- Ngô Đạo kính, ngươi nói... Ta thua?
Khó tin, cũng nhịn không được nữa, Trương Tử Tình hỏi.
- Không sai, tác phẩm này của hắn, dùng phương pháp vẽ tranh đơn giản nhất, nhưng nhắm thẳng vào chân ý, Thư Họa sư cửu tinh bình thường cũng không thể làm được, dù tác phẩm của ngươi không tệ, nhưng lại xa xa không bằng...
Ngô Đạo kính lên tiếng.
Loại vũ khí cấp bậc này, đã có linh tính thuộc về mình, có thể cùng người đối thoại giao lưu.
- Hắn dùng kiếm ở phía trên vẽ lên mấy lần, ngay cả một dấu vết cũng không có lưu lại... Làm sao có thể Thư Họa sư cửu tinh cũng làm không được...
Trương Tử Tình sắp nhổ hết tóc.
Mở mắt nói lời bịa đặt, cũng không thể nói như vậy a?
Nhiều người như vậy đều tận mắt nhìn hắn vẽ tranh, tiện tay ở trên mặt đất cầm lấy một tảng đá, dùng kiếm để điêu khắc... Phía trên cái hoa văn gì cũng không có, ở đâu ra tranh?
- Cẩn thận đến trước mặt quan sát, nhất định có thể phát hiện đặc thù...
Thấy nàng không hiểu, Ngô Đạo kính lắc lư một cái, không nói thêm lời, dường như vẫn đắm chìm trong tác phẩm mỹ lệ, không cách nào tự kềm chế.
Chần chờ một chút, đi tới trước mặt cái bàn, Trương Tử Tình cúi đầu nhìn sang phiến đá.
Mặt ngoài phiến đá còn có bụi bặm, lúc trước thợ đá điêu khắc ra vẫn còn dấu vết, từng đạo hoa văn, cùng hòn đá trên mặt đất giống nhau như đúc, không có bất kỳ đặc thù gì.
- Phía trên này không có tranh ah...
Nhìn kỹ một chút, cũng không phát hiện phía trên có dấu vết kiếm khí lưu lại, càng nghĩ càng kỳ lạ, thần thức khẽ động, lan tràn ra. Con mắt không nhìn thấy, có lẽ thần thức có thể quan sát ra vấn đề.
- Ừm?
Thần thức bao phủ phiến đá, thân thể của Trương Tử Tình nhất thời cứng đờ, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy:
- Cái này, cái này...
Bờ môi không ngừng run rẩy, dường như khó tin mình nhìn thấy.
- Làm sao vậy?
Đám người Trương Vô Trần cũng nhíu mày, thần thức nhịn không được lan tràn ra. Vừa xem xét, đồng dạng ngây người tại chỗ.
- Không sai, phiến đá này, là ta dùng kiếm khí vẽ ra, không phải là tồn tại chân thực, tảng đá trước đó, sớm đã vỡ thành bột phấn, bị ta thu vào trữ vật giới chỉ...
Thấy bọn họ nhìn ra vấn đề, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vừa rồi kiếm khí ngang dọc, người ngoài thoạt nhìn, trên tảng đá cái gì cũng không có lưu lại, trên thực tế, chỉ dùng kiếm khí, lấy tảng đá vừa rồi làm mẫu, lần nữa vẽ ra một cái giống nhau như đúc.
Thời điểm còn là Thư Họa sư thất tinh, hắn liền lĩnh ngộ hư không lâm thư, có thể vẽ tranh ở trên không trung, để cho người ta khó phân thật giả, lúc này đạt tới bát tinh đỉnh phong, tự nhiên càng không thành vấn đề.
Mặc dù là kiếm khí tổ hợp thành, không dùng thần thức quan sát, coi như Thư Họa sư cửu tinh cũng khó có thể phân biệt.
Nguyên nhân chính là như vậy, mặc kệ là Trương Tử Tình, hay Vô Trần, Vô Chân, đều không có phát giác được dị thường, nằm mơ cũng không nghĩ đến, tảng đá trước đó tiện tay từ dưới đất nhặt lên đã biến mất, trước mắt là một bức tranh!
- Vẽ đá, vậy mà chúng ta không thể nhìn ra...
- Tử Tình chỉ để cây trúc có linh tính, thoạt nhìn giống thật, mà hắn đã vượt ra loại cảnh giới này, lấy giả đánh tráo, ai cũng nhận không ra...
Hiểu ra, Trương Vô Trần, Trương Vô Chân khó mà tin được.
Thư Họa sư cửu tinh chân chính, vẽ ra mà nói, có thể lấy giả đánh tráo, người thật khó phân biệt, không nghĩ tới, thanh niên này cũng có thể làm được. Chẳng lẽ, hắn đã là cửu tinh? Nếu thực như thế, quá kinh khủng đi!
- Ta... Thua!
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nham thạch trước mắt, phát hiện cùng thật không có gì khác nhau, không phải thần thức dò xét, không thể nhận ra, khuôn mặt Trương Tử Tình trắng bệch, tự lẩm bẩm.
Vốn cho rằng đối phương tuỳ tiện đâm ra kiếm khí, làm sao cũng không nghĩ đến, thật sự là đang vẽ tranh, hơn nữa, còn có linh tính như vậy, ai cũng phân biệt không ra.