Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 77: Tức Đến Thổ Huyết

“Vậy thì chúng ta chết chắc rồi sao?”

Thân thể Dư Minh Hồng không tự chủ được mà run lên, “Chúng ta lọt vào trận pháp không gian của Kim Đan đại tu sĩ, làm sao mà có thể phá được đây.”

“Muốn phá được trận pháp không gian của Kim Đan đại tu sĩ là việc không thể nào, nhưng bất luận là loại trận pháp nào cũng đều có một quy luật nhất định. Chúng ta thử tìm xem, có thể tìm ra được quy luật của trận pháp này hay không, sau đó thì có thể đi ra ngoài.” Thanh âm của Tô Linh lại vang lên.

“Quy luật?” Chân mày Diệp Vân cau lại, việc này nói tuy dễ, nhưng lại là việc vô cùng khó khăn.

Tô Linh lại có chút đắc ý, thấy Diệp Vân mím môi thì cười nói: “Đương nhiên là cứ đi tìm là có thể thấy được quy luật của nó.”

Diệp Vân thấy được thần sắc trong mắt của nàng ta thì trong lòng khẽ động, hỏi: “Tô Linh ngươi có nghiên cứu về trận pháp không gian?”

Tô Linh phẫn nộ, trừng mắt nhìn Diệp Vân, “Diệp Vân, ngươi lại thiếu hai chữ rồi đó.”

Diệp Vân bất động thanh sắc gật đầu, “Tô Linh sư tỷ, vậy chúng ta nên làm như thế nào?”

“Như vậy nghe còn được, chờ ta nghĩ lại đã.”

Tô Linh tủm tỉm cười, nâng cằm lên, nhưng thật sự cố gắng thế nào cũng không giống như đang suy nghĩ, nhưng mà nghĩ đến thì nàng ta chính là cơ hội duy nhất có thể rời khỏi đây, nên Đoàn Thần Phong dù có cau mày nhưng vẫn phải cố nhịn xuống.

Diệp Vân lẳng lặng chờ đợi, bởi hắn cũng không phải là người gấp nhất.

“Ồ, có rồi.” Đột nhiên, Tô Linh nhéo nhéo cái cằm, nhìn Diệp Vân rồi nói.

“Cách gì?” Âm thanh Khúc Nhất Bình là người thứ nhất vang lên, vội vàng hỏi.

Ô LINH nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Muốn tìm được quy luật của pháp trận, trước tiên phải kích động pháp trận đã. Không bằng, ngươi cứ đi công kích khắp nơi, làm sao cho pháp trận phát động một chút, với tu vi của ngươi thì khẳng định không thể làm hỏng được pháp trận, nhưng chỉ cần kích động nó một chút là được, thừa lúc pháp trận chấn động, ta có thể tìm được quy luật của nó.”

“Cái gì? Nói đùa à?”

Sắc mặt Khúc Nhất Bình trắng bệch, lập tức kêu lên.

Loại pháp trận cấp bậc này, hắn làm sao dám công kích lung tung, nếu không cẩn thận mà khiến cho một ít uy năng của pháp trận phản lại thì hắn chết cũng không có chỗ chôn.

Tô Linh hừ một tiếng, nói: “Ngươi thấy ta đang nói đùa hay sao?”

“Nếu hắn công kích lung tung thì những người khác có bị nguy hiểm không?” Khúc Nhất Bình há to miệng, chưa kịp nói gì thì âm thanh lạnh như băng của Đoàn Thần Phong chen vào.

“Vậy cũng không nhất định, nhưng mà tỷ lệ cũng rất thấp. Dù sao thì với tu vi của hắn cũng quá mức thấp kém với pháp trận này, trừ phi không gian này bản thân đã nhiều lần tan vỡ, nếu không thì cũng chỉ gây ra một chút ít chấn động mà thôi.” Khóe miệng Tô Linh vểnh lên, nhìn Đoàn Thần Phong nói: “Ngươi có sợ không, dù sao thì ta cũng không sợ.”

“Như vậy thì đúng là cũng có thể đánh cược một lần.” Đoàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Khúc Nhất Bình, nhanh lên!”

Sắc mặt Khúc Nhất Bình lập tức khó coi đến cực điểm, “Đoàn Thần Phong, ngươi có ý gì?”

“Chẳng lẽ ta nói vẫn chưa rõ ràng?”

Trong mắt Đoàn Thần Phong lập tức bắn ra hàn mang, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần ngươi không phải là loại mù lòa thì cũng có thể thấy được quan hệ giữa ta và Diệp Vân vẫn tốt hơn so với ngươi. Mà hiện tại, Tô Linh và Diệp Vân cùng một đội, nếu bây giờ ngươi dám cự tuyệt, thì ta không tin ngươi có thể trốn được.”

“Mà nơi này cũng không phải như Luyện Thí Điện, chúng ta muốn giết ngươi thì cũng không cần lo lắng gì cả. Lại nói, với thực lực của ngươi thì muốn làm bị thương chúng ta, cũng đừng nên mơ tưởng nữa.”

