Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 490: Nổi giận đùng đùng

Một thân ngân y bóng lưỡng, khí tức thần linh tràn ngập, thiên niên anh tuấn và mạnh mẽ, cứ như một vị thần từ trên chín tầng trời hạ xuống, bễ nghễ đương đại, thách thức hồng trần.

Tuy bề ngoài Thạch Hạo bình tĩnh thế nhưng trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên, dung nhạo của thiếu niên này cũng không xa lạ lắm, có phần giống ba mẹ trong ký ức của nó, đặc biệt là cặp mắt.

"Tần Hạo..." Thạch Hạo thì thầm, vì sao lại là họ này? Nó yên lặng, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn thiếu niên phía trước.

Giống như nó, dùng Hạo để làm tên, chỉ là họ khác nhau mà thôi, trong nháy mắt ngắn ngủi Thạch Hạo nghĩ tới rất nhiều chuyện.

"Keeng!"

Đối diện, ngân mâu trong tay thiếu niên chấn động phát ra những tiếng kêu khe khẽ, cứ như rồng ngâm vang vọng trong hư không, khiến lòng người hoảng sợ.

Tần Hạo tay cầm chiến mâu chỉ về trước, nói: "Thả Tần Pháp ra."

Phong mang màu bạc vô cùng mạnh mẽ, đó là thanh chiến mâu do Thần rèn nên, ánh bạc lấp lóe sinh ra một luồng sát khí khó tả, khóa chặt Thạch Hạo.

Thạch Hạo yên lặng đôi chút, mệt mỏi mở miệng, nói: "Ngươi muốn động thủ với ta?"

Tần Hạo không nói gì nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định, anh khí bức người, chiến y thần linh lấp lánh như mặt trời màu bạc, khiến y càng có vẻ siêu phàm thoát tục hơn.

"Nếu muốn ra tay thì trước tiên ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi từng thấy qua một ông lão cụt một tay, ổng tên Thạch Trung Thiên, được xưng là Đại Ma Thần hoặc Thập Ngũ gia, ngươi từng nói chuyện với ổng chưa?" Thạch Hạo hỏi.

"Trước tiên thả Tần Pháp xuống, còn chuyện khác nói sau." Ánh mắt của thiếu niên này trong vắt, lời nói kiên quyết, có thể thấy được sự tự tin của y.

Nó quay đầu, nhìn về hai ông lão kia, nóii: "Các ông vui lắm hả? Nói cho ta biết, ông nội ta đang ở đâu, hiện tại ra sao rồi. Nếu không hôm nay Bất Lão sơn sẽ bị san bằng, phá hủy toàn bộ."

Hai ông lão không nói gì, Tần Hạo bước lên trước, nói: "Có dám đánh với ta một trận không?"

"Là đánh với ngươi một trận, hay là đánh với pháp y thần linh một trận?" Thạch Hạo hỏi.

"Ta chỉ muốn chiến một trận trên cùng một cảnh giới, ngươi dám không?" Thiếu niên vô cùng khát vọng, ánh mắt thể hiện vẻ ham muốn, chiến y màu bạc trên người vang lên những tiến leng keng.

"Ngươi như thế mà muốn chiến một trận với ta?" Thạch Hạo nhìn y.

"Ta thấy, ngươi rất mạnh, ta cần đối thủ như thế." Thiếu niên này có tự tin kinh người, đó là khát vọng sau khi thấy đối thủ mạnh.

Thạch Hạo vẻ mặt hờ hững, thu hồi chiến y Bất diệt kim thân lại, thản niên nói: "Ra tay đi."

"Được!" Thiếu niên rít lên một tiếng, cứ như là một con phượng hoàng nhún người nhảy lên cao, chiến y màu bạc lờ mờ rồi thu lại sức mạnh thần linh, y vung một quyền về trước, dùng sức mạnh thuần túy của thân thể để đối chiến.

Thạch Hạo thấy thế thì chẳng chút để ý gì, thẳng tay tung ra một chưởng nhẹ nhàng chắn ở trước người, có một loại biến hóa khó nói hiện ra, bất luận là thiếu niên như con thần kia có xung kích như thế nào thì cú đấm đó cũng chỉ có thể đánh vào lòng bàn tay của nó.

"Ầm!"

Tiếng trầm lặng vang lên, hư không vặn vẹo, lực đạo của thiếu niên này rất kinh người, sức mạnh thân thể đủ khiến thế gian khiếp sợ, cơ thể sáng rực như đã tu thành bảo thân bất diệt.

Nhưng mà, Thạch Hạo vẫn chẳng hề nhúc nhích, bàn tay vẫn đặt ở phía trước, mặc cho một quyền kia của thiếu niên đánh lên tay mình.

Thiếu niên này giật nảy mình, nắm đấm run rẩy, cả người thối lui, mặt đất bên dưới chân xuất hiện vết rạn nứt, phù văn bên dưới không ngừng lưu chuyển thì mới có thể hóa giải được luồng sức mạnh cực lớn phản chấn lại.

"Rất lợi hại!" Tần Hạo giật mình, sau đó hét lớn, toàn thân phát sáng, ánh bạc óng ánh cứ như một vị thần linh tắm rửa trong ngọn lửa màu bạc, lần nữa xông về trước.

Lần này, y xoay tròn nắm đấm, bùng phát ra tiếng nổ chói tai, khống chế sức mạnh thân thể tới cực điểm khiến cho thiên địa cũng phải cộng hưởng theo.

Thời khắc này, y đạt tới trạng thái thiên nhân hợp nhất, bước vào một hoàn cảnh kỳ lạ, tựa như đang vung mạnh một vùng thiên đạo, nắm giữ thần lực vô lượng.

Ở độ tuổi này, có thân thể đáng sợ cùng với tiềm lực vô tận như vầy, tuyệt đối là kinh thế hãi tục, tuyệt diễm đương đại.

"Ầm" một tiếng, Thạch Hạo vẫn giơ tay đằng trước chặn lại đường đi của y, khiến cho nắm đấm ấy đấm mạnh vào lòng bàn tay của mình.

Lần này, hào quang màu bạc tăng mạnh, quyền lực của Tần Hào ngập trời, tinh khí thần hợp nhất cùng thiên địa tựa như là một chiếc bếp đang thiêu đốt, phóng thích ra hào quang bất hủ, thần quang trong vắt lóe sáng nơi mắt.

Rất đang tiếc, y vẫn không thể nào gây bất cứ tác động gì về phía bóng người đứng sừng sững như là tảng đá vững chắc đằng trước kia.

Rên khẽ một tiếng rồi Tần Hạo hơi chút lảo đảo rút lui, trong mắt lộ vẻ kỳ lạ, đứng nơi xa nhưng không có dấu hiệu ra tay lần nữa.

"Sao lại mạnh như vậy?" Y lẩm bẩm, đối diện với người tuy chỉ hơn mình hai tuổi, thế nhưng lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên, khiến cho y giật mình.

Nên biết, dù là người lớn hơn mình mấy tuổi nhưng y vẫn đánh bại như thường, chỉ vì y có thiên phú kinh thế, bản lĩnh nghịch thiên.

Hiện giờ, vầng sáng vô địch của y đã vô dụng, gặp phải đối thủ như thế này, người phía trước cứ như một ngọn núi chắn ngang khó mà lay động được.

"Ngươi còn nhỏ, với độ tuổi này mà đã có thân thể như thế, không kém bất kỳ ai thì đủ khả năng ngạo thị đương đại rồi." Thạch Hạo nói, đây không phải là lời châm chọc mà là khen thật sự.

"So với ngươi hai năm trước, thì như thế nào?" Chiến y màu bạc lóe sáng, thiếu niên lộ ra thần mang quan sát nó.

"Tại sao phải so sánh với ta?" Thạch Hạo hỏi.

"Ta muốn biết!" Ánh bạc trên người Tần Hạo chợt mạnh hơn, một lần nữa chiến y lưu chuyển khí tức thần linh, mà trong tay y lại tiếp tục nắm chiến mâu chỉ thẳng mi tâm Thạch Hạo nơi xa, nói: "Có dám tái chiến!"

Thạch Hạo nhíu mày, nói: "Ngươi còn đoán không ra thân phận của ta?"

Thiếu niên gật đầu, nói: "Đã biết, thế nhưng giờ chỉ là chiến đấu một cách thuần túy, ta rất muốn quyết đấu với ngươi, không có suy nghĩ gì khác."

Thạch Hạo kinh ngạc nhìn y, cảm nhận được niềm tin rằng bản thân mình vô địch, cùng với vẻ kiêu ngạo và tự phụ của người thiếu niên, muốn rèn luyện bản thân.

"Người cụt một tay kia có thể là ông nội của ngươi, giờ ta muốn tin tức về người, có quan trọng hơn chuyện này không?"

"Giờ ta chỉ muốn chiến một trận!" Thiếu niên cầm chiến mâu chỉ thẳng Thạch Hạo, ánh sáng màu bạc phóng thích, khí tức thần linh bất diệt càng thêm mãnh liệt, uy thế ngập tràn trời đất.

Sau thân thể y, hai ông lão gật đầu hết sức hài lòng, rất tán thưởng với niềm tin vô địch của y.

"Đó là ông nội của ngươi!" Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên sâu lắng, sau đó không nói gì nữa, trong tay xuất hiện một thanh kích màu đen, nó vung thật mạnh, trong nháy mắt kim quang bùng phát vạng trượng.

Lưỡi kích cùng thân kích đen thui biến thành màu vàng óng, thân lực tăng vọt, cứ như là biển rộng mênh mông bao phủ tám phía.

Đây chính là thần kích trấn quốc của Thạch tộc, mạnh mẽ vô biên đủ khiến một vực khiếp sợ, trong năm tháng chưa hề bị phai mờ, thần năng vô biên như trước.

"Ầm!"

Thạch Hạo đâm mạnh xuống, đựng đứng chiến kích trên mặt đất khiến nơi đây tan vỡ, dù là có trận pháp cũng không thể bảo vệ được, núi lở mây tan, pháp tắc trật tự lan tràn chấn động nơi đây.

Đây là thần uy ngập trời, tỏa ra khí tức Thần bất hủ!

Nó cũng không phải nhằm vào Tần Hạo, chủ yếu không vừa lòng với hai lão già bên cạnh mà thôi, muốn giết chết bọn họ cho nên mới vận dụng toàn lực.

Chỉ trong nháy mắt, nơi đây tan vỡ, tuy Tần Hạo mặc chiến y thần linh nhưng chung lại vẫn còn nhỏ, bị kích cho bay ngược ra sau, hào quang màu bạc không ngừng lóe sáng rồi giúp y phá giải luồng uy thế vừa rồi.

Mà hai lão già kia thì nhanh chóng rút lui, nhanh tay lôi Tần Hạo lại, trong chớp mắt đã tới phía chân trời, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

"Ngươi có biết, trong Tần tộc ta vận dụng Thần kích mạnh mẽ như thế sẽ có hậu quả như thế nào không?" Một ông lão lạnh lùng nói.

"Áp chế!" Người còn lại hét lớn, lão kích hoạt đại trận, lập tức ánh sáng ngút trời bao trùm nơi đây.

Thạch Hạo thất kinh, cảm thấy thần kích trấn quốc run rẩy dữ dội, còn muốn phá không lao thẳng vào phía ngọn núi Ngũ hành.

"Xoẹt" một tiếng, nó thu lại chiến kích màu vàng.

Tương truyền, ngọn núi Ngũ hành có trấn áp một nhân vật cái thế, xem ra không có lửa làm sao có khói, ít nhất năm ngọn núi này có khả năng là một chí bảo đáng sợ.

Trên trời cao, Tần Hạo lưu chuyển ánh sáng màu bạc, lồng ngực y phập phồng không thôi, vô cùng khiếp sợ với uy thế của Thạch Hạo, chỉ dùng sức đập mạnh xuống dưới đất mà đã có uy thế như vậy, đẩy lui cả ba người bọn họ.

Một ông lão mỉm cười, nói: "Cháu cũng đủ kinh diễm rồi, chỉ là do tuổi còn nhỏ thôi, nếu cùng tuổi với nhau thì thiên hạ này đời nào có ai là đối thủ của cháu."

"Thả Tần Pháp ra." Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một người, mái tóc bạc trắng, thân hình cao lớn, ánh mắt như điện, nhanh chân bước tới.

Đây là một vị trung niên, khôi ngô và mạnh mẽ, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt của lão thì nhận ra rằng, tuổi tác của lão không hề nhỏ, tối thiểu lớn hơn một đời so với người thường.

Nơi đây động tĩnh quá lớn nên đã kinh động tới rất nhiều người ở Bất Lão sơn.

Ánh mắt của người tóc bạc đầy lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống Thạch Hạo đứng bên dưới, nói: "Năm đó, Thạch Trung Thiên do ta tự mình ra tay, chính nơi đây đã bị ta đánh cho máu phun xối xả."

Thạch Hạo nghe thế thì nổi giận đùng đùng.

Thạch Trung Thiên là ai? Được xưng là Đại ma thần, là ông nội của nó, thế nhưng lại bị đánh cho phun máu khiến Thạch Hạo chiến huyết cuộn trào, bắt đầu bùng cháy!

"Ông tu hành cũng hơn trăm năm, chiến bại ông nội ta cũng chẳng có gì đáng kêu ngạo. Nay, ta Thạch Hạo cũng chiến một trận, rửa nhục cho ông nội ta!" Thạch Hạo hét lớn.

Nó chưa từng tức giận như thế này bao giờ, mái tóc phấp phới hình thành nên một luồng tràng vực, toàn bộ những tảng đá xung quanh chuyển động ầm ầm, tất cả bay ngược lên trời khiến người người chấn động.

Thạch Hạo tuy nộ nhưng cũng nhìn ra được, tên Tôn giả này chẳng hề tầm thường, tinh lực quanh thân vô cùng mạnh mẽ, đồng thời phù văn trong cơ thể như biển rộng, tinh khí thần cuồn cuộn cứ như rồng đang lao nhanh.

"Tầm Trạm là một tên điên, vì tu hành mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào nên đã nhập ma, cháu không nên học hỏi lão." Nơi xa, hai lão già căn dặn Tần Hạo.

Người tóc bạc tên là Tần Trạm, thân thể hùng vĩ cứ như là một vách núi khiến người khác kinh ngạc, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm như điện, nhìn Thạch Hạo nói: "Cái gọi là thiên tài cũng chỉ để chém giết mà thôi, cứ xuất hết toàn bộ sức lực của ngươi đi, hi vọng không khiến ta thất vọng."

"Ầm!"

Không cần lão nói, Thạch Hạo và Bất diệt kim thân đã hòa vào với nhau, lửa giận và chiến khí hợp chung một chỗ hình thành nên vẻ điên cuồng, gợn sóng mênh mông chấn động mười phương.

Trong mắt nó, ông nội có địa vị vô cùng đặc biệt, sau khi biết được Thập ngũ gia bị thương tại nơi đây, bị người ta đánh cho thổ máu, đây cứ như đang rút lấy chiếc vảy ngược của Thạch Hạo.

Côn Bằng màu vàng giương cánh khiến trời xanh muốn nứt ta, Thạch Hạo hóa thân thành Côn Bằng vọt thẳng trời xanh, nhằm hướng kẻ địch.

Chỉ vừa bắt đầu, giữa bầu trời đã có huyết dịch bắn lên, vô cùng khốc liệt, bả vai của lão tóc bạc bị Thạch Hạo kích suýt nữa nổ nát, bản thân Thạch Hạo cũng gặp phải phản kích, trong miệng phun ra hơn nửa ngụm máu.

Vô cùng kịch liệt, chỉ trong nháy mắt mà hai người đã xung kích tới trăm ngàn lần, không ngừng biến đối phương hướng, giữa bầu trời như có hai luồng lôi điện quấn chặt lấy nhau.

Thạch Hạo kinh ngạc, người này mạnh mẽ khủng khiếp, ở trong cảnh giới Tôn giả thì gần như là vô địch!

"Tiểu Thạch ghê thật, lại có thể chiến với Tần Trạm tới mức này, nên biết cả đời tên điên này đều quét sạch chư địch, chỉ có bại một vài lần mà thôi." Xa xa, hai ông lão than thở.

Thạch Hạo tuy tức giận thế nhưng ý thức chiến đấu vô cùng nhạy cảm, gặp phải kẻ địch thật sự mạnh mẽ thì tuyệt đối là một trận chiến vô cùng gian nan, dù sao nó còn chưa phải là một Tôn giả thật sự.

"A..." Thạch Hạo hét dài, nghĩ tới việc ông nội bị trọng thương thì nó gần như nhập ma, toàn bộ mái tóc rối tung, cả người bộc phát mọi tiềm năng, sức mạnh càng mạnh mẽ hơn.

"Ầm!"

Trên trời, một con đại bàng màu vàng vọt lên mang theo hoàng kim vô lượng, ép thẳng thiên địa.

Đồng thời ở bên dưới, một con cá lớn màu đen đang bơi lội trong đại dương đen mênh mông.

Thiên địa này chia thành hai màu, bị đại bàng và cá đen phân cách, hóa sinh thành hai khí Thái dương và Thái âm, kinh khủng vô biên.

"Phá cho ta!"

Thạch Hạo hét lớn một tiếng chấn động cả sông núi, ngay cả Bất Lão sơn cũng phải lay chuyển, nó vì vết thương của ông nội mà tức giận, vận dụng sức mạnh cực điểm của mình, tuyệt không lưu lại chút nào.

Sau một khắc, đại bàng màu vàng cùng với cá lớn màu đen quấn chặt lấy nhau, diễn biến ra đạo Âm Dương, giống như là một Thái cực, ầm một tiếng, trấn áp về phía Tần Trạm.

Hai người giao thủ, quyết đấu hơn trăm nghìn thức, thời gian kéo rất dài thế nhưng trong đòn đánh này, Tần Trạm cứ thế tan vỡ.

Ầm một tiếng, lão bị đánh văng ra ngoài, cả người toàn là máu gần như là rách toác.

Trong miệng Thạch Hạo cũng phun ra ngụm máu tươi, cứ như là thần ma lâm thế vụt thẳng xuống dười, sau đó nhấc bỗng lão từ dưới mặt đất lên rồi vung tay tát mạnh một phát khiến lão bay thẳng ra ngoài.

"Ầm!"

Tần Trạm nện mạnh lên trên vách đá, cơ thể càng thêm tả tơi, một vũng máu tươi chảy ròng trên vách đá.

Cũng trong lúc đó, một âm thanh cực lớn truyền tới, khe núi này bắt đầu mở ra, hai vách núi từ từ dạt sang hai bên lộ ra một tiên cốc mênh mông bên trong.

Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên sắc bén, nhanh chân bước tới nhấc Tần Trạm lên sau đó tiến vào trong khe núi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất