Kiếm Tần Sinh nói.
Chính hắn lý giải kiếm đạo cũng không bằng đối phương, để đối phương giả mạo học sinh, rõ ràng không thích hợp.
Đối phương lĩnh ngộ chữ Kiếm, học được Lưu Thủy kiếm quyết, tương đương với đạt được tiên tổ truyền thừa, đồng căn đồng nguyên, hơn nữa lý giải khắc sâu hơn hắn, xưng hô như vậy, không tính quá phận.
Lý giải ý tứ của đối phương, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Thân phận gì đối với hắn mà nói cũng không trọng yếu, chỉ cần có thể giáo huấn người Trương gia, giấu diếm thân phận cũng không có gì.
- Được rồi, điều chỉnh một chút đi, một khi đến Trương gia, sẽ không có nhàn hạ như hiện tại!
Cái gì cần nói đều đã nói, Kiếm Tần Sinh phất phất tay.
Trương Huyền nhẹ gật đầu, không nói thêm lời, nhắm mắt lại, bắt đầu điều chỉnh trạng thái cùng lực lượng.
Không biết qua bao lâu, thân thể đột nhiên chấn động, ngay sau đó cảm thấy một cảm giác áp bách cường đại từ không trung cuốn tới, vội vàng mở mắt ra, ngay sau đó liền nghe một thanh âm vang lên:
- Phía trước là bằng hữu nơi nào, mời báo họ tên, để chúng ta đăng ký...
Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy mấy lão giả đứng ở trên lưng Thánh thú, ôm quyền đứng thẳng.
Từ xa nhìn lại, không biết mấy người rốt cuộc mạnh cỡ nào, chỉ biết là phối hợp Thánh thú kia, khí tức bao vây bốn phía, căn bản không có cách xông qua.
- Tại hạ Thánh Tử điện Kiếm Tần Sinh, được mời đến đây, đây là thiếp mời của ta!
Bàn tay Kiếm Tần Sinh run lên, một ngọc phù thẳng tắp bay về phía trước, rơi vào lòng bàn tay của một lão giả.
- Nguyên lai là Tần Sinh Kiếm Thánh, thất lễ, mời tới bên này...
Cúi đầu nhìn một cái, lão giả vội nói.
- Làm phiền!
Gật gật đầu, Kiếm Tần Sinh khống chế Thánh thú dưới thân, chậm rãi hạ xuống.
Người ở trên không trung, Trương Huyền nhìn phía trước, chỉ nhìn thấy một thành trấn to lớn xuất hiện ở trước mắt.
Cái thành trấn này, dựa vào sơn mạch, hình thành xu thế long hổ, đủ loại trận pháp dày đặc, tựa như long bàng hổ cứ, xông vào mà nói, đừng nói Thánh Vực bát trọng, coi như cửu trọng, thậm chí Danh Sư cửu tinh chân chính, cũng khó mà đi vào.
- Trương gia còn gọi là Long Hổ thành, đủ loại trận pháp, là năm đó tiên tổ Trương gia tự tay bố trí, uy lực vô tận... Mấy vị này là trưởng lão trong đó, bề ngoài là đi đón khách, trên thực tế là biểu hiện thực lực, nói cho thế nhân không thể xâm phạm...
Kiếm Tần Sinh truyền âm tới.
Trương Huyền gật đầu.
Mấy trưởng lão này phối hợp trận pháp bốn phía, quả thực cho người ta một loại cảm giác khống chế thiên địa đại thế, thực lực hơi kém, khả năng không cần ra tay, trong lòng sẽ sinh ra suy nghĩ không cách nào chống lại. Suy nghĩ vừa ra, về sau sẽ không cách nào loại bỏ.
- Tư thế thật lớn, còn cho ra oai phủ đầu... Thật không biết ai dạy ra thói quen này...
Trương Huyền hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn sang đại trận dày đặc trước mắt.
Đi tới là khách, thân là chủ nhân, không cho hoan nghênh chân thành nhất thì thôi, ngược lại cho ra oai phủ đầu, đã để hắn tràn đầy không vui.
Đã như vậy, liền để hắn nhìn một chút, các ngươi ra oai phủ đầu, đến cùng lợi hại bao nhiêu.
Híp mắt lại, nhìn về đại trận phía trước, trong lòng nhịn không được hô khẽ.
- Thiếu hụt!
Hô!
Một quyển sách, xuất hiện ở trong óc.