Khúc Nhất Bình nghe vậy thì giận dữ, nhưng ánh mắt liếc xéo qua một bên, thấy Diệp Vân không có phản ứng gì thì hắn đành cắn răng, không dám lên tiếng.

“Kỳ thật, với tu vi của ngươi, tối đa cũng chỉ tạo ra một chút chấn động mà thôi, không có nguy hiểm gì đâu.” Tô Linh lại lộ ra dáng vẻ cổ vũ, con mắt chớp động, nghiêm túc nói.

“Chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ nhớ kỹ!”

Sắc mặt Khúc Nhất Bình biến đổi mấy lần, biết rõ sự tình không thể nào thương lượng nữa thì đành cắn răng lạnh giọng nói một câu, hít sâu một hơi, tức giận tung ra một chưởng vào cây đại thụ gần đó.

Ý niệm trong đầu hắn hiện tại là, cho dù bị trận pháp cắn trả thì tốt nhất là bao phủ cả đám còn lại vào bên trong.

Đại thụ lập tức rung lên kịch liệt, lá cây phát ra âm thanh rào rào, sau đó rụng xuống như mưa.

“Diệp Vân, chúng ta đứng xa ra một chút.”

Nhưng mà khiến cho hắn càng tức muốn thổ huyết chính là, Tô Linh cảnh giác dị thường, một chưởng của hắn vừa đánh ra thì nàng ta đã kéo Diệp Vân, lướt sang một bên.

“Chúng ta cũng đứng xa thêm một chút.” Thân ảnh Đoàn Thần Phong cũng khẽ động, lướt sang một hướng khác, rồi cười gằn, nói: “Trừ phi ngươi muốn động thủ cùng chúng ta.”

Còn lại đám người Dư Minh Hồng, hai mắt nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng lao ra bên ngoài.

Khúc Nhất Bình hắn hận không thể đem toàn bộ đám người này bằm thây vạn đoạn, nhưng căn bản không thể nào phát tác được. Sau khi quyết định, hắn dứt khoát buông tay, thả ra tường cỗ linh lực một, đánh ra xung quanh ầm ầm.

Phanh phanh phanh!

Âm thanh công kích không ngừng vang lên, cỏ cây tung tóe, đá vụn tung bay. Trong nhất thời, quanh thân hắn gần như biến thành một quặng mỏ, chỉ thấy có đá vụn không ngừng tràn ra, bụi mù tràn ngập.

Oanh!

Đột nhiên, một âm thanh thật lớn vang lên. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì chỉ thấy Khúc Nhất Bình hừ lên một tiếng, mang theo một đám bụi mù bay ngược ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất, khóe miệng tràn ra một tia máu.

“Kích động rồi!”

Tô Linh lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, kêu lên rồi tiến đến.

Diệp Vân nhìn nàng một cái, lông mày nhíu lại thật chặt.

Nhìn bộ dáng lúc này của Tô Linh thì hắn đoán rằng, lúc trước nói có thể kích động pháp trận, Tô Linh nàng ta căn bản là không có nắm chắc.

“Lực lượng duy trì không gian của pháp trận này bắt đầu chấn động, mọi người hãy đứng tụm lại một chỗ, cố gắng không nên cách xa quá, mà hiện tại ngươi cũng không nên xuất thủ nữa.” Đúng lúc này, Tô Linh liền nắm cánh tay Diệp Vân, thân thể càng tiến sát lại. Diệp Vân liền cảm thấy một làn hương thơm bay thẳng vào lỗ mũi.

Cảm giác hơi tức giận của hắn không hiểu sao liền biến mất, chẳng qua nhịn không được mà phải lắc đầu.

Nhưng lúc này, nghe được thanh âm của Tô Linh thì Khúc Nhất Bình nhịn không được mà phun ra một ngụm máu. Hắn vừa rồi bị chấn động, lục phủ ngũ tạng cũng lệch đi một chút, thương thế không nhẹ. Hiện tại, thật sự đầu óc của hắn có vấn đề mới ra tay thêm lần nữa.

Đám người Đoàn Thần Phong ngay ngắn đi tới, lưng dựa lưng mà đứng, tận lực tạo thành một vòng tròn. Trận pháp không gian này bị kích động, ai cũng không biết là đến cùng sẽ phát sinh cái gì. Nếu thật sự xuất hiện cấm chế công kích của không gian này thì cho dù bọn họ có mạnh gấp mười lần như hiện tại, thì cũng chỉ có kết cục tan thành mây khói mà thôi.

Đám bụi chậm rãi tản đi, không gian trở lại vẻ trong xanh. Nhưng mà, đám người Diệp Vân có thể thấy rõ ràng, không trung xuất hiện từng đạo ánh sáng tinh tế, giống như là điện xà lóe lên rồi biến mất, lúc cao lúc thấp.

Đôi mi thanh tú của Tô Linh cau lại, trong tay xuất hiện một đạo hàn quang, sau đó ném mạnh đi.

Răng rắc!

Chỉ nghe một tiếng thanh thúy vang lên, lập tức, một thanh trường kiếm bị gãy thành hai đoạn, từ không trung rơi xuống.

“Mọi người cẩn thận một chút, những tia ánh sáng này có thể cắt đứt được linh khí hạ phẩm đó.” Tô Linh cau mày, nhắc nhở.

Một đám người thiếu chút nữa bổ nhào hết xuống đất, mà ngay cả Đoàn Thần Phong cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Thanh trường kiếm này là một kiện linh khí hạ phẩm? Chỉ vì thí nghiệm một chút uy lực của tia điện xà này mà Tô Linh nàng ta lại có thể ném nó ra ngoài, sau đó bị cắt thành hai đoạn?

Sắc mặt Khúc Nhất Bình càng thêm khó coi.

“Mau tiến lên cùng ta.” Lúc này, Tô Linh cũng mặc kệ mọi người, chẳng qua là sắc mặt cũng chưa từng ngưng trọng như vậy, kéo cánh tay Diệp Vân, nhanh chóng tiến về phía trước.

Trực giác của Diệp Vân cảm thấy có hy vọng, mặc kệ nàng ta kéo tay mình, bay về phía trước.

Một đường mà đi, mọi người có thể cảm giác được xung quanh có linh lực chấn động vô cùng mạnh mẽ quét qua, khiến cho da đầu run lên, nhưng mà những luồng linh lực này, tựa như những lưỡi dao khổng lồ quét qua, nhưng lại luôn lệch sang một bên mà không hề tiếp xúc với đám người.

Ngoại trừ Diệp Vân ra thì đám người còn lại đã nhìn Tô Linh với ánh mắt khác.

Rất hiển nhiên là Tô Linh có bối cảnh to lớn đến kinh người, dù cho nàng trước đây không tiện tay ném ra một viên Ngưng Khí Đan, thì chỉ bằng trình độ hiểu rõ đối với trận pháp không gian của nàng ta thì những con em gia tộc bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.

Dù sao thì trận pháp không gian chỉ có xuất hiện trong điển tịch của Kim Đan đại tu sĩ mà thôi, mà điển tịch của tu sĩ Kim Đan, trong Tàng Kinh Các tại Vô Ảnh Phong có hay không còn chưa biết.

“Nhanh thật!”

Dư Minh Hồng giống như là sống sót sau tai nạn, kinh hỉ kêu lên.

Bọn hắn bất quá cũng chỉ bước đi, thời gian chưa đến một phần mười chén trà, nhưng mà khoảng cách tới ngọn núi xanh lúc trước đã thu hẹp gần ngay trước mắt, bọn hắn đã xuất hiện dưới chân ngọn núi rồi!

“Không kịp nữa rồi!”

“Chấn động của không gian trận pháp đã hết, trở lại bình thường rồi. Bây giờ chúng ta ngàn vạn không thể động, nếu không muốn bị chuyển đi một chỗ xa hơn.” Tô Linh nhìn hắn, cau mày nói ra.

“Ta…”

Sắc mặt Khúc Nhất Bình lập tức đỏ bừng lên, trong lòng lập tức dùng những từ độc ác nhất để mà trù ẻo Tô Linh. Hắn quyết định, chỉ cần có thể đi ra ngoài, sau này có cơ hội có thể đối phó Tô Linh, hắn nhất định muốn cho Tô Linh muốn sống không được, muốn chết không xong.

Mà lúc này, hắn cũng không có biện pháp xử lý nào, lại dưới tình huống đã bị thương, căn bản một người trong đám Đoàn Thần Phong ra tay cũng không thể chống lại được.

Cho nên hắn cắn răng một cái, cũng không đợi Tô Linh lên tiếng, buồn bực hướng bốn phía tung ra từng luồng linh lực.

Oanh oanh oanh!

Trong nhất thời, âm thanh vang lên bốn phía, bụi mù lại tung lên.

“Ngươi làm cái gì thế?”

Nhưng mà lúc này, âm thanh kinh ngạc của Tô Linh lại vang lên.

“Ta làm cái gì?” Khúc Nhất Bình quay đầu lại, thấy được ánh mắt Tô Linh như đang nhìn một thằng ngu, nhìn về phía mình, hắn lập tức sững sờ, “Nếu như chấn động đã hết thì không phải công kích thêm vài lần, tạo ra chấn động khác hay sao?”

“Ta bảo ngươi làm như vậy à?”

Tô Linh làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, lắc đầu: “Trận pháp không gian cũng không có đơn giản như vậy. Bình thường, sau khi bị chấn động thì một số mắt trận sẽ thể hiện ra uy năng, cũng tương đương với lực phòng ngự tăng lên rất nhiều lần. Nếu muốn tạo ra chấn động lần nữa thì với tu vi của ngươi cũng không thể tạo ra được. Mà ngươi đang bị thương, cũng đừng lãng phí khí lực nữa.”

“Cái gì!” Khúc Nhất Bình tức giận, thiếu chút nữa ngất đi, lại phun ra một ngụm máu nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất