Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 547: Không nói thành lời

Thạch Hạo ra sức đấm mạnh, tiếng vang bốp bốp vang lên, cái miệng của Minh nhân tuổi trẻ bị đánh tơi bời, hai mắt nổ cả đom đóm, tiếng ong ong vang bên tai, miệng mũi toàn là máu tươi.

"Hạ giới là hạ nhân này, ngươi cảm thấy mình rất siêu thoát và thần thánh lắm hả?" Thạch Hạo vừa nói vừa tăng lực, bạt tai cứ đôm đốp vang lên, không ngừng dùng vũ lực để hỏi han.

Cặp môi sưng tấy, máu ứ đọng chuyển sang màu đen lấp lánh ánh tím, hai chiếc môi bị đánh tới mức chẳng ra hình thù gì cả, hàm răng trắng bóng bước kia nay chẳng còn lấy một cái, tất cả đều theo máu cuộn ra ngoài.

Hắn vô cùng tức giận, chưa bao giờ bị hành hạ như thế này. Đây cũng không phải là đau đớn của thân thể mà là đau về tâm hồn, khiến hắn cảm thấy uất ức và xấu hổ, với thân phận của hắn mà nói thì đời nào thành ra thế này chứ.

"Ngươi... dừng tay lại cho ta!" Hắn gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy oán độc và căm phẫn.

"Vẫn chưa phục à?" Thạch Hạo không nói thêm, cứ tiếp tục nhằm vào miệng mà nện, xương mũi của hắn gãy nát, quai hàm thì trật mắt thì trợn tròn, chẳng ra hình thù gì.

Cường giả tuổi trẻ Minh nhân hạ giới thì có thần phó* ở phía sau bảo vệ, thế nhưng lại rước lấy sỉ nhục như vầy, giờ khắc này cơn giận đã sôi sục gần như muốn bất tỉnh.
(*): Phó = người hầu, đầy tớ.

"Ngươi... sẽ trả giá thật lớn cho việc này!" Cái miệng sưng vù của hắn sớm chẳng ra hình thù gì rồi, lúc này gầm thét từ trong vòng họng cứnhư là dã thú.

Hắn biết, cầu xin tha thứ cũng vô dụng mà thôi, rơi vào trong tay tên 'hung nhân' tiếng tăm này thì nhất định sẽ bị lột sạch da, sống cũng còn không biết được hay không.

"Còn giả bộ nữa hả? Cho mình là cao sang quyền quý, ngươi tưởng mình có thể tu thành Trượng lục kim thân, mặt dài ba thước à, không sợ bị đánh hả?" Thạch Hạo vừa nói vừa bạt tai.

Thanh âm chan chát vang bên tai, mọi người nhìn thấy cũng chỉ biết 'đứng hình', việc này quá... xem trọng tên Minh nhân này mà, tu sĩ tranh đấu, bình thường đều cứ thế sát phạt, nhưng nay lại diễn ra cảnh tượng này.

Tên tu sĩ Minh tộc này thật là đen, mọi người tiếc thương giùm hắn.

Đương nhiên, cũng có người không vừa lòng, như người của Tây Phương giáo, lại dám lấy Trượng lục kim thân làm ví dụ, chuyện này... phải nhẫn... chuyện gì cũng phải nhẫn, nó... quá hung tàn.

Hoàn toàn đúng, hiện tại tất cả mọi người cũng chỉ biết há miệng đứng nhìn.

"Này cũng chỉ là dạy dỗ ngươi mà thôi, đừng bao giờ cho rằng mình tới từ thượng giới thì là cao cao tại thượng, kỳ thực ngươi cũng chẳng là cái đếch gì hết. Xem kìa, khí tức thì quỷ quái âm trầm, người không ra người mà quỷ cũng chẳng ra quỷ, cũng chẳng hề khác với mấy cái xác từ trong mộ chui ra vậy, tự tin ngươi lấy từ đâu thế học, nhất định phải bễ nghễ cả hạ giới này à, ta thấy, lời nói nãy giờ của ta chắc ngươi cũng chưa tiêu hóa hết thì phải." Thạch Hạo một bên giáo huấn một bên vung tay bạt tai bôm bốp.

Lúc này, con mắt của Minh nhân đỏ kè, con ngươi thì chỉ toàn là màu tím, dáng vẻ dàng thêm yêu dị, hắn tức tới mức cực hạn mà mình có thể chịu được.

Minh tộc, từ âm sinh dương, thể ngộ biến hóa từ tử tới sinh, nắm giữ ưu thế trời sinh tới kinh người, tu hành cực kỳ nhanh, cảm ngộ sâu sắc, là cường tộc thượng giới.

Nhưng trước mắt, thân là Minh tộc nhưng lại bị khinh bị, bị nói là không bằng một tên xác ướp, đúng là xúc phạm tới tự tôn mà.

"Ngươi... khóc hả?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Minh nhân nghe thấy thế thì càng bực hơn, đúng là chảy nước mắt thế nhưng cũng không phải do hắn muốn thế mà do tuyến nước mắt bị đánh nát nên tự động chảy ra ngoài, người nhìn thấy cứ tưởng như - đang khóc.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ khác thường, đồng loạt nhìn về nơi đây.

Thời khắc này, Minh nhân thật sự muốn khóc òa lên, quá oan uổng mà, mặt mũi còn đâu nữa chứ, song quyền nắm chặt, hận không thể đánh chết tươi tên trước mắt này. Nhưng mà, giờ hắn già tới mức không thể tả nổi, ngay cả con mắt cũng vẫn đục, cơ bản không có lực để chống lại.

"Ngươi là Minh nhân, có thể xưng là Quỷ, thế nhưng trông rất đáng yêu, hay gọi ngươi là Quỷ dễ thương đi nghe." Thạch Hạo lầm bầm.

Cái xưng hô chết tiệt này, Minh nhân muốn ăn tươi nuốt sống nó!

Thạch Hạo bạt tai cú chót, đánh gãy minh cốt của hắn rồi ném xuống dưới đất, bởi vì nó cảm giác thời gian còn không nhiều nữa, nếu cứ tiếp tục 'chém gió' với tên này thì hai người còn lại kia sẽ hồi phục lại như cũ.

Nó nhìn về phía tên còn lại, nói: "Tuy ngươi không có thiện ý gì với ta thế nhưng cũng không có nhiều lời, cũng không quá đáng ghét như thế, trước cứ ở bên cạnh ta cái đã." Thạch Hạo vung cước đạp xuống khiến cho xương cốt của người trẻ tuổi Bất Lão sơn kia nứt ra, mất đi sức chiến đấu.

Sau đó, nó nhắc cô gái mặc áo đen kia lên, miệng nở nụ cười ngây ngô, hàm răng đều như bắp trắng như tuyết, nói: "Ngươi luôn miệng nói rằng muốn nhìn qua bảo cốt trong cơ thể của ta, giọng điệu cứ như là chuyện đương nhiên vậy, ta cũng không biết ngươi lấy dũng khí từ đâu ra, hay là chỉ bằng vào cái tên Ngụy thần vừa mới nhen nhóm Thần hỏa kia?"

Không thể nghi ngờ, với tính cách của tiểu Thạch mà nói thì chắc chắn sẽ không bao giờ nhận phần thiệt về mình, cũng không bao giờ để mình phải uất ức, sau đó hai tay phát lực, không ngừng nện vào chiếc miệng sinh đẹp của cô gái này, sau đó thở dài một hơi.

Cô gái mặc áo đen tới từ Ma quỳ viên run lấy bẩy, bởi vì nàng vẫn ở trạng thái già yếu, tay chân thì yếu ớt, tức đến nỗi ho ra cả máu, gầm thét không thôi.

Nàng vô cùng xấu hổ cộng với sợ hãi, vốn nàng đang ở tuổi thanh xuân mọng nước, nhưng giờ lại biến thành bà lão, da dẻ cả người nhăn nheo, với một thiếu nữ mà nói thì giết còn dễ chịu hơn nhiều.

Nếu như mình mãi mãi giữ dáng vẻ như thế này, chuyện này quả là một cơn ác mộng. Lúc này, nàng bị người khác đánh đập, lại còn ở trước mặt rất nhiều người, tự nhiên càng thêm tức giận.

"Vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ khác, cao cao thại thượng, ngươi tưởng mình mang họ 'Sai' hả?" Thạch Hạo chế nhạo, bạt tai thêm cú nữa, rồi nói: "Da dày ghê nghe, ta tay tê hết cả rồi nè, chẳng trách ngươi lại có thể nói ra mấy lời kia."

Đúng lúc này, lực Luân hồi lui đi, Minh nhân và cường giả trẻ tuổi đã bị vỡ nát xương cốt của Bất Lão sơn đang nằm trên đất kia tuy thời gian đã hết thế nhưng vẫn không thể nào hoàn thủ được, vẫn bị đạp ở nơi đó.

Mà cô gái áo đen trong tay của Thạch Hạo nhanh chóng trở lại tuổi xuân sắc của mình, thần lực thức tỉnh, cơ thể nhăn nheo trở nên lấp lánh, ánh mắt trong trẻo, mái tóc đen tuyền tung bay, con ngươi tựa như là mặt trời đen, ô quang tỏa ra kinh người.

Trong miệng của nàng phát ra tiếng rít chói tai, tóc đen quay ngược rồi đâm về phía đầu lâu của Thạch Hạo, đồng thời thân thể sinh ra những rễ cây bao vây lấy thân thể của Thạch Hạo hòng hút lấy tinh hoa trong máu thịt của nó.

Nàng đến từ Ma quỳ viên, là do cây hoa hướng dương biến thành, lúc này thiên phú của nàng bắt đầu hiển lộ.

Ầm, bên ngoài thân của Thạch Hạo bốc lên ánh sáng hừng hực, từng ký hiệu lấp lánh cứ như là một tầng chiến y bằng ngôi sao bao phủ, xán lạn và thần thánh.

Thân thể của nó rất mạnh mẽ, còn hơ cả Kim cương bất hoại thân của Phật môn, cứng rắn hơn cả kim thạch, hơn nữa còn được phù văn bảo vệ nên mặc cho những thứ lao tới cũng khó mà đâm xuyên thủng được.

Thân thể Thạch Hạo cứ như là ngọc thạch sáng lấp lánh, đồng thời trên thân là chiến y Bất diệt kim thân, khi bị những thứ kia công kích tới thì vang lên những tiếng leng keng, cánh tay của nó đột nhiên vung tới chụp lấy cổ của cô gái mặc áo đen rồi nhấc bổng nàng lên khỏi mặc đất.

"Chết đi!"

Tuy rơi vào thế bị động, ở vào thế yếu, trông có vẻ tả tơi thế nhưng ánh đen trong con ngươi của cô gái này lóe lên, lạnh lẽo tới thấu xương, nàng vô cùng tự tin, toàn thân bùng phát ra thần văn thái dương.

Nàng xuất ra bảo thuật, một vầng thái dương màu đen cực lớn hiện ra bao phủ lấy bản thân đồng thời công kích lấy Thạch Hạo.

Thạch Hạo chẳng hề bị lay động, cánh tay phải biến thành màu vàng óng, phù văn Côn bằng xuất hiện dày ở bên trên, vố thân thể đã mạnh mẽ rồi cộng thêm lực Côn bằng, quả thật có thể nói, ở cảnh giới này không một ai sánh được.

Trừ phi là những sơ đại của thượng giới, thiên kiêu của một bộ tộc tới, nếu không không một ai có thể chống lại được.

"Răng rắc!"

Tiếng vang này vừa truyền ra thì khiến người khác run sợ, cô gái này kêu thảm thiết, cổ của nàng bị trật ra khỏi khớp, cứ thế bị vặn gãy.

Cảnh tượng này khiến người khác hít vào ngụm khí lạnh, sức mạnh thân thể của tiểu Thạch thật đáng sợ, công phá bảo thuật của Ma quỳ nữ, đánh tan mặt trời lớn màu đen, vặn gãy cổ của nàng, thật sự quá khiếp người.

Thạch Hạo phủi phủi tay, phù văn dày đặc tiến vào trong thân thể rồi phong ấn làng lại, đồng thời buộc nàng phải hóa ra bản thể.

Ở chỗ đó, một cây hướng dương màu đen xuất hiện, ô quang lấp lánh, phiến lá trong suốt, cánh hoa thì rực rỡ, các rễ cây thì tươi tốt, sóng thần lực chấn động vô cùng mạnh.

Thạch Hạo xách cổ nàng lên lộ vẻ mừng rỡ, nói; "Tạo hóa nhen."

Chân tay của nó vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng thu lấy những hạt hướng dương, vẻ mặt thèm thuồng, nước miếng gần như ứa ra khỏi miệng.

Các quý nữ cùng thiên kiêu đến từ thượng giới chẳng biết nói gì cho phải, tên quỷ này đúng là... nhìn không thấu.

Chỉ có những thiên tài trẻ tuổi của tám vực, như là Thiên Thiên quận chúa, hóa thượng Trượng lục... thì mới hiểu được, bởi vì họ từng nghe qua sự 'hung tàn' của tiểu Thạch!

Chỉ trong chốc lát, trong tay của Thạch Hạo xuất hiện một nhúm hạt hướng dương màu đen và sáng rực, cứ như là đá ngọc mài mực tàu vậy, bóng loáng đen láy.

