Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1242: Quy của của Danh sư học viện (2)

Lạc Thất Thất cười cười.

Trương Huyền gật đầu.

Danh sư học viện này kỳ thật nói cũng có chút tương tự với trường đại học kiếp trước, mặc dù chỉ là một trường học, thế nhưng lại phân ra không biết bao nhiêu viện hệ nhỏ hơn.

Danh sư đi học ở đây có thể tùy ý lựa chọn chức nghiệp để bồi dưỡng, xem như chức nghiệp phụ trợ, khảo hạch lên Danh sư đẳng cấp cao hơn.

Không thể không nói, đây quả thực là nơi tốt để bồi dưỡng Danh sư, khó trách ở trong đế quốc nhất đẳng cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

- Danh sư học viện, mặc dù là Thánh địa mà rất nhiều Danh sư hướng tới. Thế nhưng trên thực tế nhưng cũng rất là tàn khốc, bất kể học tập hay là nghe giảng bài cũng cần có đầy đủ học phần thì mới được. Không có học phần sẽ nửa bước khó đi! Mà muốn kiếm học phần thì phải hoàn thành đủ loại nhiệm vụ, hoặc là phải thông qua một ít khảo hạch lợi hại... Rất nhiều Danh sư, bởi vì không chịu nổi áp lực cho nên chủ động lựa chọn thôi học, cũng không ít người bởi vì khảo hạch cuối cùng của năm có thành tích quá kém, mà bị đuổi!

Nói đến đây, vẻ mặt Lạc Thất Thất rất là ngưng trọng.

- Nghỉ học? Bị đuổi?

Vốn cho rằng sau khi tiến vào học viện chẳng khác nào bước vào bậc thang thành công, về sau một bước lên mây. Hiện giờ nghe nàng nói như vậy, dường như cũng không đơn giản.

- Đúng vậy a, lúc trước Khổng sư thiết lập Danh sư học viện đã từng nói qua. Danh sư, là bậc thang tiến bộ của nhân loại. Danh sư mạnh, nhân loại mới mạnh! Do đó, Danh sư học viện, không cần học viên tiêu cực lười biếng, hoặc là tiến bộ, hoặc là rời khỏi, chỉ đơn giản như vậy thôi!

Lạc Thất Thất cười khổ một tiếng, nói.

- Danh sư mạnh, nhân loại mới mạnh?

Trương Huyền chấn động toàn thân.

Đối phương nói không sai, nhân loại muốn tiến bộ thì người làm lão sư cũng cực kỳ quan trọng.

Nếu như không thể đưa cho học sinh giá trị nhân sinh có ích thì thành tự của học sinh sẽ có hạn.

Lão sư giậm chân tại chỗ, như vậy làm sao có thể dạy giỗ ra học viên tích cực tiến bộ cơ chứ? Từ đó làm cho cả nhân loại đều tiến bộ?

Không thể không nói, lý luận này vô cùng tốt.

Khôn sống mống chết.

Xem ra ngay cả chức nghiệp đệ nhất thiên hạ cũng không có vốn liếng để buông lỏng.

- Kỳ thực lão sư cũng không cần lo lắng, bằng vào thực lực của người, coi như muốn đào thải thì cũng nhất định không làm được...

Nhớ tới vị lão sư này rất biến thái trong rất nhiều chức nghiệp, Lạc Thất Thất cười khổ một tiếng, nhớ tới cái gì đó, ngay sau đó lại lên tiếng nói:

- Chỉ là, muốn trổ hết tài năng, tiến vào Danh sư bảng của học viện, chỉ sợ không có mấy năm cũng rất khó làm được!

- Danh sư bảng?

- Ừm, đây là một bảng danh sách mà Danh sư học viện làm ra, có thể tự động tạo ra họ tên, biểu hiện ra một trăm vị Danh sư học viện kiệt xuất nhất. Người có thể đi vào bảng danh sách, không có người nào mà không phải là người nổi bật trong học viện, khiến cho người ta hâm mộ!

Lạc Thất Thất nói.

- Một trăm người đứng đầu trong học viện? Học viện tổng cộng có bao nhiêu người?

Trương Huyền không nhịn được hỏi.

- Hồng Viễn Danh sư học viện, không chỉ tuyển nhận học sinh trong cảnh nội Đế quốc mà các học sinh trong đế quốc nhất đẳng khác cũng được tuyển nhận. Toàn bộ học viện không dưới mười vạn người, do đó người có thể đi vào bảng danh sách, hầu như đều là thiên tài trong thiên tài!

Lạc Thất Thất giải thích.

Người có thể đi vào Danh sư học viện đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, lại tinh tế tuyển chọn ra ở bên trong, từ một ngàn người chọn một người, độ khó lớn thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.

Mặc dù Trương sư rất yêu nghiệt, thế nhưng theo nhận định của nàng, muốn đi vào bảng danh sách này cũng khó có thể làm được.

- Ngươi không có ở bảng danh sách này hay sao?

Trương Huyền hỏi.

Trải qua tiếp xúc, bất kể luyện đan, luyện khí hay là tu vi của Lạc Thất Thất trong đám người đồng niên cũng rất chói mắt, chẳng lẽ... Vẫn chưa ghi tên vào bảng danh sách hay sao?

- Con sao? Sao có thể chứ! Bảng danh sách này có quan hệ với học phần, tu vi, hiểu biết. Người có thể tiến vào bên trong, bình thường đều là đệ tử cấp cao, mà con chỉ là tiểu nhân vật năm thứ hai...

Lạc Thất Thất cười khổ lắc đầu.

Nếu bảng danh sách này có thể tuỳ tiện vào được thì những đệ tử cấp cao kia cũng không cần sống.

Bọn hắn đã học tập không biết bao nhiêu năm ở học viện, đã hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ, điểm tích lũy chất đống như núi. Một người vừa mới vào học viện mấy năm đã muốn siêu việt, hầu như là chuyện không thể nào.

- Được rồi!

Nghe nói đối phương đã giảng xong, Trương Huyền xem như cũng có hiểu rõ nhất định về Danh sư học viện.

Vốn hắn cho rằng đây là nơi có thể tùy tiện học tập tri thức, không nghĩ tới độ khó lại rất lớn, vượt qua tưởng tượng của hắn.

Khó trách Ngọc Phi Nhi thân là công chúa cũng phải đi ra thí luyện, không sợ nguy hiểm, xem ra học viện này cũng sẽ không bởi vì quyền quý mà thay đổi quy định.

Kỳ thật như vậy sẽ càng tốt hơn, đối với hắn cũng càng có khiêu chiến.

Nếu không cũng quá dễ chơi.

Trong nháy mắt trong lòng Trương Huyền đã sinh ra ý chí chiến đấu. Đối với cái gọi là Danh sư học viện này càng thêm tò mò.

Mấy ngày sau đó Lạc Thất Thất không làm gì thì lại giảng giải kỹ càng về Danh sư học viện cho hắn nghe. Trương Huyền cũng chỉ điểm nàng luyện đan, luyện khí, trong vòng mười ngày ngắn ngủi. Trình độ luyện đan, luyện khí của nàng lần nữa tăng lên không ít.

- Lão sư, đã đến Hồng Viễn thành!

Hôm nay, trong lúc Trương Huyền đang giảng giải thì đã nghe thấy thanh âm của Lạc Thất Thất vang lên. Hắn cúi đầu nhìn lại, quả nhiên đã nhìn thấy một thành thị so với Huyễn Vũ đế đô còn bao la hơn vô số lần xuất hiện ở trước mắt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất