Thực sự không nhịn được nữa, hắn truyền âm qua.
- A, chỉ là một chút trò vặt che giấu tai mắt người đời mà thôi, lão sư dạy, không thể truyền ra ngoài!
Trương Huyền gật đầu nói.
Chuyện vừa rồi, rất rõ ràng là ba người La, Trần, Phùng liên thủ thành một bên, muốn để cho thầy Hồng nhảy vào trong đó, mất mặt xấu hổ. Nếu thực sự là như vậy thì cơ bản bọn hắn đã vô duyên với danh ngạch Hóa Thanh trì.
Cho nên, hắn mới không nhịn được ra tay.
Còn rượu thuốc có thể trị thương kia. Khi thầy Hồng nói La Chiêu thi triển võ kỹ, Thiên Đạo thư viện đã nhìn ra chỗ thiếu hụt là hắn yêu rượu ngon như mạng. Cho nên hắn mới phỏng đoán bên trong giới chỉ trữ vật có chứa rượu ngon. Sau đó những chuyện về sau cũng trở nên rất đơn giản.
Kỳ thật, bên trong hồ lô kia quả thực là rượu bình thường, có thể chữa thương là bởi vì khi hắn lắc lắc bầu rượu đã rót vào mấy đạo chân khí.
Thiên Đạo chân khí vô hình vô chất, trà trộn vào trong hồ lô rượu gay mũi, ngay cả Danh sư lục tinh cũng không phát hiện ra được chứ đừng nói là mọi người.
Sau đó thầy Hồng bỏ qua cho đối phương, đương nhiên cũng là ý tứ của hắn.
Khai trừ một Danh sư ngũ tinh, chuyện này liên quan trọng đại. Nếu như thực sự truy cứu, tất nhiên sẽ dẫn tới người từ tổng bộ tới. Mà lời giải thích vừa rồi, nếu như lừa gạt một người coi như cũng được, nếu như tìm hiểu kỹ càng sẽ rất dễ dàng lộ ra chân ngựa.
Nhất là nguồn gốc của dược dịch, cũng không thể để cho “Dương sư” đi ra ngoài chứng minh a?
Còn không bằng không đi truy cứu, thuận tiện để lại một ấn tượng tốt cho đám người thái tử.
Vật cực tất phản, cực thịnh tất suy, đã chiếm tiện nghi thì cũng nên nhớ câu giặc cùng đường chớ đuổi.
Biết là do thầy Dương dạy, thầy Hồng gãi gãi đầu không hỏi thêm nữa.
Chuyện liên quan tới đến Danh sư cấp bậc cao như thầy Dương, đây là chuyện mà hắn không thể nào hiểu được, so với việc xoắn xuýt, còn không bằng không nghĩ nhiều nữa.
...
- Cảm tạ lễ vật của chư vị, hôm nay ngoại trừ đón tiếp đám người thầy Ngô ra còn có một việc, chắc hẳn không cần ta nhiều lời thì mọi người cũng đều hiểu!
Biết nếu truy cứu tiếp chuyện này thì bản thân sẽ mất mặt mũi trước mặt học trưởng, Diệp Tiền thái tử nhìn quanh một vòng, sau đó nói sang chuyện khác.
- Hiểu rõ!
Nghe thấy phần quan trọng của màn kịch đã tới, tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiệc tối đêm nay, một là đón tiếp, để cho mọi người và mấy vị học trưởng tới từ Danh sư học viện làm quen một chút. Thứ hai, một lần nữa xác định phân phối danh ngạch.
Đón tiếp... Chỉ một mình thầy Ngô mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất định đã không tiến hành nổi nữa. Vì vậy còn không bằng trực tiếp phân chia danh ngạch, có lẽ còn có thể vãn hồi được một chút mặt mũi.
- Hóa Thanh trì, là cơ sở kiến quốc của Huyễn Vũ đế quốc ta. Đối với cường giả Hợp Linh cảnh trở lên có hiệu quả cực lớn. Chư vị trải qua tầng tầng lớp lớp khảo hạch, đi tới Đế đô, đương nhiên chính là vì có thể tiến vào bên trong tiềm tu, từ đó tu vi tiến nhanh!
Diệp Tiền cười cười:
- Chỉ là năm nay không giống như những năm qua, cần lấy ra ba danh ngạch từ chỗ chư vị!
- Ta biết những danh ngạch này rất là quan trọng đối với chư vị, cho nên ta mới mời các ngươi tới, thương nghị một chút. Lại quyết định quy tắc như thế nào, dưới tình huống không tổn thương tới hòa khí có thể thuận lợi chọn ra danh ngạch. Đồng thời cũng không chậm trễ ngày mai Hóa Thanh trì mở ra.
- Tất cả nghe theo phán xét của điện hạ!
Mọi người đồng loạt ôm quyền.
- Việc này liên quan tới danh ngạch của mọi người, cho nên ta cũng không dám làm càn. Vẫn nên cùng suy nghĩ một chút, nếu có biện pháp gì tốt thì cứ nói ra, mọi người cùng thương thảo!
Diệp Tiền nói.
- Thái tử điện hạ, Hồng Phong, Phong Nguyên, Tiềm Phong, Trục Nguyệt. Bốn nước chư hầu đưa ra ba danh ngạch, nhất định sẽ có người phải chia ra, cũng có người không chia. Chuyện này có chút không công bằng. Ta có một đề nghị, không biết có nên nói ra hay không!
Trầm mặc một lát, Trần Việt đứng dậy, tranh mở miệng trước.
- Nói nghe một chút!
Diệp Tiền nhìn qua.
- Rất đơn giản, mỗi nước chư hầu đều chỉ có ba danh ngạch. Như vậy ta thấy không bằng lấy các nước chư hầu làm đơn vị, bốn quốc ở giữa để tỷ thí, ngươi bài danh cuối cùng... Trực tiếp mất đi tư cách!
Trần Việt nói ra suy nghĩ của mình:
- Còn tranh tài như thế nào, như vậy lại đơn giản. Hôm nay người ba hạng đầu trong thi đấu đều đến. Như vậy cứ để cho bọn hắn tỷ thí một chút, ba trận hai thắng! Nói cách khác, mỗi nước chư hầu đều phái ba thứ hạng đầu của mình a tỷ thí, mỗi người so một hồi, thắng liền hai trận thì coi như nước chư hầu đó chiến thắng... Thua, chỉ có thể nhận thua!
- Phương pháp của Trần sư, ta đồng ý!
Danh ngạch liên quan tới lợi ích của bản thân bọn họ. Cho nên chuyện tỷ thí bọn hắn càng ra sức, hơn nữa, coi như thua, cũng chỉ là tài nghệ bản thân không bằng người, không oán được các nước chư hầu khác!
Phùng Vũ cũng mở miệng.
- Ta cũng đồng ý!
La Chiêu gật đầu phụ họa.
- Dùng sự cố gắng của mình để tranh đoạt danh ngạch, phù hợp với tinh thần không ngừng vươn lên của Danh sư đường!
Ngô Chấn gật đầu.
- Vậy thì tốt!
Suy nghĩ một chút, Diệp Tiền cũng gật đầu đồng ý.
Đối phương đưa ra đề nghị này, nói thật, cũng không tệ lắm.
Lấy các nước chư hầu làm đơn vị, lại thêm có thể kích thích người tu luyện đoàn kết cùng một chỗ, có tinh thần cùng chung mối thù, như vậy cũng tiện làm cho mọi người cố gắng hơn.
- Chỉ là, đã là tỷ thí thì cũng nên có nội dung, không biết việc nội dung tỷ thí chư vị có ý nghĩ gì hay koong?
Diệp Tiền tiếp tục hỏi.
- Cái này ta cũng đã cân nhắc qua!
Trần Việt cười cười, tiếp tục nói:
- Tỷ thí giữa các Danh sư, thi đấu là thích hợp nhất. Chỉ là, loại tỷ thí này liên quan tới mỗi mặt của các bên. Có vô số nội dung, chỉ là một lần tranh đoạt danh ngạch đơn giản mà thôi, không cần phải phức tạp như vậy. Không bằng, tỷ thí tu vi đi! Hóa Thanh trì có trợ giúp với thực lực, nếu như quyết định danh ngạch thì tự nhiên cũng cần người có võ lực mạnh nhất. Đây là phương pháp trực tiếp nhất, cũng là đơn giản nhất!
- Đúng vậy a, luận võ là tốt nhất!
- Cũng tiết kiệm phiền phức.
Phùng Vũ, La Chiêu thuận miệng tán thành.
- A!
Nghe thấy ba người nói như thế, thầy Hồng và Trương Huyền liếc mắt nhìn nhau, giờ bọn họ mới hiểu được mục đích của đối phương.
Ba thứ hạng đầu của ba nước chư hầu đối phương đều phục dụng Hợp Linh đan, tu vi tiến nhanh. Người thực lực yếu nhất cũng hơn một cấp bậc so với đám người La Tuyền. Nếu như tỷ võ, làm sao bên bọn họ có thể là đối thủ cơ chứ?
Coi như quái thai Trương Huyền này không sợ, thế nhưng mỗi người chỉ có thể đấu một trận, ba ván hai thắng... La Tuyền và Tất Giang Hải thua, như vậy cũng không có cách nào.
Xem ra đối phương biết chặn đường không được, cho nên đã suy nghĩ ra biện pháp này.
Quá là vô sỉ!