- Ừm, nhanh chóng điều chỉnh, hai ngày sau ta liền dẫn ngươi đi đầm lầy Tề Bắc, tranh thủ thôn phệ đối phương...
Thấy hắn thành công, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Có hai Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ bảo hộ, khẳng định sẽ an toàn hơn không ít, lại thêm thực lực của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, đạt đến Thánh Vực tam trọng Thai Anh cảnh đỉnh phong, chỉ cần Ngoan Nhân ở đầm lầy Tề Bắc không cao hơn Xuất Khiếu cảnh, có lẽ tính nguy hiểm không lớn.
- Về Chiến Sư đường...
Lần nữa thu Ngoan Nhân vào Thiên Đạo chi thư, Trương Huyền bay trở về Chiến Sư đường.
Lần này chỉ qua ba bốn canh giờ, nhưng bất kể sức chiến đấu hay năng lực bảo vệ tính mạng, lại tăng lên gấp bội.
Lúc này, thành viên của ba Chiến Sư đường đến đây trao đổi, đã cùng Huyền Huyền hội tiến hành trao đổi sâu, hai bên đã đạt thành hiệp nghị sau này cùng chung phát triển.
Đối với những thứ này, Trương Huyền cũng không để ý tới, đang định tìm Hình đường chủ thương nghị sự tình đi đầm lầy Tề Bắc, chỉ thấy Ngọc Phi Nhi đi tới.
- Trương sư, Lạc Thất Thất đi rồi...
- Đi?
Trương Huyền sững sờ:
- Đi nơi nào?
Buổi sáng còn để cho mình theo nàng một ngày, dạy luyện đan một canh giờ...
Làm sao thời gian nháy mắt liền đi?
- Ta cũng không biết!
Ngọc Phi Nhi lắc đầu.
- Có nói gì hay không?
Trương Huyền khó hiểu, cho dù bị mình cự tuyệt, cũng không đến mức không từ mà biệt a? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
- Nàng nói trong nhà có một số việc, muốn tạm thời rời một đoạn thời gian...
Ngọc Phi Nhi gật đầu.
- Trong nhà có chuyện xảy ra?
- Ừm, thời điểm vừa tới Danh Sư học viện, ta xem qua giới thiệu, là về Bạch Viễn đế quốc, hẳn là công chúa của đế quốc này, mấy ngày trước ta nghe nói Bạch Viễn đế quốc phát sinh náo động, hoàng thất thương vong không ít người, hẳn là trở về giải quyết a!
Ngọc Phi Nhi phỏng đoán nói.
- Bạch Viễn đế quốc...
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Thời điểm mới quen Lạc Thất Thất, quả thực nghe ai giới thiệu qua, là công chúa của đế quốc nào đó, chỉ là không nghĩ tới là Bạch Viễn đế quốc.
Là đế quốc nhất đẳng, có điều cường đại hơn Hồng Viễn đế quốc một chút, nhưng so với Thanh Nguyên đế quốc kém một đoạn rất lớn.
- Bạch Viễn chỉ là đế quốc nhất đẳng, thực lực mạnh nhất chỉ có Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, Thất Thất là cường giả nhị trọng, sức chiến đấu cùng cấp bậc càng vô địch... Có lẽ rất nhanh có thể giải quyết vấn đề!
Thấy hắn có chút lo lắng, Ngọc Phi Nhi nói.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Gần đây thực lực của Lạc Thất Thất bạo tăng, đối phó một đế quốc biến cố, có lẽ dễ như trở bàn tay, không tính là gì.
Chỉ là, học sinh liên tiếp rời khỏi, để hắn vẫn còn có chút thất lạc.
- Trương sư, thật ra thì... Ta cũng ý định về Hồng Viễn đế quốc!
Dừng lại một chút, Ngọc Phi Nhi nhìn qua.
- Ngươi cũng muốn đi?
Trương Huyền cau mày.
- Vâng, vừa rồi ta suy nghĩ mấy canh giờ, cũng coi như nghĩ rõ ràng, ngươi là cửu thiên chi long, không có khả năng ở lại loại địa phương nhỏ này, cũng chỉ có tiểu công chúa Lạc gia mới có thể xứng với ngươi, ta... Chỉ là công chúa của đế quốc nhất đẳng nho nhỏ, không cần thiết hy vọng hão huyền, đi theo sau lưng, một mực rầu rĩ, còn không bằng trở về dốc lòng tu luyện, có lẽ có một ngày, cũng có thể đạt tới tình trạng để ngươi liếc nhìn ta một cái...
Ngọc Phi Nhi nói.
Tính cách của nàng quả quyết, đã làm ra quyết định, thì không có gì có thể xoắn xuýt, nói thẳng ra.
Cùng Trương Huyền ở chung bất quá nửa năm, nhưng thiên phú của đối phương, nàng nhìn ở trong mắt.
Lúc đầu còn thấp hơn nàng, nhưng bây giờ đã cao hơn không biết bao nhiêu, tiếp tục nữa, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Như vậy mỗi ngày theo ở phía sau, chém không đứt tình cảm của mình, còn không bằng nên rời đi trước, bình tĩnh một đoạn thời gian lại nói.
- Cái này...
Không nghĩ tới đối phương có thể nghĩ thông nhanh như vậy, Trương Huyền không khỏi bội phục, nhẹ gật đầu:
- Vậy ngươi phải bảo trọng!
Chữ tình này, ngay cả tâm cảnh như hắn cũng không thể hóa giải, vì Lạc Nhược Hi, liều mạng cố gắng, đối phương mấy canh giờ liền có thể nghĩ tới những thứ này, hơn nữa dứt bỏ tình cảm trong lòng...
Phần tâm tính này, xem như cực mạnh.
Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, về sau tất nhiên có thể đạt tới tình trạng mà phụ thân nàng Ngọc Thần Thanh mãi mãi cũng không đạt tới.
- Ừm, Trương sư... Tạm biệt!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Ngọc Phi Nhi xoay người đi ra ngoài.
Tới tiêu sái, đi cũng rất quyết đoán.
Xem ra nàng cũng nhìn rõ quyết tâm của mình, trong lòng chỉ có Lạc gia tiểu công chúa, tiếp tục vướng víu khiến người chán ghét, còn không bằng lui thân rời khỏi, lưu một ấn tượng tốt.
- Ta biết ý nghĩ của Thất Thất giống như ta, xử lý sự tình trong nhà chỉ là việc phụ, trọng yếu nhất chính là bị cự tuyệt... Không dám đối mặt. Nàng cũng rời khỏi, nghĩ biện pháp tu luyện, ta cũng muốn tăng thêm tốc độ, tuyệt không thể kém nàng!
Rời khỏi Chiến Sư đường, quay đầu nhìn điện đường to lớn phía sau, Ngọc Phi Nhi xiết chặt nắm đấm.
Nàng cùng Lạc Thất Thất đều là người vô cùng kiêu ngạo, thật vất vả thích một nam tử, kết quả bị song song cự tuyệt, trong lòng khẳng định nhẫn nhịn một hơi.
Quả thực, bây giờ chúng ta không xứng với ngươi, như vậy chúng ta dùng càng nhiều cố gắng trả giá, tranh thủ một ngày kia, đạt tới tình trạng có thể để ngươi nhìn thẳng!
Đây là kiên trì của Ngọc Phi Nhi ta, cũng là sự kiêu ngạo của ta!
Mà nếu như một mực theo ở sau lưng, tiếp nhận chỉ điểm cùng ân huệ, thời gian lâu dài, cho dù thực lực tăng thêm, chỉ sợ cũng không dám tiếp tục sinh ra tâm tư khác.