Thể Tôn

Chương 72: Luyện Thần phản hư

Trên đường đi, thi thể của linh thú nằm rải rác ở hai bên nhưng xung quanh lại không có nhiều sự tàn phá, chứng tỏ chúng đều bị giết chết ngay lập tức. Bốn người này có thực lực cao như vậy tại sao lại tới đây? Chẳng lẽ cũng tới vì linh thú cấp bốn? Lôi Cương có cảm giác dường như lần này không đơn giản như vậy. Từ khí chất của bốn người đó có thể thấy không hề binh thường nên không thể chỉ tới đây vì mấy con linh thú cấp bốn, chẳng lẽ ở đây lại có linh thú cấp năm? Lôi Cương chợt nghĩ tới Đan Thần và Luyện Hư mừng rỡ như điên khi thấy thi thể của thú vương ở tiểu Thập Vạn đại sơn.

Nội tâm của Lôi Cương trầm xuống. Nếu quả thực như vậy thì có lẽ không ổn. Nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Bản thân hắn muốn nâng cao tu vi cần phải chịu đựng đau khổ. Nghĩ tới đây, ý định lui lại của Lôi Cương từ từ biến mất.

Lôi Cương và tiểu Phần đi theo bốn người gần mười ngày. Trên đường đi hai người cũng gặp được rất nhiều linh thú nhưng cấp độ của chúng cũng không cao. Vì vậy mà đều bị Lôi Cương giết sạch. Còn tiểu Phần thì nhìn ngắm xung quanh, không hề lo lắng. Chỉ khổ cho Lôi Cương, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng.

- Ca ca! Ngươi cứ thả lỏng đi. Đệ cũng cảm nhận được uy hiếp nhưng thứ đó ở rất sâu bên trong. Bây giờ ca cứ cẳng thẳng như vậy không cảm thấy mệt mỏi hay sao?

Tiểu Phần nhìn Lôi Cương lúc nào cũng để ý xung quanh mà cười nói. Mấy ngày qua ở chung với Lôi Cương, tiểu Phần cũng cảm thấy thoải mái, không còn nhiều e ngại nữa.

Lôi Cương gật đầu, tuy nhiên sự cảnh giác vẫn không giảm đi chút nào. Cũng không phải hắn không tin tiểu Phần nhưng bởi vì Lôi Cương vẫn có cảm giác trong rừng rậm như có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm. Cái cảm giác đó khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mỗi lần hắn định đi tới thì cái cảm giác đó lại biến mất.

"Graooo..." Một tiếng thú gầm gừ từ sâu trong Bắc Phệ vọng ra khiến cho Lôi Cương kinh hãi. Từ tiếng gầm đó, Lôi Cương cảm thấy được một sự uy hiếp.

- Linh thú cấp bốn?

Lôi Cương thầm kết luận trong lòng. Nơi đây linh thú cấp bốn thường xuyên xuất hiện. Nếu như hắn đi cách quá xa bốn người kia thì có lẽ khó đối phó. Suy nghĩ một lúc, hắn liền lôi tiểu Phần chạy như điên vào bên trong. Nhưng thân thể của tiểu Phần làm sao có thể sánh được với Lôi Cương nên nhanh chóng thở hồng hộc. Lôi Cương liền bỏ Hư Kiếm vào trong giới chỉ rồi cõng tiểu Phần lên lưng mà chạy như điên.

Tiểu Phần ôm cổ Lôi Cương, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn mà hơi cảm động. Chợt tiểu Phần nghĩ tới điều gì đó liền rút tay phải lại, cắn nhẹ một cái vào ngón trỏ làm xuất hiện một giọt máu tươi. Nó nhẹ nhàng chấm lên cổ Lôi Cương. Giọt máu tươi đó lập tức chui vào trong người Lôi Cương rồi biến mất. Tới lúc này, tiểu Phần mới nở một nụ cười khó hiểu.

Lôi Cương đang căng thẳng nên cũng không để ý tới hành động của tiểu Phần.

Hắn cõng tiểu Phần rồi vọt lên một cây đại thụ. Sau đó, liền nhìn chăm chú về phía trận chiến đấu trước mặt.

- Quả nhiên là linh thú cấp bốn.

Lôi Cương thầm nghĩ. Ở trước mặt hắn có một con thú khổng lồ cao chừng mười thước, giống như một ngọn núi nhỏ. Toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp vảy màu vàng đất. Đôi mắt to như hai cái bánh xe của nó đỏ quạch. Có điều khiến cho Lôi Cương hơi khó hiểu đó là người đang chiến đấu với con linh thú đó chính là người thanh niên có tên Khải Thiên. Ba người còn lại thì chỉ đứng bên nhìn Khải Thiên chiến đấu một mình.

Chỉ thấy Khải Thiên cầm một thanh kiếm mỏng, nét mặt nghiêm túc. Y đứng dưới chân con thú nhìn hết sức nhỏ bé nhưng uy lực công kích thì lại khiến cho Lôi Cương phải kinh hãi.

- Đây là cường giả Cương Thể hay sao?

Lôi Cương lẩm bẩm nói. Mỗi một kiếm của Khải Thiên gần như có thể ngăn cản Khai Thiên thức thứ chín của hắn. Mà phòng ngự của linh thú cấp bốn cũng kinh người. Mỗi một kiếm của Khải Thiên không ngờ chỉ để lại một dấu vết mờ trên lớp vẩy của nó.

"Graoooo..." Con thú khổng lồ gầm lên giận dữ. Thi thoảng nó lại nhìn về phía ba người kia. Đối với nó, ba người đó mới thực sự uy hiếp tới mình.

- Con súc sinh này.

Khải Thiên nổi giận gầm lên một tiếng. Sự cảnh giác của con thú bị Khải Thiên nhìn thấy. Thấy mình bị con thú coi thường khiến cho y nổi giận.

- Kim Lăng Tường kiếm! Thức thứ mười lăm.

Khải Thiên hét to một tiếng. Thanh kiếm mỏng trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng óng ánh. Bị con thú khinh thường, Khải Thiên phát ra một đòn mạnh nhất của mình, chém ngang vào người con thú.

Dưới một kiếm đó, mặt đất nổ tung, đồng thời con thú cũng cảm nhận được sự uy hiếp. Nó rống lên một tiếng tức giận, hai chân giẫm mạnh xuống người Khải Thiên.

'"Graooo..." Một tiếng rống thảm thiết vang lên. Lớp vảy bao phủ trên chân của con thú bị mũi kiếm sắc bén chém nát, xuất hiện một vết thương lớn.

Khải Thiên run người khi thấy sự phòng ngự khủng khiếp của con thú. Nhìn thân thể khổng lồ của nó đang đè xuống người mình, y cảm thấy không ổn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Được rồi! Khải Thiên! Lân Thiên thú trung phẩm cấp bốn ngươi chưa thể đối phó được.

Vị lão nhân đột nhiên mở miệng nói rồi rút ra một thanh kiếm mỏng màu hồng, chém thẳng xuống dưới. Một đạo kiếm khí bắn thẳng từ trong thanh kiếm ra ngoài.

"Rầm rầm rầm ... "

"Graoooo..." Con thú khổng lồ như vậy mà bị một kiếm đó chém thành hai khúc. Khải Thiên đứng dưới con thú mở to mắt nhìn một kiếm đó mà cảm thấy sợ hãi đối với lão nhân.

Lôi Cương hít một hơi. Hắn không ngờ nổi con linh thú cấp bốn trung phẩm lại bị một kiếm giết chết. Không biết thức lực của lão nhân đã đạt tới mức nào? Đột nhiên, Lôi Cương như bị điện giật khi thấy lão nhân nhìn về phía mình. Mặc dù lão chỉ hơi liếc qua nhìn vẫn khiến cho Lôi Cương cảm nhận được một thứ uy áp khủng bố che phủ trời đất lan tới, làm cho hắn hít thở khó khăn.

Khải Thiên cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng rồi nhảy tới chỗ trán của con thú, chuẩn bị tìm kiếm một vật gì đó. Nhưng đúng lúc đó, âm thanh của lão nhân chợt vang lên.

- Từ từ! Hy vọng các ngươi xem đã đủ. Nếu còn đi theo thì đừng trách lão phu lòng lang dạ sói.

Âm thanh của lão nhân vang lên khiến cho Kim Linh, Khải Thiên cũng với người trung niên kia sửng sốt mà nhìn xung quanh. Cuối cùng, họ nhìn chằm chằm về phía Lôi Cương.

Lôi Cương thở ra một hơi. Hắn biết mình bị phát hiện liền cõng tiểu Phần bước ra.

- Ngươi còn dám đi theo? Quả nhiên là muốn chết?

Khải Thiên quát lên lạnh lùng. Sự hoảng sợ lúc trước của y khi thấy một kiếm của lão nhân tới lúc này như tìm được chỗ để phát tiết.

- Được rồi! Khải Thiên! Đi thôi.

Lão nhân nhìn Khải Thiên rồi nói một cách chậm rãi. Chợt lão tiếp tục phi hành về phía trước. Khải Thiên trừng mắt nhìn Lôi Cương, trong mắt y đầy sát khí. Sau đó, mới xoay người rời đi. Kim Linh và người trung niên cũng nhìn Lôi Cương một cái rồi bám theo lão nhân.

Lôi Cương thở ra một cái. Nếu lão nhân kia muốn giết mình và tiểu Phần thì hôm nay chỉ có một con đường chết. Chỉ cần một kiếm đã giết chết con linh thú cấp bốn thì còn tới Bắc Phệ để làm gì?

- Ha ha! Thú hạch linh thú cấp bốn.

Tiểu Phần nhảy xuống. Không ngờ nó đạp không, lao tới vị trí mà Khải Thiên định ra tay lúc trước. Nó vươn bàn tay nhỏ, thò vào chỗ vết kiếm trên trán của con thú. Một lúc sau, một viên tinh thể màu đỏ xuất hiện trong tay tiểu Phần.

- Cấp bốn trung phẩm.

Tiểu Phần nhìn viên tinh thể màu đỏ chằm chằm mà nói. Chợt nó nhìn về phía Lôi Cương, nhận ra Lôi Cương đang ngơ ngác nhìn mình liền hỏi:

- Ca ca! Ngươi làm sao vậy?

Trong lòng Lôi Cương hết sức kinh hãi khi nhìn thấy tiểu Phần có thể ngự không phi hành. Chẳng lẽ tiểu Phần là cường giả Cương Thể hay là Luyện Thần phản hư? Sao có thể như vậy được? Một thiếu niên mới mười một tuổi, cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt tới mức như vậy được. Lôi Cương lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Phần! Tu vi của đệ tới mức nào rồi?

- Luyện Thần phản hư hoàng cấp nha.

Tiểu Phần trả lời.

Suýt chút nữa thì Lôi Cương ngã nhào xuống đất. Một đứa trẻ mới có mười một tuổi mà tu vi đã là Luyện Thần phản hư hoàng cấp, tương đương với cảnh giới Cương Thể. Chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho cả Trung Xu giới khiếp sợ. Đám đệ tử tự coi mình là thiên tài sẽ phải xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nữa.

Đột nhiên Lôi Cương hiểu ra tại sao lúc trước tiểu Phần nói sẽ bảo vệ mình. Lúc đấy hắn vẫn không để ý, nhưng tới bây giờ... Lôi Cương chỉ biết cười khổ. Có lẽ hắn thực sự phải để cho tiểu Phần bảo vệ thì đúng hơn.

"Graooo..." Một tiếng gầm tức giận từ sâu bên trong vọng ra. Tiểu Phần biến sắc rồi ngạc nhiên mà nói một cách vui mừng:

- Là linh thú cấp bốn thượng phẩm. Đi! Ca ca!

Không thấy Lôi Cương trả lời, tiểu Phần liền vọt về phía trước.

Lôi Cương ngơ ngác nhìn tiểu Phần mà không nói được tiếng nào. Nghĩ tới câu nói của lão nhân, Lôi Cương lại cứng người. Tuy nhiên hắn vẫn cất bước chạy như điên đuổi theo tiểu Phần.

- Tiểu Phần! Từ từ! Đừng đi theo.

Lôi Cương gào lên. Sự hùng mạnh của lão nhân khiến cho Lôi Cương sợ hãi. Nếu bây giờ mà đi theo, chắc chắn sẽ mất mạng.

- Oa...con linh thú này lớn thật.

Từ phía trước chợt vang lên tiếng kêu to của tiểu Phần.

Suýt chút nữa thì Lôi Cương ngã xuống đất. Nghĩ tới một kiếm của lão nhân, Lôi Cương lạnh cả người.

Vậy mà bây giờ tiểu Phần....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất