Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 125: Cướp đường

Cột sáng từ trên sàn nhà vọt thẳng lên, bóng người còn chưa tới, nhưng âm thanh đã truyền đến đây trước.

“Âu Dương Phong chủ ngươi xem, giống như thông đạo tầng thứ bảy đã mở ra.”

Bỗng nhiên âm thanh giống như phá không của một người vang lên, truyền ra từ cột sáng.

“Quả nhiên là tầng thứ bảy, những bảo vật trong tầng thứ sáu đã có giá trị như vậy, huống chi là bảo vật của tầng thứ bảy này, thật khó mà tưởng tượng được.” Giọng nói của Âu Dương Vấn Thiên mang theo nhiều chờ mong. Xem ra bọn hắn lấy được bảo vật bên trong của tầng thứ sáu, đã làm cho người đứng đầu một ngọn núi với tu vi Trúc Cơ Cảnh lục trọng như hắn cảm thấy thõa mãn.

“Đợi thông đạo hoàn toàn mở ra, thì chúng ta liền đồng loạt lên.”

“Đỗ Kiến Minh có phải ngươi muốn cho đệ tử còn sót lại của Đỗ gia đều hao tổn lúc này sao?” Giọng nói lạnh lùng của Âu Dương Vấn Thiên vang lên.

“Âu Dương Vấn Thiên, ngươi không nên khinh người quá đáng.”

Tiếng nói của đám người truyền đến từ cột sáng, đều lọt vào trong tai Diệp Vân.

Sắc mặt Diệp Vân đại biến, trong lòng tràn ngập kinh hãi. Tầng thứ bảy trống trơn, chỉ còn lại bốn vách tường, căn bản không có đường ra nào. Đối mặt với việc Hoa Nhất Thành đạt xá còn có thể khống chế cục diện, nhưng nếu đám người Âu Dương Vấn Thiên xuất hiện ở chỗ này, thì Diệp Vân hắn e rằng chỉ còn đường chết.

Làm sao bây giờ?

Trong lòng Diệp Vân khẩn trương, hắn căn bản không nghĩ đến sẽ gặp phải đám người Âu Dương Vấn Thiên ở tầng cuối cùng của Hoa Vận Đại Điện này. Bất cứ bảo vật Linh Đan nào mà hắn đoạt được từ tay Hoa Vận, đều đủ để cho đám người Âu Dương Vấn Thiên ham muốn. Dù cho giao tất cả ra cũng khó thoát khỏi cái chết, bởi vì Diệp Vân hắn lại dám đi vào trước mặt bọn họ.

Nhưng mà, tầng thứ bảy này căn bản không có bất cứ đường nào ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên chỗ cột sáng trên sàn nhà.

Âm thanh càng phát ra rõ ràng, cột sáng phát ra càng ngưng thực. Chỉ cần chờ đến lúc cột sáng hoàn toàn ngưng thực, thì chính là lúc thông đạo mở ra chính thức. Đến lúc đó tất nhiên, đám người Âu Dương Vấn Thiên sẽ xuất hiện trong tầng thứ bảy, đưa Diệp Vân lâm vào tuyệt lộ.

Tuy trong lòng Diệp Vân vô cùng sốt ruột, nhưng không có bất kỳ phương pháp xử lý nào.

Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh mắt của hắn dừng lại trên cột sáng.

Cột sáng bắn ra trực tiếp từ trên sàn nhà, tạo thành một đạo đường kính khoảng nữa trượng hình tròn. Tuy rằng giọng nói của đám người Âu Dương Vấn Thiên truyền đến, nhưng chính giữa cột sáng vẫn như cũ vẫn là tầng thứ bảy.

“Nếu đây là một cánh cửa không gian, như vậy bây giờ ta đi vào trong đó, thì có thể truyền tống đến tầng thứ sáu hay không?”

Trong lòng Diệp Vân bỗng nhiên tuôn ra một cái ý tưởng vớ vẩn quái dị. Hắn nghĩ có thể xuyên qua cột sáng tiến vào tầng sáu, sau đó thừa dịp rối loạn để trốn thoát hay không?

Bất quá, hắn lập tức lắc đầu, đem ý nghĩ này quăng qua một bên. Nếu có thể xuyên qua cột sáng thật, làm cho hắn tiến vào tầng thứ sáu, thì tất nhiên sẽ gặp mặt đám người Âu Dương Vấn Thiên. Chỉ sợ bọn họ biết được mình từ tầng bảy ra, thì ngay lập tức sẽ chém giết Diệp Vân hắn.

Diệp Vân chau mày, trong nhất thời rõ ràng không có bất kỳ phương pháp nào xử lý.

Bỗng nhiên, lông mày hắn nhíu lại, trong đầu hiện lên một cái ý niệm.

Nếu như tầng thứ bảy này không có bất kỳ thông đạo nào, như vậy xem ra cột sáng chính là đường ra duy nhất. Nếu hắn và đám người Âu Dương Vấn Thiên cùng xuất hiện tại tầng bảy, thì đến lúc đó hết đường chối cãi. Không bằng tiến vào cột sáng trước một bước, dù cho xuất hiện tại tầng sáu cũng có thể giãi thích là chính mình từ trong tầng thứ tư, tầng thứ năm tiến vào thông đạo. Dù cho trong lòng đám người Âu Dương Vấn Thiên nghi hoặc, nhưng cũng sẽ không lập tức muốn diệt sát mình ngay giống như nhìn thấy tại tầng bảy.

Cột sáng càng phát ra ngưng thực, thông đạo có thể mở ra bất cứ lúc nào.

Diệp Vân không chút do dự, nhảy mạnh lên, rơi vào vầng sáng trong không gian thông đạo.

Tại thời điểm thân ảnh hắn rơi vào trong thông đạo, thì cột sáng hoàn toàn ngưng thực. Nguyên bản mặt đất còn có thể nhìn rõ ràng lập tức hóa thành một cơn sóng lăn tăn lay động mở ra, biến thành một con đường tinh không, không biết thông tới đâu.

Diệp Vân thở sâu, thân hình nhảy hướng về phía con đường tinh không tỏa ra ánh sáng màu lam.

Ngay khi thân hình hắn rơi xuống trong nháy mắt, thì phía trước xuất hiện mấy người.

“Âu Dương Phong chủ, ngươi xem!” Giọng nói Tôn Nhất Đao đột nhiên vang lên: “Hình như có người tiến vào thông đạo trước chúng ta.”

Diệp Vân chỉ cảm thấy mấy đạo ánh mắt nhanh như chớp bắn tới, nhìn vào trên người hắn. May mà Diệp Vân đã sớm có chuẩn bị, giơ nhẹ ống tay áo lên che khuất khuôn mặt. Thân thể hướng về phía sâu trong tinh không mà đi.

“Để ta bắt lấy hắn, có khả năng hắn đã tiến vào tầng thứ bảy, có thể bảo tàng bên trong đã nằm trên người hắn.” Lúc này Âu Dương Vấn Thiên cũng nhìn thấy thân ảnh Diệp Vân rơi xuống, lập tức phẫn nộ quát một tiếng. Ánh sáng trong tay chợt hiện, hướng về phía Diệp Vân bắn ra.

Nhưng mà, đây là thời điểm Hoa Vận đang còn cảnh giới đỉnh phong bố trí tinh không thông đạo xuống. Một khi rơi vào Tinh không, thoạt nhìn có vẻ đang ở trước mắt, thật ra có thể đang ở ngoài ngàn dặm.

Kim sắc màu vàng nhạt nhanh chóng bắn đi, nhưng căn bản không rơi vào người Diệp Vân. Chỉ thấy thân ảnh Diệp Vân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một chấm đem, hoàn toàn tiêu tán.

“Các ngươi có ai nhớ kỹ khuôn mặt của hắn không? Sau khi ly khai đại mộ đem phạm vi trăm dặm phong tỏa toàn bộ, nhất định phải tìm ra hắn.” Âu Dương Vấn Thiên đứng lên hét lớn, hắn có một loại ảo giác rằng có lẽ bảo vật trong tầng thứ bảy đã bị người rơi vào tinh không kia cướp đi.

Nhưng mà, Diệp Vân đã giấu đi gương mặt, chỉ lưu lại một bóng lưng cho bọn hắn ghi khắc trong lòng, thì có tác dụng gì?

Cột sáng ngưng thực, tinh lộ trôi chảy.

(Lối đi xuất hiện một cách rõ ràng ^.^)

Đám người Âu Dương Vấn Thiên rốt cuộc đi qua tinh lộ, xuất hiện trong tầng thứ bảy.

Rỗng tuếch, dù là muỗi cũng không có một con.

“Quả nhiên đã có người nhanh chân đến trước.” Âu Dương Vấn Thiên quan sát bốn phía, sắc mặt lập tức trầm xuống, sát ý tràn ra mãnh liệt.

“Làm sao ngươi có thể khẳng định có người nhanh chân đến trước?” Đỗ Kiến Minh không phục nói.

“Đỗ tam tộc trưởng ngươi nhìn xem, bãi đỏ sậm trên mặt đất, hiển nhiên đó chính là vết máu.” Ân Bà Bà bộ dáng vẫn còn khá rung động, chống quải trượng đầu rồng nhỏ giọng nói ra.

Còn đây là tầng thứ bảy Hoa Vận Đại Điện, tồn tại hàng nghìn năm. Hiển nhiên vết máu không có khả năng lưu lại từ ngàn năm trước đến bây giờ. Chỉ có một giải thích đó là có người đã tiến vào, hơn nữa có thể không chỉ một người. Mà là hai người đánh nhau, một người bị chém giết, tất cả bảo vật đều bị người vừa rồi xuất hiện trong tinh lộ cướp đi.

Âu Dương Vấn Thiên bọn hắn là nhân vật bậc nào, lập tức sẽ hiểu ý tứ trong lời nói Ân Bà Bà. Tức thì sắc mặt âm trầm như nước, trong mắt hiện lên sát ý.

“Trong các ngươi có ai thấy được mặt của hắn?” Âu Dương Vấn Thiên lạnh lùng hỏi.

Mọi người lắc đầu, trong chớp mắt mở ra tinh lộ thì trong lòng bọn hắn đều tràn đầy chờ mong và mừng rỡ, căn bản không chú ý đến Diệp Vân từ trên trời giáng xuống. Huống hồ mặt của Diệp Vân còn bị che giấu, khi hầu như bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, thì thân ảnh của Diệp Vân đã biến mất ở cuối tinh lộ.

“Ta đã nhớ kỹ bóng lưng của hắn, nếu như sau này ta có thể nhìn thấy, thì dĩ nhiên ta có thể nhận ra hắn.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, tỏa ra hàn ý, đông lạnh tận xương tủy.

Chỉ thấy một gã thanh niên giống như một thanh Thần Kiếm, chậm rãi đi ra trong đám người.

“Ngươi là người phương nào?” Âu Dương Vấn Thiên lạnh lùng hỏi, hắn cảm nhận được một cỗ chấp nhất đối với kiếm từ trên người thanh niên này, mơ hồ ngưng tụ thành ý.

“Đỗ Kiếm Ngâm, thế hệ này là người mạnh nhất của Đỗ gia.” Thanh niên lạnh lùng trả lời, bề ngoài cũng không có chút kinh sợ vì đối mặt với Âu Dương Vấn Thiên.

Ngược lại làm cho Âu Dương Vấn Thiên khẽ giật mình, là người mạnh nhất của Đỗ gia thế hệ này. Ánh mắt của hắn nhìn lên người Đỗ Kiến Minh, lập tức giật mình. Người thanh niên này tên là Đỗ Kiếm Ngâm chắc hẳn một đời tuổi trẻ bên trong Đỗ gia, thì hắn chính là đệ nhất nhân.

“Tiểu Ngâm, ngươi ra ngoài làm gì?” Đỗ Kiếm Ngâm đột nhiên quát, trông cực kỳ phẫn nộ.

“Tam thúc, ta chỉ nói đúng sự thật. Ta đã nhớ kỹ bóng lưng và hình dáng mặt bên của người nọ trong tinh không. Nếu như nhìn thấy lần nữa, thì dĩ nhiên có thể nhận ra. Nếu hắn đã nhận được bảo vật trong tầng thứ bảy, như vậy nên cho ta nhìn qua thử xem, có điển tịch về kiếm đạo của tu sĩ Kim Đan không, lĩnh hội một chút cũng tốt.” Đỗ Kiếm Ngâm vẫn bộ dạng lạnh lùng như trước, cũng không vì thân phận Đỗ Kiếm Minh mà có nữa phần cung kính.

“Hừ, bây giờ ngươi càng ngày càng không biết lớn nhỏ, không nghe theo sai bảo của ta.” Đỗ Kiếm Minh hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói.

Kỳ thật tâm tư của hắn rất dễ dàng đoán được, nếu như chỉ một mình Đỗ Kiếm Ngâm nhớ kỹ bóng lưng và một bên khuôn mặt, thì cần gì phải nói ra ở chỗ này, đợi trở lại Đỗ gia thì hãy từ từ nói tỉ mỉ. Nếu người rơi vào tinh không kia có thể thoát khỏi đại mộ, như vậy tiến hành lục soát trong phạm vi năm trăm dặm, thì vẫn có khả năng tìm ra người nọ.

Nhưng bây giờ Đỗ Kiếm Ngâm lại nói ra trước mặt mọi người, thế nào cũng phải vẽ ra bức họa. Sau đó vốn chỉ Đỗ gia có khả năng lấy được bảo tàng, thì bây giờ trở thành mọi người đều biết. Nếu ai tìm được người rơi vào tinh không, thì tương đương với việc đã nhận được bảo tàng trân quý nhất của Hoa Vận bí tàng.

Âu Dương Vấn Thiên mỉm cười nhìn Đỗ Kiến Ngâm, nói: “Nếu như có thể tìm được người nọ, thì công đầu chính là ngươi.”

“Công đầu thì không quan trọng, nghe nói kiếm đạo của phong chủ Âu Dương rất tinh xảo, tu vi cao cường. Ba năm sau ta nhất định sẽ đến khiêu chiến, chỉ mong kiếm đạo của phong chủ Âu Dương đừng làm cho ta thất vọng.” Mí mắt Đỗ Kiếm Ngâm cũng không nâng lên chút nào, lạnh lùng nói ra.

Hí!

Bốn phía đồng loạt vang lên tiếng hít khí, vừa rồi tiểu tử này nói cái gì? Ba năm sau muốn đến trước Tuyệt Kiếm Phong khiêu chiến Âu Dương Vấn Thiên sao? Muốn mở mang một chút kiến thức kiếm đạo của hắn?

Muốn chết sao?

Gương mặt mang theo nụ cười của Âu Dương Vấn Thiên lập tức trì trệ, hắn căn bản không nghĩ đến Đỗ Kiếm Ngâm lại có thể nói ra lời này với hắn. Cái này là ước hẹn ba năm sau khiêu chiến.

“Tiểu tử ngu ngốc!” Âu Dương Vấn Thiên phục hồi tinh thần lại, sắc mặc tức giận.

“Hắc hắc, tiểu Ngâm nói rất hay, với lĩnh ngộ về kiếm đạo của ngươi, thì ba năm sau quả thật có thể làm cho Âu Dương Vấn Thiên người này biết rõ cái gì mới thực sự là kiếm.” Đỗ Kiếm Minh cười ha hả, lời nói của Đỗ Kiếm Ngâm thật hợp ý hắn, nhìn biểu tình Âu Dương Vấn Thiên phát ra, thì trong lòng hắn sảng khoái vô cùng.

Đỗ Kiếm Ngâm không có nửa câu nói nhảm, chỉ cuối đầu nhìn thoáng qua kiếm trong tay, sau đó lui trở lại.

Hiển nhiên Âu Dương Vấn Thiên sẽ không chấp nhặt với hắn, vì tu vi cảnh giới của hai người kém nhau không biết bao nhiêu lần. Nếu hắn không kiêng kị mà giáo huấn Đỗ Kiếm Ngâm, thì trái lại rơi xuống tầm thường, ném đi thân phận.

“Rõ ràng bảo vật trong tầng thứ bảy này đã bị người ta nhanh chân đến trước, như vậy chúng ta lại trở về theo đường cũ a.” Sắc mặt Âu Dương Vấn Thiên âm trầm, liếc nhìn mọi người, lạnh lùng nói ra.

Ngay tại thời điểm hắn vừa dứt lời, thì bỗng nhiên một giọng nói từ trên không truyền đến.

“Một đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đây là bí tàng của ta, các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Giọng nói tang thương từ bốn phương tám hướng truyền đến, chui vào trong tai mọi người rõ ràng.

Không đợi đám người Âu Dương Vấn Thiên phản ứng, thì mặt đất dưới chân bỗng nhiên nứt vỡ mãnh liệt, muốn nổ tung lên.Sau đó chứng kiến cả tòa đại điện nổ tung ầm ầm, đá vụn bay tứ tung, gió mạnh thổi lên bốn phía!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất