Vội vàng quay đầu, liền chứng kiến nữ hài chẳng biết lúc nào đã thối lui ra khỏi bảy, tám bước, yên tĩnh đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, giống như vừa rồi không có công kích.
- Ngươi thua!
Lạc Thất Thất nhàn nhạt mở miệng.
- Phốc!
Tiếng nói kết thúc, sắc mặt của Tiêu Tần trở nên trắng bệch, phun ra một búng máu, lúc này mới cảm thấy lực lượng toàn thân như bị rút khô, rút cuộc đứng không được nữa.
Tuy đối phương cùng hắn không có đụng chạm, lại thành công điều động chân khí trong cơ thể hắn vận chuyển, liên tục hai lần mãnh liệt thu hồi chân khí, xung kích kịch liệt để cho hắn không chịu nổi.
Vẫn không có chạm, chỉ bằng vào ánh mắt cùng kiến thức, khiến cho hắn bị trọng thương, thiếu chút nữa chết ở ngay tại chỗ, nữ hài này lý giải Võ Kỹ cùng chiến đấu, có thể nói khủng bố!
Căn bản không có ở cùng một cấp bậc!
- Ta thua rồi!
Hít sâu một hơi, điều tức một lát, cố nén đau đớn trên người, Tiêu Tần đứng dậy, vẻ mặt uể oải.
Vốn đối với Danh Sư Học Viện đến đây trao đổi, cũng không thèm để ý, cảm thấy có chút nói ngoa, chính thức giao thủ mới biết được đáng sợ.
Tùy tiện một nữ hài cũng ngăn cản không nổi, thật không biết những người khác, sẽ mạnh mẽ đến cái dạng gì!
- Kỳ thật chân khí, nhục thân, tốc độ, phản ứng của ngươi đều không tệ, chủ yếu là Võ Kỹ quá kém!
Chứng kiến hắn tràn đầy thất lạc, Lạc Thất Thất an ủi.
- Võ Kỹ quá kém?
Không an ủi còn tốt, nghe nói như thế, khóe miệng Tiêu Tần co lại, cảm thấy bị đả kích càng lớn.
Hắn là thiên tài nổi danh nhất của Chiến Sư Đường Võ Kỹ điện, mới Thánh Vực nhất trọng, liền nắm giữ bốn bộ Thánh Vực Võ Kỹ, coi như là toàn bộ Chiến Sư Đường cũng không thể thấy nhiều.
Có thể nói, Võ Kỹ điện ngoại trừ Thiên phu trưởng tu vi cao hơn hắn, trong đồng cấp bậc, hầu như không có người lý giải Võ Kỹ vượt qua hắn...
Loại tình huống này, đối phương lại còn nói... Vũ kỹ của hắn quá kém, tương đương trần trụi làm mất mặt a.
- Không tin?
Lạc Thất Thất nhẹ nhàng cười cười:
- Ngươi có thể tùy tiện hỏi bất kỳ một đệ tử nào ở đây, để cho bọn họ bình luận một chút, mới vừa rồi ngươi chiến đấu rốt cuộc xảy ra vấn đề gì!
- Bình luận? Bọn hắn bình luận ta?
Lắc đầu, Tiêu Tần nhìn lại bốn phía.
Tu luyện giả ở chung quanh hầu như đều là Quy Nhất cảnh trở xuống, còn có một chút chỉ là Hợp Linh Cảnh, loại cấp bậc này, đổi lại trước kia hắn ngay cả nhìn nhiều cũng không có, để cho bọn họ bình luận...
Có thể lý giải chiêu số ảo diệu của mình sao?
Có thể biết Võ Kỹ của mình cao minh sao?
Bình luận!
Nói đùa gì vậy!
- Như thế nào, cảm thấy thực lực của bọn hắn chưa đủ, còn không cách nào xem thấu Võ Kỹ của ngươi?
Lạc Thất Thất lắc đầu:
- Không phải là ta đả kích ngươi, lấy thực lực cùng lý giải Võ Kỹ của ngươi bây giờ, coi như là giảm thấp xuống tu vi, cùng bất kỳ ai trong bọn họ tỷ thí, cũng sẽ không qua được hai chiêu!
- Tùy tiện một người? Xin không nên nói quá vẹn toàn!
Sắc mặt Tiêu Tần khó coi.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng là cao thủ của Chiến Sư Đường, tùy tiện một người Quy Nhất cảnh cũng không đạt tới, mình hai chiêu cũng tiếp không được... Quả thực là miệt thị trần trụi.
- Lạc Thất Thất học tỷ không có nói sai, thực lực của ngươi hoàn toàn chính xác rất kém cỏi.
- Đè thấp tu vi tới đây cùng chúng ta chiến đấu, ngươi không phải là đối thủ!
- Chúng ta không lừa ngươi, ngươi lý giải Võ Kỹ quá yếu...
Thấy hắn không phục, mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận an ủi.
Vốn tưởng rằng có thể tới cao thủ gì, để cho bọn họ qua đã ghiền, không nghĩ tới kém như vậy, trên thực tế mọi người cũng rất thất vọng.
Nếu như khiêu chiến, sao không đến mấy cái ra hồn, thực lực cao một chút?
Gia hỏa trước mắt này, lý giải đối với Võ Kỹ thấp kém như thế, chạy tới không phải là tìm đánh sao?
Ai, quá yếu!
Tất cả mọi người cảm thấy phiền muộn.
- Các ngươi... Tốt, vốn ta còn cảm thấy đè thấp tu vi cùng các ngươi chiến đấu là hố người, nếu như thế, vậy đến đi!
Chứng kiến mọi người than thở, một bộ “ngươi rất yếu”, Tiêu Tần sắp tức điên, cũng nhịn không được nữa, dùng một viên đan dược chữa thương, khôi phục thương thế, gào thét một tiếng, khí tức trên thân liên tục đè thấp, thời gian nháy con mắt, áp chế đến Kiều Thiên cảnh đỉnh phong.
- Ta đã đè thấp tu vi, có ai cùng ta chiến đấu hay không?
Nhìn quanh một vòng, mang theo lạnh lùng.
- Kiều Thiên cảnh đỉnh phong? Chúng ta nơi đây hầu như đều là loại tu vi này, ngươi tùy tiện chọn đi...
Thấy hắn không phục, còn muốn chiến đấu, Nhược Hoan công tử lắc đầu, nhìn quanh một vòng.
- Tốt!
Thấy người quản sự của Huyền Huyền Hội không có sợ hãi như thế, lại để cho hắn tùy tiện tìm, Tiêu Tần lần nữa cảm thấy trên mặt bị đánh, tức giận cắn chặt hàm răng, nhìn quanh một vòng, tùy tiện chỉ một cái dung mạo xấu xí, người này khoảng hai mươi, sắc mặt tái nhợt, hơi có vẻ văn nhược, còn có chút thẹn thùng.
- Ngươi muốn cùng ta thi đấu?
Bị điểm tên, người này đi ra, tựa hồ bị may mắn đại lễ bao đánh trúng, có chút không dám tin tưởng.
- Đúng!
Tiêu Tần vung tay.
- Ta có thể cùng ngươi chiến đấu, bất quá, bây giờ ngươi bị thương, ta động thủ như vậy có chút hố người...
Chần chừ một chút, nghĩ tới một biện pháp tốt, trong mắt thanh niên hiện lên hưng phấn, vẻ mặt thành thật:
- Ta cột hai tay, không dùng tay chiến đấu... như vậy liền công bình!