Thể Tôn

Chương 867: Mười năm

-Không phải là lão nhân này quá…

Nam tử đứng bên cạnh Linh Tuyết châm chọc nói, tức thì nhìn các tu luyện giả xung quanh đó, nói:

-Ta đề nghị giết chết lão nhân này, cướp lấy giới chỉ của lão đưa cho thiếu chủ Trọng Tài điện kiểm tra xem. Mọi người thấy thế nào?

Nam tử cười lấy lòng thiếu chủ Trọng Tài điện, nhưng vị thiếu chủ này dường như không thấy, vẫn nhìn chăm chú vào Lôi Cương. Nam tử trẻ tuổi kia thấy thế thì nhăn mặt, ánh mắt thoáng ánh lên vẻ âm hiểm.

Lôi Cương bình thản nhìn thiếu chủ của Trọng Tài điện chăm chú. Hắn có thể thấy được thân phận của vị thiếu chủ này hết sức phi phàm qua ánh mắt của các tu luyện giả đứng xung quanh. Chỉ cần thiếu chủ đáp ứng, như vậy, hắn cũng không cần để ý đến người khác nữa. Lôi Cương không muốn phá vỡ sự thanh bình của trấn Sơn hà. Hắn cần có quãng thời gian mười năm này.

Thiếu chủ Trọng Tài điện thoáng nghi hoặc quan sát Lôi Cương, không hiểu vì sao, y luôn cảm giác lão giả già nua này có uy thế khó hiểu. Đối mặt với nhiều tu luyện giả như vậy, lão vẫn không hề đổi sắc, đây là chuyện người phàm không thể làm được. Hơn nữa, trên tay lão còn mang theo hai chiếc giới chỉ phẩm chất không hề thấp, liệu có phải tu vi của người này quá cao, đến nỗi y không thể nhìn thấu được hay không? Thiếu chủ của Trọng Tài điện hơi nghiêng đầu nhìn lão giả áo tím đứng bên cạnh, lại thấy hai lão giả này cũng đang nghiêm mặt, quan sát Lôi Cương.

Có điều, cho dù tu vi của Lôi Cương có phi phàm, thiếu chủ của Trọng Tài điện cũng khó có thể nhượng bộ được. Y nhăn đôi mày kiếm lại, nói:

-Lão tiên sinh, chỉ sợ ta có đồng ý, bọn họ cũng không đồng ý thôi. Hơn nữa, nếu ngươi không giao ra thì ngươi cũng khó sống qua ngày hôm nay.

-Ta chỉ cần ngươi đồng ý thôi!

Ánh mắt của Lôi Cương chợt lóe lên, hắn trầm giọng nói. Hắn không muốn trêu chọc thế lực mạnh nhất một giới. Lôi Cương biết hắn đã không còn là hắn khi xưa, không còn thực lực khiêu chiến với thế lực đứng đầu một giới nữa.

Thiếu chủ Trọng Tài điện hết sức kinh ngạc nhìn Lôi Cương, khó có thể tưởng tượng nổi lão rốt cuộc dựa vào đâu lại có thể nói được những lời này. Y thầm suy đoán Lôi Cương có lẽ thực sự là cao thủ, nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán. Nếu lão thực sự là cao thủ, như vậy chắc chắn y phải phát hiện ra rồi. Hơn nữa, nếu là cao thủ thì vì sao người này lại có dáng dấp như vậy? Vì sao tất cả da thịt lão đều nhăn nheo, già nua như thế?

Trương Phàm ngồi sau Lôi Cương, nhìn bóng lưng còng của hắn. Vẻ mặt của gã hết sức phức tạp, gã cắn chặt đôi môi, ánh mắt lóe lên kiên định. Trương Phàm thấy cảnh Lôi Cương một mình đối đầu với nhiều tiên nhân như vậy mà đau lòng!

Người thanh niên phong độ bất phàm kia khinh thường nhìn Lôi Cương. Linh Tuyết lạnh lùng, vẻ chán ghét lại càng hiện rõ trên nét mặt, thậm chí nàng ta còn lùi lại một bước, chừng như sợ Lôi Cương có dính dáng gì đến mình vậy. Các tu luyện giả đứng quanh đó đều khinh khi nhìn hắn, chẳng khác nào đang xem một con kiến hôi biểu diễn. Bọn họ đều tự hào cho rằng bản thân là những nhân vật trên cao, sự chênh lệch giữa họ và Lôi Cương khiến tất cả các tu luyện giả đều hết sức kiêu hãnh.

-Lão phu thật muốn xem một người phàm trần như ngươi có tư cách gì để xin xỏ đây.

Một lão giả đứng sau lưng nam tử phong độ bất phàm kia bất ngờ bước ra, tấn công một đòn. Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, đòn đánh đã nhanh chóng bắn về phía Lôi Cương.

Đôi mắt Lôi Cương ánh lên tia nhìn lạnh lẽo. Hắn vung mạnh cây chổi bên người lên. Nháy mắt mọi người cùng kinh hãi nhìn cây chổi này phát ra tiếng chấn động vang dội, đỡ lấy đòn tấn công đang tới.

-Rầm rầm!

Một tiếng nổ lớn vang ra, cơn chấn động lan ra. Các tu luyện giả đứng đó đều phải lùi lại mấy bước. Riêng cây chổi này chịu một đòn vẫn không hề bị tan thành tro bụi. Dường như cây chổi bình thường này nháy mắt đã trở thành một thanh lợi khí tuyệt thế, vung thêm một đòn sét đánh đến bụng lão giả áo xám kia. Lão giả này không kịp phản ứng gì, cũng có lẽ nên nói, lão vốn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Không chỉ lão, mà tất cả mọi người đều như vậy. Bọn họ không tin rằng Lôi Cương có thể phản đòn lại, lại càng không nghĩ đến chuyện chỉ dùng một cây chổi mà có thể chống lại đòn tấn công của một cường giả. Text được lấy tại http://truyen360.com

-Ầm ầm ầm!

Không kịp đề phòng, lão giả áo xám liên tục bị đẩy lui. Khi lão vừa dừng lại được thì một luồng sức mạnh dữ dội từ trong cây chổi đã tuôn ra ào ạt, chẳng khác nào cơn lũ bất chợt phá nát cơ thể lão giả này. Lão giả áo xám không kịp gọi cương khí bị luồng sức mạnh này tấn công, cả cơ thể nổ tung, máu huyết văng khắp nơi. Cây chổi cũng theo đó mà tan biến.

Ngửi thấy mùi máu tanh trong không gian, các tu luyện giả đứng quanh đó giờ mới hoàn hồn, khiếp sợ nhìn Lôi Cương. Vẻ e sợ trong mắt loáng cái đã biến thành sự khó tin, tất cả đều lùi lại, chỉ sợ mục tiêu kế tiếp của Lôi Cương sẽ là bọn họ. Thiếu chủ Trọng Tài điện khiếp hãi nhìn Lôi Cương, vẻ mặt hết sức âm trầm. Y đã nhìn lầm rồi. Lão giả trước mắt này chính là một cường giả Thể Tu, có thể dùng một cây chổi bình thường đánh chết một cao thủ hỗn độn thiên giai. Sức mạnh người này rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi?

Lôi Cương không chút nào để ý đến ánh mắt người khác, nhìn cảnh máu huyết văng khắp nơi. Thấy cương anh bay ra, hắn thở dài, thất vọng, thân thể hắn vẫn chưa khôi phục lại như trước! Sự thay đổi trong đáy mắt hắn bị lão giả áo tím phía sau tên thiếu chủ Trọng Tài điện trông thấy, tức thì lão nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.

Nam tử trẻ tuổi lúc trước còn đang cuồng ngạo giờ như nhìn thấy quỷ, không tin nổi nhìn chằm chằm vào Lôi Cương. Đến lúc cương anh của lão giả áo xám kia nhanh chóng thoát đi rồi, y mới bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Y hít sâu một hơi lạnh, thấp giọng nói:

-Đi!

Lúc này, y quay người bỏ đi không chút do dự, không hề e ngại Linh Tuyết. Lão giả áo xám còn lại cũng nhanh chóng đi theo. Không chỉ thế, các tu luyện giả khác vừa bừng tỉnh lại đều đã hốt hoảng chạy trốn.

Một đòn của Lôi Cương hoàn toàn đánh tan sự cuồng ngạo và miệt thị trong lòng bọn họ.

Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, Trương Phàm ngây người nhìn Lôi Cương. Nhất thời, đầu óc gã trống rỗng. Gã biết gia gia là tu luyện giả, nhưng thật không ngờ gia gia lại có thể dùng một cây chổi đánh chết một tên tu luyện giả khác, lại còn làm tất cả các tu luyện giả khác khiếp sợ mà thối lui.

Đôi mắt xinh đẹp của Linh Tuyết trợn tròn lên, khiếp sợ nhìn vẻ mặt xấu xí của Lôi Cương, nhất thời không kịp phản ứng. Nàng ta tưởng rằng mình đang nằm mơ, bởi gia gia của Trương Phàm sao có thể mạnh thế được? Lão sao có thể dùng một cây chổi đánh chết một vị trưởng lão được? Chuyện này sao có thể xảy ra đây? Nếu lão mạnh như thế thì vì sao Trương Phàm lại chỉ là một người phàm trần? Nhất thời, Linh Tuyết bị những suy nghĩ này làm cho ngây dại đi.

-Thiếu chủ, mười năm thì mười năm. Trước mắt cứ đi đã, chờ biết được lai lịch của người này ta đoạt đồ cũng không muộn.

Lão giả áo tím truyền âm cho vị thiếu chủ Trọng Tài điện nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng gì. Vị thiếu chủ Trọng Tài điện này giật mình tỉnh giấc lại, khẽ khép hờ mắt, nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói:

-Đạo hữu, mười năm sau, ta sẽ trở lại.

Nói xong, y cùng lão giả áo tím nhanh chóng bỏ đi.

Cuối cùng, toàn bộ tiểu viện chỉ còn lại Linh Tuyết, Lôi Cương và Trương Phàm đang ngây dại.

Lôi Cương liếc mắt nhìn Linh Tuyết, không nói gì, chỉ ho khan một tiếng. Cơ thể của hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, giờ lại đánh ra một đòn mạnh như thế làm hắn không còn chút sức lực nào nữa. Hắn liếc mắt nhìn Trương Phàm, đi vào trong gian phòng. Trương Phàm bị tiếng ho khan của Lôi Cương làm bừng tỉnh. Thấy hắn đi vào trong gian phòng, gã thoáng suy nghĩ, rồi nhìn Linh Tuyết, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp, gã nói:

-Linh Tuyết, ngươi còn chuyện gì sao?

-Ta…

Linh Tuyết nhất thời không biết nên nói gì, thầm hối hận nếu như lúc trước nàng ta… Nhìn vẻ mặt bình thản của Trương Phàm, Linh Tuyết thoáng đau lòng. Ánh mắt nàng ta vừa u oán vừa tức giận nhìn Trương Phàm, miệng nói:

-Trương Phàm, ngươi vì sao phải giấu ta?

Trương Phàm sửng sốt, tức thì nhếch miệng cười. Nụ cười thê lương cũng như cõi lòng đã tan nát của gã, gã thản nhiên nói:

-Ta giấu ngươi cái gì? Ngươi đã từng hỏi ta chưa?

Nói xong, Trương Phàm liền đứng lên, đi về phía gian phòng của Lôi Cương. Lúc này, lời Linh Tuyết nói hoàn toàn đã cắt đứt tình nghĩa vốn vẫn còn chút lưu luyến của gã với nàng ta.

Linh Tuyết ngây dại nhìn bóng lưng Trương Phàm, vừa giận dữ vừa mất mát. Nàng ta nắm chặt góc áo, cười thê lương rồi buồn bã rời đi. Nàng ta có tư cách gì để hỏi Trương Phàm đây?

Trương Phàm bước vào trong gian phòng, phát hiện Lôi Cương đã nhắm mắt, ngồi khoanh chân lại. Gã không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.

-Phàm Nhi, mười năm, gia gia cũng chỉ có thể dạy con mười năm. Con có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu còn phải xem vận số của con thế nào.

Lôi Cương cất giọng nói bình thản. Lúc trước, hắn vốn không muốn thay đổi nếp sinh hoạt của Trương Phàm và Trương Dật Hiên, nhưng giờ sự tình đã không còn đơn giản như vậy nữa. Lôi Cương phải sớm rời khỏi đây, nhưng trước khi đi, hắn cần phải dạy Trương Phàm, coi như là đáp lại ân tình nhiều năm qua của bọn họ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất