- Chiến tử, ngươi có ý tứ gì?
Nhận ra đối phương là ai, da mặt của Nhậm Thanh Viễn kìm lòng không được nhảy lên, cố nén lửa giận:
- Ngươi phải nhớ kỹ, tất cả mọi thứ hiện tại là ai cho, chỉ cần bằng lòng, Danh Sư đường có thể tùy thời tước đoạt đi tất cả thuộc về ngươi!
- Tước đoạt tất cả?
Trịnh Dương xoay người lắc đầu, chẳng muốn nói nhiều:
- Ngươi vui vẻ là được!
Nói xong, dưới chân nhẹ nhàng đạp mạnh, thẳng tắp bay về phía Trương Huyền.
- Trịnh Dương chiến tử, ngươi đây là thái độ gì?
Thân thể nhoáng một cái, Khúc trưởng lão ngăn ở phía trước, lửa giận cháy hừng hực, dường như sắp nổ tung.
Trước đó mặc dù trúng độc, nhưng thân là Danh Sư cửu tinh, linh dược giải độc không ít, lại thêm thực lực mạnh mẽ, khôi phục một hồi đã hành động tự nhiên, không có gì đáng ngại.
- Tránh ra!
Trịnh Dương nói.
- Làm càn, đây là thái độ nói chuyện với Danh Sư cửu tinh sao?
Khúc trưởng lão lập tức nổ tung, lửa giận vọt lên mặt.
Học sinh của Trương Huyền một cái so với một cái cường đại, Độc điện, Hồn sư, Khải Linh sư công hội hội trưởng, chúng ta không quản được, nhưng Chiến Sư đường lệ thuộc Danh Sư đường, thuộc về đơn vị thuộc hạ, ngươi còn dám hung hăng, quả thực tự tìm cái chết!
- Vậy ngươi muốn cái thái độ gì? Quỳ xuống sao?
Trịnh Dương nhìn qua.
- Quỳ xuống khỏi cần, chỉ là để ngươi biết, ngươi có thể có thực lực bây giờ, đều là công lao của Danh Sư đường, phải biết ân báo đáp, không cần tự hủy tương lai...
Khúc trưởng lão hét lớn, thanh âm còn không có kết thúc, đột nhiên lông tơ toàn thân dựng lên, ngay sau đó nhìn thấy một thanh trường thương thẳng tắp đâm tới, khí tức lăng lệ, tựa hồ muốn quấy nguyên thần của hắn thành bụi phấn.
- Ngươi...
Không dám dừng lại, lật bàn tay một cái, trước mặt xuất hiện một thanh trường kiếm, lập tức đón lấy mũi thương.
- Đinh!
Chỉ cảm thấy một đạo lực lượng hùng hồn dọc theo cánh tay xông tới, tựa hồ muốn chấn vỡ kinh mạch toàn thân hắn.
Phốc!
Trường kiếm rời tay, phun ra một ngụm máu tươi, Khúc trưởng lão bị chấn bay ngược, người còn ở trên không, lần nữa nhìn thấy trường thương đánh tới, dọa đến thân thể co rụt lại, song chưởng vội vàng nghênh tiếp.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Ở dưới lực lượng khổng lồ, hai tay bị chấn đến trật khớp, thân ảnh như quả bóng chày bị đánh bay, thẳng tắp đánh tới mặt đất, đập ra một cái hố to, khói bụi mù mịt.
- Cho ngươi mặt mũi, để ngươi giáo huấn ta?
Quất bay Khúc trưởng lão, Trịnh Dương giống như làm chuyện cực kỳ bình thường, tùy tiện vỗ tay một cái, thu trường thương lại.
- Khúc trưởng lão...
- Ngươi muốn làm gì?
Không nghĩ tới người này không chút cố kỵ nào, trực tiếp ra tay đánh bay Khúc trưởng lão, các Danh Sư xôn xao, từng cái vây quanh, tức sắp bùng nổ.
- Muốn động thủ với ta?
Thấy bọn họ vọt tới, Trịnh Dương cũng không căng thẳng, ngược lại ngẩng đầu:
- Bọn họ muốn giết chiến tử của các ngươi, không muốn mất đường chủ, thì ngăn lại cho ta!
Rầm!
Thanh âm kết thúc, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, không gian bốn phía vặn vẹo, tám lão giả bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, cả đám đều mang theo khí tức sát phạt mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết từ trên chiến trường mới đi ra, mang theo hương vị thiết huyết.
Ông!
Tám lão giả đồng thời rút trường kiếm trong tay, không gian trước mặt rất nhiều Danh Sư xuất hiện vết rách.
- Chư vị dừng tay đi, tướng ở bên ngoài, có thể không nghe quân lệnh! Chiến Sư đường chúng ta thật vất vả xuất hiện một vị chiến tử, một vị đường chủ, không thể xảy ra vấn đề gì...
Một lão giả nhìn quanh một vòng, cất cao giọng nói.
- Phản, thật phản rồi...