-U Tuyết, vì sao muội lại dại dột như vậy? Ta đáng để muội làm thế sao?
Lôi Cương ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của U Tuyết, dịu dàng nói.
-Lôi Cương, huynh không chết, huynh không chết. Thật tốt quá, thật tốt quá. Muội…Muội không phải đang nằm mơ chứ?
Trận U Tuyết ôm chặt lấy Lôi Cương, nước mắt chảy xuống. Vào giờ khắc này, trong mắt nàng chỉ có mình Lôi Cương. Nàng đã quên tất cả về Quân Lâm và hôn lễ, chỉ thầm muốn ôm lấy người nam tử trước mắt, không để hắn biến mất mà thôi! Vĩnh viễn nàng không muốn hắn biến mất.
Rất nhiều tu luyện giả đều bàn tán xôn xao, không khí vui vẻ, sôi nổi lúc trước đã biến mất hoàn toàn.
-Vì sao? Trận U Tuyết, vì sao?
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Quân Lâm vang lên!! Song quyền của gã nắm chặt, trán nổi gân xanh, gương mặt gã méo xẹo nhìn cảnh Trận U Tuyết ôm chặt lấy Lôi Cương.
Trận U Tuyết đang ôm Lôi Cương vừa nghe thấy tiếng Quân Lâm, chợt tỉnh ngộ. Nàng quay đầu nhìn Quân Lâm, ngập ngừng nói:
-Quân Lâm, xin lỗi huynh…Ta…Ta không biết là Lôi Cương không chết.
-Nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta. Đã là cam tâm tình nguyện, sao giờ nàng còn làm như vậy? Nàng không biết nàng làm như vậy ta còn có thể ngóc đầu dậy nổi sao? Quân Lâm ta còn mặt mũi nào đặt chân ở Vô Thượng giới này nữa? Quân gia ta còn có thể uy hiếp quần hùng được nữa sao?
Gương mặt Quân Lâm cơ hồ trở nên dữ tợn. Gã nhìn chằm chằm Trận U Tuyết. Giờ phút này, ánh mắt gã nhìn nàng vẫn không hề có sát khí, chỉ đơn thuần là đau lòng và không cam lòng mà thôi.
Tính cách của Quân Lâm vốn rất cực đoan, đã yêu một người cả đời cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.
Trận U Tuyết tự trách cứ bản thân. Thấy Quân Lâm như vậy, nàng hết sức áy náy. Lôi Cương vô vỗ vai Trận U Tuyết, nói:
-Đừng dễ dàng tin lời gã.
Hắn bước lên trước, nói:
-Quân Lâm, lúc trước khi ta ở thành Thần Vân của Mộc Thần giới đã nhận được lời nhắn của U Tuyết, nhưng khi ta vừa rời khỏi Vạn Tượng các, vì sao đã bị các cường giả giả thần tấn công ngay? Đừng nói là trùng hợp. Quân Lâm, ngươi biết ta chưa chết, nên mới muốn lừa gạt Trận U Tuyết, không phải thế sao? Ngươi mượn người của Thiên gia truy sát ta, để Trận U Tuyết theo ngươi. Quân Lâm, ngươi luôn mồm nói muốn U Tuyết cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, nhưng bản thân ngươi đã làm những gì, ta tin rằng trong lòng ngươi cũng hiểu rõ.
Con ngươi Quân Lâm đột nhiên co rụt lại, gã không nói lên lời. Gã nhận ra vẻ mặt tràn ngập hối hận của Trận U Tuyết đã biến thành nỗi khiếp sợ, dường như nàng không còn tin vào những gì vừa nghe được nữa. Quân Lâm chùng xuống, nhìn Trận U Tuyết, lẩm bẩm nói:
-U Tuyết, không phải như thế, không phải như thế!
-Quân Lâm, ngươi gạt ta. Ngươi gạt ta.
Trận U Tuyết nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của Quân Lâm, thấp giọng nói.
-Các vị khác quý, hôm nay tạm thời xin mọi người cứ rời khỏi đây trước đã. Ngày sau, Quân gia sẽ đến tận cửa nhận lỗi với các vị.
Quân Lâm hít một hơi thật sâu, gắng kìm nén sát khí và cơn giận dữ. Gã hắng giọng, cất giọng nói lạnh lùng, khiến tất cả các đạo hữu đang ngồi đó đều khẽ biến sắc. Nhưng sự việc ngày hôm nay đặc biệt như vậy, bọn họ cũng không biết làm cách nào khác, liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Sự tình hiện tại đã không còn là chuyện tầm thường nữa, mà còn liên quan đến bộ mặt của Quân gia. Một khi Quân Lâm đã mở miệng tiễn khách, nếu còn ở lại đây, nhất định sẽ khiến Quân gia phẫn nộ. Hơn mười vị trưởng lão của Quân gia đều đã đứng dậy, theo dõi Lôi Cương.
-Đi? Rời khỏi nơi này? Chuyện này truyền ra ngoài, Quân gia ta còn mặt mũi nào sao?
Một giọng nói già nua vang lên trong không trung. Một nam tử mập mạp mặc áo bào tím sang trọng đạp không tiến đến. Người này mặt to tròn, da thịt trong suốt như bạch ngọc, tuy rằng béo tốt nhưng trông rất ngộ nghĩnh, từ người này phát ra khí thế không giận mà uy. Vừa thấy người mập mạp này đạp không đi đến, các cường giả ở Vô Thượng giới đều chấn động, ngây ngốc nhìn y.
Trong đám người đó, phân thân hành hoả và phân thân hành mộc đều bước ra, đến bên cạnh bản thể Lôi Cương. Phân thân hành hoả nhìn chằm chằm nam tử đạp khoảng không đang đến.
Nam tử béo tốt kia khoa tay trong không gian, một luồng kết giới bao phủ xung quanh. Y nhìn chằm chằm mọi người phía dưới, lạnh lùng nói:
-Hôm nay, đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!
-Bá phụ.
Quân Lâm vừa trông thấy nam tử mập mạp, biến sắc.
-Quân Lâm, ngươi thật khiến bá phụ thất vọng quá. Vì một nữ nhân, ngươi khiến Quân gia chẳng còn chút mặt mũi nào nữa rồi!
Nam tử béo tốt chậm rãi rớt xuống, đứng trước mặt Quân Lâm.
-Bá phụ…Quân Lâm…
Quân Lâm không cam lòng, khẽ cúi đầu, nói hết sức cung kính.
-Lão tổ Quân gia, là lão tổ Quân gia!!
Trong đám cường giả đang ngồi đó có người đã nhận ra nam tử béo tốt kia là ai, liền sợ hãi kêu to.
-Lão tổ của Quân gia, Quân Uy sao??
Càng lúc càng có nhiều người trừng mắt, không thể tin vào mắt mình, nhìn nam tử béo tốt kia.
Quân Uy là huyền thoại của Vô Thượng giới. Nghe đồn, y vốn là người giỏi nhất của Quân gia, cũng là đệ nhất ở Vô Thượng giới, chẳng qua y biến mất đã lâu lắm rồi, đã dần bị mọi người quên lãng. Nhưng mỗi khi nhắc tới Quân Uy, các tu luyện giả thế hệ trước đều hết sức kính trọng y. Quân Uy, hai chữ này đại diện cho người mạnh nhất ở Vô Thượng giới, đại diện cho quyền uy nơi đây.
Ngay đến lão tổ Đạo gia Đạo Hư ở trước mặt Quân Uy cũng còn phải kính trọng vài phần.
Chợt nghĩ đến kết giới Quân Uy vừa bố trí và chuyện ngày hôm nay, mọi người đều thất kinh hồn vía. Lẽ nào Quân Uy muốn giết người diệt khẩu sao?? Các cao thủ ngồi bên ngoài vội vã bay ra cửa lớn, liền bị một luồng kết giới ngăn cản lại.
-Chuyện còn chưa giải quyết xong, không kẻ nào được phép rời đi.
Nam tử mập mạp Quân Uy chậm rãi quay đầu nhìn mọi người, lạnh lùng nói.
Lôi Cương nhìn chằm chằm Quân Uy mà kinh hãi. Y không ngờ lại là người của Quân gia. Lôi Cương vẫn còn nhớ rõ lúc trước khi hắn ở không gian Chân Hoả Chi Nguyên, chính người này đã đáp xuống đỉnh đầu hắn. Lúc đó, luồng khí tức của người này khiến Lôi Cương cơ hồ không thở nổi.
Y…Quân Uy hoá ra chính là người thủ giới như lời Hoả Hoàng nói!! Làm sao có thể? Người mạnh nhất trong bảy giới lại là người của Quân gia. Lôi Cương tim đập dồn dập, làm sao hắn có thể nghĩ được bản thân vừa đến Vô Thượng giới đã gặp phải người mạnh nhất bảy giới, người thủ giới của bảy giới chứ.
Trận U Tuyết thấy vẻ mặt âm trầm của Lôi Cương, không khỏi lo lắng, nói:
-Lôi Cương, huynh làm sao vậy??
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói:
-Không sao cả. Muội đừng lo lắng, U Tuyết.
Dù nói vậy nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kỳ đờ đẫn.
Quân Uy xoay khuôn mặt tròn trịa, hết sức uy nghiêm nhìn Lôi Cương. Vừa thấy phân thân hành hoả, phân thân hành mộc, y đã cười lạnh, nói:
-Được lắm, ngươi định dựa vào luyện chế phân thân tam hành mà gây náo loạn ở Quân gia ta sao?
Quân Uy chậm rãi đi xuống đài cao, đến bên Lôi Cương. Sắc mặt Trận Uy Tuyết nhợt nhạt, nàng cảm nhận được Lôi Cương đang run lên, cảm nhận được sự phẫn nộ, không cam lòng cùng tuyệt vọng của hắn.
Các cường giả có mặt đều hít một hơi lạnh. Hầu hết bọn họ đều là các trưởng lão, cao tằng của các thế lực lớn, nhưng hiện tại bọn họ cũng không dám ra mặt, thậm chí còn không dám ho một tiếng nào. Trước mặt một nhân vật như vậy, nếu làm y tức giận, chẳng khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết, mà thế lực của bản thân chắc chắn cũng sẽ bị tiêu diệt. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Lôi Cương.
Quân Uy cứ thế mà đi tới, thư thái tựa như đang đi dạo ở hoa viên nhà mình vậy, nhưng Lôi Cương lại cảm giác được luồng khí thế bài sơn hải đảo đang áp chế hắn.
-Phốc…
Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt hắn hết sức nhợt nhạt.
Ánh mắt phân thân hành hoả chợt loé lên. Hắn đứng chắn trước mặt bản thể Lôi Cương, khí tức toàn thân phát ra, chống lại khí thế của Quân Uy.
Quân Uy thấy phân thân hành hoả xuất hiện, thoáng kinh ngạc. Có điều, y chợt nhếch miệng cười nhạt. Trong bảy giới, y mới là hoàng giả, là vua của bảy giới. Phân thân hành hoả dù mạnh, nhưng cũng không có cốt hài thực sự, khí tức hắn phát ra không uy hiếp được Quân Uy là bao. Text được lấy tại http://truyen360.com
-Không sai, phân thân này rất mạnh. Tiểu tử, lão phu cho ngươi hai lựa chọn. Một là quỳ xuống đất xin lỗi. Hai là chịu ba chiêu của lão phu. Nếu ngươi không chết, lão phu sẽ bỏ qua chuyện này. Thế nào?
Quân Uy ngừng bước, cười lạnh, nói. Vẻ uy nghiêm trên gương mặt lão khiến hầu hết các cao thủ đều rút lui. Quân Lâm đứng trên đài cao, hung dữ nhìn chằm chằm Lôi Cương, khoé miệng gã khẽ nhếch cười.
Khuôn mặt Lôi Cương thoáng méo xệch đi, mắt bắn sát khí. Nhưng hắn phải nhẫn nhịn, trước mặt Quân Uy hắn chỉ như loài giun bọ mà thôi. Có điều, Lôi Cương không nắm chắc bản thân có thể chịu nổi ba chiêu của Quân Uy, cường giả cương thần thiên giai. Quân Uy chí ít cũng là cường giả cương thần thiên giai, sức mạnh của y làm sao một giả thần như Lôi Cương có thể chống đỡ nổi? Chỉ có điều, Lôi Cương liếc mắt nhìn phân thân hành hoả. Lúc này, có lẽ chỉ có phân thân hành hoả may ra mới có khả năng chống chọi lại với y mà thôi.
Phân thân hành hoả bước ra, lạnh lùng, nhìn chằm chằm Quân Uy, nói:
-Hy vọng tiền bối nói lời sẽ giữ lấy lời! Tiền bối, xin chỉ giáo.
-Được. Lão phu muốn xem phân thân của ngươi có được bao nhiêu sức mạnh đây.
Quân Uy thoáng cười nhạt. Y chợt biến mất, lần sau xuất hiện, một quyền của y đã đánh đến bụng phân thân hành hoả. Phân thân hành hoả bị đẩy lui, sàn nhà bằng đá đen phía sau nứt vụn. Phân thân hành hoả vừa đứng lại, đã biến sắc. Toàn thân hắn nứt tung ra, để lộ bộ cốt hài, cùng một luồng kết giới màu vàng đất lúc ẩn lúc hiện, bảo vệ nội tạng của Lôi Cương. Cốt hài bị Cửu thiên huyền hoả thiêu cháy nóng rực, phát ra một luồng sáng, tạo thành một kết giới hoà nhập với kết giới màu vàng đất.
Hoả Hoàng đang tu luyện và Thổ Hoàng đang ngủ say cùng giật mình tỉnh giấc.