Trước kia, từ thú mẹ cho tới các di chủng, chim thần thuần huyết... nó chẳng hề sợ hãi, giờ lại là Ma quỳ như này gì đã sao, lập tức há miệng, rốp rốp, lớp vỏ hạt hướng dương bóc ra, bên trong là phần nhân có màu trắng như tuyết, mùi thơm ngất ngây.

"Trời ạ, đúng là mỹ vị ngon nhất thế gian mà!" Thạch Hạo ăn một hạt thì thán phục ngay, vẻ vui mừng càng hiện rõ trên mặt.

Đây đúng là... thô lỗ, mọi người thấy thế cũng chỉ biết câm như hến 'đứng hình' vài giây.

Động tác của Thạch Hạo rất nhanh, nhóng chóng tận hưởng những hạt trong tay, hài lòng không sao bì được.

"A..." Cô gái áo đen tuy đã hiện nguyên hình thế nhưng vẫn không ngừng rít gào, nàng phát điên, chuyện này... sao lại xảy ra chứ? Sỉ nhục không hề nhẹ, nàng tức tới bể phổi.

"Ồn cái gì, không phải chỉ ăn hạt hướng dương thôi sao?" Thạch Hạo lầu bàu.

"Ta muốn giết ngươi!" Cô gái mặc áo đen tức điên lên, thế nhưng pháp lực của bản thể đã bị phong tỏa, không thể làm gì được.

Lúc này, Thạch Hạo chợt cảm thấy diệu dụng của hạt này, hạt hướng dương đen bóng này không ngờ lại ẩn chứa thần lực nhiều như vậy, nếu như tinh khí trong cơ thể bị tiêu hao hết thì chỉ cần ba tới bốn hạt là có thể nhanh chóng bổ sung đầy đủ tinh khí.

"Kim đan của tự nhiên, hàng ngon!" Nó không ngừng khen ngợi.

"Ta, Ma quỳ viên, tuyệt không bỏ qua cho ngươi!" Cô gái mặc áo đen rít gào, tức đến nổ phổi.

"Ma quỳ viên, chuyên bán hạt hướng dương sao?" Thạch Hạo nghe thấy thế thì mắt to tỏa sáng, nói; "Có bán hạt của cấp Thần không?"

Có gái áo đen suy sụp, bản thể khô héo, nàng không ngừng kêu gào thảm thiết, càng ngày càng thảm thiết hơn.

Xung mọi, mọi người chẳng biết nói gì cho phải.

Thạch Hạo ném cô gái này lên trời cao nhằm về phía cái cây đã nhen nhóm Thàn hỏa kia, ô quang tỏa ra, Ma quỳ bị cố định trong hư không, chỉ là khí tức của cây này càng kinh người hơn mà thôi.

"Ngươi... muốn làm gì?!" Ma quỳ sợ hãi, tuy rằng bị cố định thế nhưng ô quang vẫn tỏa sáng cứ như là một vầng thái dương đen thui giữa trời cao, âm thanh phát ra tựa như là nữ tính.

Thạch Hạo nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt nóng bỏng cứ như là đang chiêm ngưỡng một mỹ nữ tuyệt thế vậy, nói: "Vừa nhìn thì đã biết là đồ ăn ngon rồi."

Cây Ma quỳ đầy mạnh mẽ này lập tưc suy sụp, chuyện này.. còn có thiên lý nữa hay không? Đúng là cá mắc chạn bị chó bắt nạt, đường đường là cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa thế nhưng lại bị người khác chuẩn bị ăn 'hạt'.

Thạch Hạo nhảy tới xông về phía cây hoa hướng dương này, hai tay đồng loạt chuyển động, những hạt hướng dương cứ như đá ngọc mài mực từ từ hạ xuống, tất cả đều bị nó thu vào trong một chiếc đỉnh ngọc.

Mọi người trợn tròn mắt, Ma quỳ viên là nơi nào? Chính là một phương Ma thổ của thượng giới, rất đáng sợ, là chúa tể một phương của hệ Thực vật, hiện tại hạ giới xuống đây mà lại... thảm bại như vầy!

Thạch Hạo hài lòng, xoay người lại nhìn về những thân ảnh ở xa xa kia, trong này cũng không thiếu cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa, lập tức nó nhìn ra được một cường giả thuộc hệ Thực vật, lúc này hai mắt liền phát sáng.

"Ấy da, nho ơi nho ơi, mày chạy đi đâu? Để quả nhỏ lại đi nào!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất