- Phối chế độc dược, độc sát cường giả Thánh Vực, đây không phải Độc Sư sao?
- Còn học Vu Hồn? Chẳng lẽ là Vu Hồn Sư?
Mọi người chung quanh, nghe được lời của hắn, ánh mắt đều lộ ra bất thiện.
Danh Sư Đại Lục coi trọng truyền thừa, đối với lão sư cực kỳ tôn trọng, khi sư diệt tổ, sẽ bị vạn người phỉ nhổ.
Càng trọng yếu nhất là, chức nghiệp Độc Sư, Vu Hồn Sư, càng là Danh Sư Đường phong sát, đột nhiên xuất hiện, mọi người không có trực tiếp xông lên đánh người đã không tệ rồi.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Thấy gia hỏa đột nhiên không biết này ăn nói bừa bãi, Dị Linh tộc nhíu mày, thiếu chút nữa ngay tại chỗ nổ tung:
- Ta căn bản không biết ngươi...
Một khi bị mọi người vây công, thân phận của hắn tiết ra, còn có làm chuyện gì?
Cánh tay chấn động mạnh một cái, một cỗ lực lượng chấn khai tay đối phương.
- Không biết ta? Vậy thì…
Không để ý tới động tác của đối phương, Trương Huyền nhướng mày nói:
- Ngươi nói không biết ta, ba năm trước ngươi bị người đuổi giết, vai trái bị xuyên thủng, sắp chết, là ai cứu ngươi? Hiện tại có dám lộ ra bả vai hay không, nếu như không đoán sai, chỗ này tổn thương, có lẽ đến bây giờ còn có vết sẹo đi?
- Ngươi...
Dị Linh tộc kia sững sờ, nắm đấm xiết chặt.
Ba năm trước thật sự là hắn bị tổn thương, vai trái bị một loại binh khí đặc thù đâm bị thương, đến bây giờ không hoàn toàn khôi phục, còn lưu vết thương, coi như ngụy trang thành nhân loại, cũng không thể biến mất...
Chỉ là, mặc ở trong quần áo, chưa bao giờ khoe người, coi như là bằng hữu tốt nhất cũng không biết tình hình, gia hỏa này, làm sao biết?
- Như thế nào, không dám sao? Vết thương này của ngươi, là bị trường mâu hỏa thuộc tính đâm vào, mà ngươi tu luyện là công pháp thủy thuộc tính, không chỉ vết sẹo không cách nào tiêu trừ, trong cơ thể còn có một chỗ nội thương, một đạo chân khí hỏa diễm, mỗi tháng đêm trăng tròn, đều trùng kích Hồn Ẩn Huyệt của ngươi, để ngươi thống khổ không chịu nổi, điểm ấy... Ta nói không sai chứ?
Trương Huyền nói tiếp.
- Ngươi, ngươi...
Vừa mới bắt đầu chỉ là kinh ngạc, lần này ánh mắt trợn trừng muốn rơi ra, Dị Linh tộc sợ tới mức sắp điên rồi.
Đối phương nói vô cùng chính xác.
Tổn thương trên người hắn, đúng là bị trường mâu hỏa thuộc tính kích thương, mà hắn cũng hoàn toàn chính xác tu luyện công pháp thủy thuộc tính, càng có một đạo hỏa diễm chân khí, mỗi tháng đều ở trong cơ thể giày vò... Có thể nói, một chút sai lầm cũng không có!
Có thể xác định, không biết đối phương, hơn nữa, tật xấu của bản thân, cũng chưa bao giờ nói qua cho ai...
Làm sao gia hỏa này biết được?
- Như thế nào, còn không nhớ ra được ta? Có phải ngươi đang ẩn núp cái gì, bất tiện gặp người hay không? Mới không dám nhận thức ta...
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Khục khục! Ta nhận ra, nguyên lai là Tôn Cường huynh...
Thấy gia hỏa trước mắt này càng nói càng nhiều, ánh mắt chung quanh càng ngày càng quái dị, Dị Linh tộc sợ đối phương nói tiếp, thân phận khó giữ được, vẻ mặt tràn đầy lúng túng.
- Này mới đúng a! Nhận ra ta là tốt rồi, tới, đây là rượu ngon ngươi thích uống nhất, là huynh đệ, liền uống một ngụm đi!
Thấy hắn nhận ra, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một hồ lô rượu đưa tới.
- Uống rượu? Ở chỗ này?
Dị Linh tộc ngẩn người.
Coi như là bằng hữu, uống rượu cũng chú ý nơi a!
Nơi đây ở trước đấu giá hội, nhiều người nhìn xem như vậy, ngươi để cho ta uống rượu... Ý gì?
Không chỉ hắn kỳ quái, mọi người chung quanh cũng tràn đầy nghi hoặc.
- Đúng vậy, như thế nào, không tin ta? Cảm thấy trong rượu có vấn đề? Ngươi nha, vẫn đa nghi như vậy, tới, ta uống trước!
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền giơ lên hồ lô rượu, mở ra nắp bình, lập tức mùi rượu bốn phía, ngẩng đầu uống một ngụm.
- Đây!
Uống xong đưa tới.
- Hôm khác uống đi, đấu giá hội đã lập tức bắt đầu, ta còn có việc...
Nhíu mày, Dị Linh tộc lắc đầu.
Hắn căn bản không biết đối phương, lại để cho hắn uống rượu, không nghi ngờ đó là giả dối.
- Tính cách của ngươi vẫn đa nghi như vậy, như Dị Linh tộc a, giống như cái gì Thanh Điền cái gì Thủy Diệp Vương...
Trương Huyền lắc đầu.
Xoẹt zoẹt~!
Không nghe lời này cũng may, nghe nói như thế, đồng tử của Dị Linh tộc co rụt lại, toàn thân cứng ngắc, ngay sau đó một đạo sát ý từ trong mắt chợt lóe lên.
Đối phương thoạt nhìn giống như nói bậy, nhưng hầu như hoàn toàn rõ ràng thân phận của hắn rồi!
Nói cách khác, lúc trước nói, căn bản không phải nói bậy, mà là đối phương... Đã biết rõ hắn là ai.
Chỉ là... Hắn nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ đến, lúc nào nhận thức một gia hỏa gọi là Tôn Cường.
- Ngươi nói không sai, bằng hữu hoàn toàn chính xác nên uống rượu, bất quá, nơi đây không phải địa phương, có thể cùng đi tìm quán rượu, chúng ta không say không về...
Ngăn chặn sát cơ trong lòng, Dị Linh tộc nở nụ cười một tiếng.
Nếu như đối phương nhận ra thân phận của hắn, như vậy chỉ có một loại biện pháp... Tìm cơ hội giết!
Nếu không, ở chỗ này lộ ra, nhiệm vụ khẳng định không cách nào hoàn thành.
- Đi quán rượu? Đương nhiên có thể, bất quá, ngươi trước uống một ngụm, ta lại đi với ngươi, ngay cả ta kính rượu cũng không uống, ai biết lát nữa ngươi sẽ uống rượu, hay động thủ với ta? Ngay cả sự tình khi sư diệt tổ cũng làm qua, giết chết bằng hữu, cũng không coi vào đâu a!
Trương Huyền lắc đầu.
- Ngươi...
Dị Linh tộc tức giận đến sắc mặt đỏ lên.