước chân tiến về trước của nó thì từng mảng vật chất đầy xán lạn từ bên trong lớp lông rớt ra xuống mặt đất.

"Đó là gì?" Rất nhiều người kinh ngạc, cảm nhận được một luồng khí tức thần thánh, đó tựa như là một loại dịch thể nào đó khô cứng dính sát lên trên người sinh linh này.

"Đây chính là nguyên nhân cơ bản giúp hắn sống tới tận lúc này!" Vương Hi mở lời.

Nếu không, dựa vào cảnh giới của nó thì còn lâu mới có thể trường sinh, không thể nào sống sót được, vả lại còn duy trì ở trạng thái thanh niên nữa.

"Đó là chất lỏng mà Bất Hủ giả đã tế luyện, nó có thể phong ấn làm cho vạn vật bất hủ, có thể tồn tại qua vô tận năm tháng." Mạc Đạo lên tiếng mang theo vẻ kinh ngạc.

Thạch Hạo xoay người nhìn về phía hắn, tuy rằng không có lên tiếng thế nhưng ý là đang hỏi rõ ý nghĩa.

"Ta suy đoán, đây là đời sau của một Hoàng tộc vô cùng cổ xưa nào đó, và bộ tộc này đã bị phong ấn ở nơi đây." Mạc Đạo mở miệng.

"Còn biết gì nữa không?" Thạch Hạo hỏi tiếp.

"Nơi đây hẳn sẽ có một hạt đạo chủng nên Hoàng tộc đã điều hắn tới đây, mà hạt giống kia được mệnh danh là thiên chủng và đã từng khiến cho một đại nhân vật vô thượng nào đó luyến tiếc." Mạc Đạo khẽ nói.

"Đại nhân vật luyến tiếc?" Thạch Hạo kinh ngạc cùng với không hiểu.

"Uhm, là một vị bá chủ nào đó, từng tu thành bất hủ, vào thời còn trẻ người này từng bỏ qua một hạt thiên chủng, nếu như có thể dùng nó để thành đạo thì thành tựu sẽ càng khủng khiếp hơn, không cách nào tưởng tượng nổi." Mạc Đạo nói.

Thạch Hạo giật mình rồi nghĩ tới rất nhiều chuyện, truyền thuyết, làm sao không có lửa mà có khói được chứ, Ngũ Ma Phong Thiên chủng, nơi đây tương tự lại có một đạo chủng kỳ dị ngay cả sinh linh của dị vực cũng phải lưu luyến, nhớ mãi không quên.

Nếu là người bình thường thì không bàn, nhưng đây lại là một vị Bất Hủ giả, có thể trường tồn cùng thế gian, hoàn toàn bất hủ.

"Vị bá chủ kia rất mạnh, không một ai biết hắn sinh ra ở thời đại nào, cũng chưa từng nghe tới việc hắn bại trận, là một trong những tượng thần được thờ cúng trong một ngôi thần miếu của thế giới bờ khác." Mạc Đạo lên tiếng như vậy.

Tin tức này quá kinh người, một vị bá chủ vô địch, một sự luyến tiếc của sinh linh chí cao, thiên chủng này bất phàm tới cỡ nào chứ?

"Nơi này rất nguy hiểm, thứ được niêm phong trong lò luyện đan kia e rằng là một vị Hoàng tộc nào đó của dị vực." Thanh Y phán đoán.

Sinh vật lông đỏ trước mắt này tuyệt đối không chỉ có một người, chắc chắn còn có trưởng bối của nó, còn có nhân vật mạnh mẽ khác nữa, chỉ có điều hiện tại chỉ có mình nó thoát ra được mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất