Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1907: Danh Sư, không dung ức hiếp! (1)

Thân là Luyện Khí Sư lục tinh đỉnh phong, nghe đến đó, kết hợp với lúc trước Tôn Tấn sở tác sở vi, nếu như lại không rõ ràng xảy ra chuyện gì, quả thực có thể tự sát được rồi.

Trong lòng đoán ra, nhưng trên mặt vẫn không thể tin được, Chung hội trưởng lần nữa nhìn về phía Tôn Tấn cách đó không xa.

Vị này, từng là Trưởng lão hắn thích nhất, thậm chí cảm thấy có thể kế thừa y bát, trở thành Hội trưởng... Làm sao sẽ làm ra loại chuyện này?

Nhưng sự thật bày ở trước mắt, đối phương đường đường Danh Sư Học Viện Viện trưởng, nếu như không có điều tra rõ ràng, không biết thật giả, tuyệt đối không có khả năng tự nhiên làm bẩn thân phận, ngang nhiên xông lại, gây ra động tĩnh lớn như vậy!

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Hàm răng cắn chặt, lạnh lùng nhìn sang, hận không thể lột da gia hỏa trước mắt.

Nếu như suy đoán là thật, không chỉ Tôn Tấn mất mặt xấu hổ, toàn bộ Hỏa Nguyên Thành Luyện Khí Sư Công Hội, cũng trở thành u nhọt của Tổng bộ, thậm chí ngay cả chính hắn cũng bị hậu nhân chỉ trích, cả đời không ngẩng đầu được lên, để tiếng xấu muôn đời!

- Ta...

Khóe miệng co lại, Tôn Tấn vội vàng giải thích:

- Hội trưởng, ta chưa làm qua, thật không biết!

- Không biết?

Ánh mắt của Chung hội trưởng như điện:

- Ngươi nên biết hậu quả nói láo với Danh Sư! Bây giờ nói thật, có lẽ còn có thể khẩn cầu mở một mặt lưới, một khi triệt để điều tra ra, đừng nói ta, coi như Trương sư chém giết ngươi ngay tại chỗ, ta cũng nói không ra nửa chữ "không"!

Danh Sư, không dung ức hiếp!

Nói láo với Danh Sư, một khi bị điều tra ra, chịu tội nặng thêm, không chỉ bản thân có thể bị giết chết ngay tại chỗ, hậu bối có liên hệ máu mủ, đều bị liên quan đến, không cho phép khảo hạch bất kỳ chức nghiệp thượng cửu lưu nào!

Đó cũng không phải Danh Sư Đường định ra quy củ, mà là rất nhiều chức nghiệp kính trọng sư giả, tập hợp phát ra lời thề.

Ngay cả “Thầy” cũng ức hiếp, thật giống như ngay cả cha mẹ cũng lừa gạt, trong lòng đã không còn chuẩn tắc, lưu lại sớm muộn gì cũng trở thành tai họa!

- Ta...

Sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể Tôn Tấn liên tục run rẩy.

Cái quy củ này, hắn tự nhiên hiểu, chỉ là... ở sâu trong nội tâm, còn có chút kỳ vọng, thời gian lâu dài, đối phương không tra được.

- Như thế nào, nói không ra lời?

Trong mắt Chung hội trưởng thất vọng càng lúc càng nồng nặc.

Kỳ thật từ một sát na đối phương chần chờ kia, hắn liền đoán ra, thật chưa làm qua, tất nhiên sẽ theo lý lẽ cố gắng, mà không phải vẻ mặt tràn đầy xoắn xuýt.

Bộ dáng bây giờ, đủ để nói rõ vấn đề.

- Không nên ôm tâm lý may mắn thời gian dài, Danh Sư Đường không tra được... Nếu như ngay cả chút sự tình ấy cũng điều tra không rõ ràng, liền không gọi Danh Sư Đường!

Phùng Ích Huy Đường chủ ở một bên, cũng đoán ra sự tình, khuôn mặt trầm thấp.

Ở trong phạm vi hắn quản hạt, xuất hiện loại tình huống này, bản thân không có phát hiện, lại bị Trương viện trưởng tới nơi này chỉ có hai ba ngày phát hiện, đối với hắn mà nói là một loại thất trách nghiêm trọng.

Bị đoán đúng tâm sự, toàn thân Tôn Tấn cứng ngắc, không biết trả lời như thế nào.

Hoàn toàn chính xác, chỉ cần nguyện ý truy xét, còn không có sự tình Danh Sư Đường không tra được.

Bản thân làm chuyện kia, coi như thời gian lâu dài, người nhà của hơn ba mươi học đồ, tất nhiên vẫn còn, chỉ cần thẩm tra một chút nhất định có thể tìm được dấu vết để lại.

Một học đồ, không cách nào thông qua khảo hạch, là thiên phú quá kém, nhiều người như vậy, ngay cả một vị cũng không có thông qua, có ngốc cũng nhìn ra được vấn đề.

Lúc trước địa vị của học đồ quá thấp, hơn nữa tính lưu động lớn, không ai chú ý thì thôi, hiện tại tập trung điều tra, liền khẳng định không che giấu được.

Huống chi...

Đồng tử co rụt lại, cánh tay còn lại lặng lẽ sờ Không Gian giới chỉ, chân khí trong cơ thể tuôn ra, tính toán phá hủy, còn không có động tác, liền chứng kiến một đạo kiếm quang hiện lên.

Rầm ào ào!

Ngón giữa tay phải bị chặt đứt, Không Gian giới chỉ cũng rơi trên mặt đất.

- Nếu như đoán không sai, bộ công pháp hắn truyền thụ Tống Chân có lẽ ở trong Không Gian giới chỉ!

Chặt đứt cử động của đối phương, Trương Huyền thản nhiên nói.

- Vâng!

Chung hội trưởng thò tay trảo một cái, cầm Không Gian giới chỉ ở dưới đất tới.

Lực lượng tuôn ra, xóa đi Linh hồn ấn ký, cúi đầu xem, một lát sau một quyển sách đột ngột xuất hiện ở trước mắt.

Nhẹ nhàng mở ra, sắc mặt lập tức biến thành màu xanh, cả người tựa hồ sắp nổ, hàm răng cắn chặt, đưa cho Tống Chân ở cách đó không xa.

- Đây chính là pháp quyết ngươi tu luyện?

Đi vào trước mặt, Tống Chân nhìn thoáng qua, nhịn không được gật đầu:

- Đúng là cái này, lúc trước chính là hắn truyền thụ cho chúng ta...

- Ngươi còn có lời gì để nói?

Nắm thư tịch, Chung hội trưởng lần nữa nhìn qua, ánh mắt trở nên như hàn băng.

- Ta...

Tôn Tấn cũng nhịn không được nữa, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Nếu như nói lúc trước còn có thể che giấu, tận lực kéo dài thời gian, quyển sách này từ trong Không Gian giới chỉ của hắn bị tìm ra, nói nhiều hơn nữa, đều không còn ý nghĩa!

- Là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh... Nghĩ đến nơi này có nhiều khoáng thạch như vậy, chỉ cần có thể tìm ra, có thể kiếm được càng nhiều, về sau coi như không làm Luyện Khí Sư, cũng có thể sống rất tốt...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất