Tôn Cường nói.
- Cũng không thể nói như vậy. Cũng có thể là một loại khoáng thạch chưa từng thấy qua. Nếu như có thể luyện hóa, làm được binh khí, sẽ đạt được cấp bậc không thấp.
Tái các chủ nói.
- Có thể luyện hóa? Vậy còn không biết khi nào...
Tôn Cường hừ nói.
- Được rồi, ta xem một chút!
Cắt ngang lời Tôn quản gia nói, Trương Huyền đi tới trước mặt.
Hắn cầm quả cầu sắt này tới, sử dụng mắt Minh Lý nhìn, lại phát hiện tự nhiên không thấy thấu!
Toàn bộ Giám Bảo các, gần như hắn đều đi qua một lần. Thứ hắn nhìn không thấu, tuyệt đối là bảo vật.
Tiếp nhận quả cầu, trong lòng hắn thầm hô “chỗ thiếu hụt“.
Vù!
Đồ Thư Quán hiện lên một quyển sách. Hắn tiện tay mở ra.
- Hộp Thiên Công Cơ Xảo, Thiên Công viện chế luyện thành, nhanh nhẹn linh hoạt vô song, không có phương pháp đặc biệt, không có cách nào mở ra. Nhưng chứa một ít bảo vật quan trọng cơ mật. Khuyết điểm...
Phía sau ghi chép lại chi chít những chỗ thiếu hụt của thứ này.
- Chỉ có mười bảy chỗ?
Tuy rằng Đồ Thư Quán sẽ không đánh dấu giá trị của thứ này, Trương Huyền cũng chưa từng nghe qua về Thiên Công viện gì đó, nhưng có thể thấy được số lượng chỗ thiếu hụt, hắn vẫn bị dọa cho giật mình.
Đồ Thư Quán có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt, đều rất nhiều. Từ chất liệu đến kỹ xảo, đều được bao chùm.
Giống như chùy đồng xanh bảo vật đầu tiên từ Lưu Thương Khúc Thủy đi ra, mắt Minh Lý cũng nhìn không ra vấn đề, lại có khoảng chừng bảy mươi hai chỗ khuyết điểm.
Đương nhiên, cũng không phải nói khuyết điểm ít, bảo vật lại trân quý. Cái này còn liên quan tới mức độ phức tạp của một ít vật phẩm trình.
Đại đạo tối giản. Thứ càng phức tạp, chỗ sơ hở trái lại càng nhiều.
Thứ này, gọi là hộp Thiên Công Cơ Xảo, hơn nữa nhìn miêu tả một ít chỗ thiếu hụt trong đó, kết cấu kín đáo, trình độ phức tạp vượt xa chùy đồng xanh loại binh khí chỉ có một tác dụng này.
So với chùy đồng xanh, phức tạp hơn, khuyết điểm còn ít như vậy. Chẳng phải cho thấy, giá trị của thứ này, so với chùy đồng xanh cao hơn rất nhiều?
Bảo bối!
Tuyệt đối là một bảo bối.
- Trương sư có khả năng nhìn ra thứ này rốt cuộc là vật gì sao?
Thấy hắn nghiên cứu nửa ngày, Trần trưởng lão hỏi.
Tái các chủ, Lộc trưởng lão cũng không nhịn được nhìn qua.
Thứ này, bọn họ nghiên cứu mấy năm, các loại thủ đoạn đều dùng qua, không có một chút kết quả nào. Thực lực giám bảo của vị trước mắt này, ngay cả Lưu Thương Khúc Thủy cũng có thể thu phục, có lẽ thật sự có thể nhìn ra cái gì đó.
- Cụ thể là cái gì, ta cũng không nhìn ra. Có khả năng cần phải nghiên cứu một khoảng thời gian.
Biết đạo lý tài năng không thể để lộ, Trương Huyền vẫn không nói thật ra, có chút do dự, nói:
- Như vậy đi, ta tuy rằng không nhìn ra, nhưng biết nó cũng không đơn giản. Lại thay thế sáu nghìn linh thạch, đánh cược giã chúng ta, xóa bỏ. Như thế nào?
- Được!
Không vừa nghĩ tới, thứ nghiên cứu không ra được, quả nhiên có thể thay thế cho sáu nghìn linh thạch, Trần trưởng lão thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời hắn lặng lẽ nhìn về phía người béo mập cách đó không xa.
Người này đánh cược với hắn, quyết định như vậy, có thể có ý kiến gì hay không?
Trương sư thân là danh sư, chú ý tới mặt mũi. Cho dù thứ này giá trị không đến, cũng sẽ không truy cứu. Nhưng hạ nhân này lại không giống.
Hắn thật sự sợ đối phương tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, không biết sẽ phải làm gì cho đúng.
Hắn đầy lo lắng. Chỉ có điều, liếc mắt thoáng nhìn, đã thấy người béo mập mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hình như nghe cũng không nghe thấy. Hình như đối với quyết định của Trương sư, người này không thèm quan tâm.
- Xem ra hắn vẫn rất tôn trọng vị thiếu gia này!
Thấy đối phương không có động tĩnh, Trần trưởng lão trấn tĩnh lại.
Thật ra, hắn không biết, Tôn Cường không nói lời nào, tôn trọng Trương Huyền là một nguyên nhân. Quan trọng hơn chính là, hắn biết vị thiếu gia này, còn thông minh hơn so với hắn, không bao giờ làm buôn bán thua thiệt. Nếu nguyện ý tốn sáu nghìn linh thạch mua thứ này, vậy cho thấy, giá trị của thứ này, khẳng định vượt xa con số này.
Đã như vậy, hắn làm gì còn nhiều lời?
- Ta đã phái người đi sưu tập những sách ngươi cần. Chắc hẳn phải mất khoảng ba ngày mới có khả năng làm được hết!
Thấy Trương Huyền thu quả cầu vào nhẫn, Tái các chủ mỉm cười:
- Nhìn thời gian, buổi đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu. Nếu không chúng ta cũng qua đó!
Trải qua chuyện Lưu Thương Khúc Thủy, cđám Trần trưởng lão cầm quả cầu lại... Trước đó nói một canh giờ, cũng sắp kết thúc. Tính toán thời gian, buổi đấu giá quả thật cũng lập tức sẽ bắt đầu.
Hiện tại qua, chắc hẳn là vừa vặn.
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
Lần này hắn qua chính là để mua Vô Hồn Kim Nhân. Buổi đấu giá lập tức bắt đầu, khẳng định không thể để cho đồ rơi vào trong tay người khác.
Tái các chủ đi phía trước dẫn đường, mọi người theo sát phía sau.
Phòng đấu giá lại ở lầu hai, cách Nhất Phẩm các không xa. Còn chưa đến tới phía trước, đã thấy dòng người chen chúc.
Xem ra vật phẩm sắp bán đấu giá có lực hấp dẫn rất lớn. Không ít có người có tiền, người có thực lực đều tới.
Mắt Minh Lý mở ra, hắn nhìn về phía đoàn người, tùy tiện đảo qua, lại nhìn ra không ít hơn mười vị cường giả Hóa Phàm, hơn nữa đều đạt tới thực lực nhị trọng, tam trọng.
Không hổ danh là liên minh vạn quốc. Quả nhiên cường giả như mây.
- Phòng đấu giá này không phải là do Giám Bảo các các ngươi mở sao?
Đi sau lưng Tái các chủ, thuận lợi tiến vào bên trong sân, chỉ chốc lát đã đi tới một phòng rộng, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
Nơi này là Giám Bảo các. Phòng đấu giá chắc là do bọn họ mở, vì sao còn cần thư mời các loại.
Chẳng lẽ, giống như chợ ở phía dưới, Giám Bảo các cũng không tham dự?
- Thật đúng là không phải do chúng ta mở. Giống như Nhất Phẩm các, có quan hệ hợp tác cùng Giám Bảo các. Chúng ta chịu trách nhiệm giám định, bọn họ tìm kiếm hàng hóa, triệu tập khách tiến hành bán đấu giá... Nếu như chuyện gì cũng quản, chúng ta cũng không có nhiều tinh lực như vậy!
Tái các chủ nói.
Thuật nghiệp có chuyên tấn công. Giám bảo sư am hiểu chính là giám bảo, phán đoán giá trị. Việc buôn bán lại không am hiểu.
Thật sự để cho bọn họ mở phòng đấu giá, làm không tốt sớm hay muộn cũng sẽ đóng cửa.